Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Chương 16: Buông tay để yêu




Thanh Hạm khẽ cười nói: “Hoàng hậu nương nương quá đề cao chúng ta rồi, chúng ta chỉ là thương nhân bình thường, làm gì có bản lĩnh cao như vậy? Hơn nữa, địa vị của nương nương trong hoàng cung, quyền thế ngập trời, lại được Hoàng thượng đặc biệt sủng ái, muốn để Tam hoàng tử lên kế vị, chỉ cần thổi gió bên gối là được. Việc phế hay lập hoàng trừ (người kế vị ngôi vua) liên quan đến muôn dân trăm họ, làm sao một thương nhân nho nhỏ như chúng ta có thể can thiệp?”

Hoàng hậu đứng lên, nhìn Thanh Hạm, trong mắt đầy vẻ đánh giá và giễu cợt, bà hất mặt nói: “Người thông minh không nói dài dòng, mấy năm gần đây nếu không có Huyến Thải sơn trang đứng sau lưng, không có Lăng Đại tiểu thư bày mưu tính kế cho Thái tử, chỉ sợ hôm nay hắn đã sớm thất thế rồi!”

Thanh Hạm thầm thở dài, xem ra Tần Phong Ảnh thật sự là một nhân vật lợi hại, bình thường che giấu quá tốt, ngay cả người khôn khéo như Hoàng hậu cũng không phát hiện ra sự lợi hại của hắn.

Thanh Hạm nhìn Hoàng hậu nói: “Nương nương thật sự nghĩ thế sao? Huyến Thải sơn trang dù có lợi hại thì chẳng qua cũng chỉ là một thương gia mà thôi. Lăng Đại tiểu thư có thông minh nhạy bén cũng chỉ là một nữ tử.” Nàng đi gần từng bước đến trước mặt Hoàng hậu, thần bí nói: “Sao nương nương không nghĩ lại xem, những năm gần đây, vì sao Huyến Thải sơn trang phải đứng ở đầu sóng ngọn gió, vì sao lại khiến người cảm thấy nếu không có sự hỗ trợ của Huyến Thải sơn trang, Thái tử sẽ thất thế?”

Nghe ‘hắn’ nói vậy, Hoàng hậu cũng hơi ngẩn người nói: “Ý ngươi là sao?”

Thanh Hạm nói: “Ta chỉ muốn cho Hoàng hậu biết sự thực, đừng vì nhầm lẫn mà thành kẻ địch. Huyến Thải sơn trang tuy có qua lại thân thiết với Thái tử, nhưng nếu không có ai cố tình đứng giữa bới móc, thì sao có thể để cho nương nương nhìn ra thanh thế được?”

Thấy mặt Hoàng hậu đầy vẻ nghi ngờ nhìn nàng, nàng lại nói tiếp: “Cho đến giờ, Huyến Thải sơn trang cũng không phải là kẻ đối đầu với Tam hoàng tử, mà cũng không phải bằng hữu khăng khít thân thiết gì với Thái tử. Giữa cuộc tranh đấu giành hoàng quyền, Huyến Thải sơn trang chẳng qua cũng chỉ là người bị lợi dụng mà thôi.”

Hoàng hậu hừ lạnh nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn biện minh rằng Huyến Thải sơn trang không có vấn đề gì với Thái tử phải không? Có điều, nếu không có vấn đề gì, thì vì sao lần nào Lăng Đại tiểu thư cũng đối nghịch với Tam hoàng tử?”

Thanh Hạm khẽ cười nói: “Sao nương nương không nghĩ lại xem, vì sao Lăng Đại tiểu thư và Tam hoàng tử nhìn có vẻ bất hoà như thế? Trong đó phải có chuyện gì mới có thể gây ra hậu quả như vậy chứ?”

Sắc mặt Hoàng hậu hơi biến đổi, im lặng một lát rồi nói: “Vì sao ta phải tin ngươi?”

Thanh Hạm cười nói: “Hoàng hậu không cần phải tin tưởng ta, tin vào sự thật là được rồi. Cho tới bây giờ, Huyến Thải sơn trang cũng không đứng cùng một chiến tuyến với Thái tử, chỉ là bị người lợi dụng mà thôi. Nếu không phải gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, chỉ sợ là ta và Lăng Đại tiểu thư bị lợi dụng mà cũng không hay biết gì.”

Lúc này, Hoàng hậu như nhớ ra gì đó, trong mắt bỗng thoáng có vẻ cảnh giác, nói với Thanh Hạm: “Ý ngươi là Huyến Thải sơn trang đã sớm lựa chọn giúp Tam hoàng tử rồi à?”

Thanh Hạm nghiêm mặt nói: “Huyến Thải sơn trang là thương gia, chỉ thầm mong có đường sống thôi, không có gì gọi là giúp Thái tử hay Tam hoàng tử.”

Trên mặt Hoàng hậu thoáng có vẻ khinh thường: “Không phải là vì ngươi muốn lừa gạt bản cung, thấy Thái tử thất thế liền thuận gió đổi chiều, muốn dựa dẫm vào Tam hoàng tử đấy chứ!”

Thanh Hạm nhìn Hoàng hậu nói: “Nếu thực sự nương nương cho rằng Thái tử thất thế, thì ta cũng không thể nói gì hơn. Theo như lời Hoàng hậu nói, Huyến Thải sơn trang muốn tìm Tam hoàng tử làm chỗ dựa, vậy không phải vừa rồi, chính nương nưỡng cũng dùng chuyện này để ép buộc ta sao? Nếu nói vậy, thì ý kiến của chúng ta cũng giống nhau rồi.”

Hoàng hậu biến sắc, trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Ngươi đang uy hiếp bản cung?”

Thanh Hạm nghiêm mặt nói: “Nương nương quá lời rồi, nương tử nhà ta thường nói ta vô cùng ngu dốt, nếu có nói sai gì, xin nương nương thứ lỗi. Ta vốn rất tôn trọng nương nương, sao dám uy hiếp người? Hơn nữa, chúng ta là thương nhân, chỉ mong được yên ổn làm ăn thôi. Không hề muốn nhúng tay vào chuyện thị phi chốn hoàng cung, giờ bị cuốn vào cũng là bất đắc dĩ. Tình cảm của ta và Lăng Đại tiểu thư vô cùng sâu đậm, lại vừa mới thành thân. Xin nương nương giơ cao đánh khẽ!” Dứt lời, nàng lại rút cửu chuyển lưu quang trục ra, đưa cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu hừ một tiếng nói: “Vòng tay này, trước hết cứ để ở chỗ ngươi đã. Giờ ta thật sự muốn nghe xem chuyện Thái tử không thất thế là thế nào.”

Nghe bà nói nhiều như vậy, rốt cuộc Thanh Hạm cũng hiểu được ý đồ thực sự của bà khi giữ nàng lại, trong lòng cũng thoải mái hơn, nhớ lại lời của Lăng Nhược Tâm, nàng thản nhiên nói: “Vì sao Hoàng hậu không nghĩ xem, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng cũng không phế Thái tử mà chỉ giam lỏng hắn thôi?”

Sắc mặt Hoàng hậu rốt cuộc cũng hoàn toàn biến đổi, trừng mắt nói với Thanh Hạm: “Ngươi muốn nói gì?”

Thanh Hạm thở dài: “Hoàng hậu nghĩ ý ta thế nào thì là thế đó. Thanh Hạm nói đến thế rồi, với trí tuệ hơn người của nương nương, lẽ nào không biết được ẩn tình trong chuyện đó?” Ở bên cạnh Lăng Nhược Tâm một thời gian dài, nàng cũng học được cách nói những lời sắc bén với người khác. Có điều, nàng lại cảm thấy trong lòng vô cùng mệt mỏi chán nản, vẫn nên giải quyết nhanh phiền phức, rồi rời khỏi chốn thị phi này thôi.

Ánh mắt Hoàng hậu lạnh đi, suy nghĩ một lát, lại quay đầu nhìn Thanh Hạm: “Xem ra, người của Huyến Thải sơn trang không có ai đơn giản. Bản cung cứ tưởng răng Lăng Đại tiểu thư đã vô cùng lợi hại, trên đời này sợ rằng không có nam tử nào xứng đôi với ‘nàng ta’, giờ nói chuyện với ngươi vài câu, mới biết vì sao ‘nàng’ lại chọn ngươi.”

Thanh Hạm nghe cũng thấy đau đầu, nếu không phải Lăng Nhược Tâm đã nói rất nhiều chuyện cho nàng nghe, thì đến giờ nàng cũng không thể hiểu rõ được. Lúc này, nàng đột nhiên có cảm giác, thà rằng không biết gì cả, tình nguyện làm một bao cỏ vô tri còn hơn.

Thanh Hạm cúi người hành lễ với Hoàng hậu: “Nương nương khen nhầm rồi, Thanh Hạm không được xuất sắc như Nương nương nói đâu. Nếu nương nương không còn chuyện gì nữa, Thanh Hạm xin cáo lui.” Nói chuyện với Hoàng hậu căng thẳng đến phát hoảng, nên lui sớm thì hơn.

Trên mặt Hoàng hậu cũng lộ ra ý cười, nhìn Thanh Hạm nói: “Bản cung cũng hơi mệt mỏi, phải về cung nghỉ ngơi. Còn ngươi, trước hết cứ ở lại trong cung đi. Đêm nay bản cung mở yến tiếc cảm tạ Lăng Đại tiểu thư đã vất vả chế ra Lưu Quang Dật Thải. Giờ cũng đã giữa trưa, ngươi không cần phải đi đi lại lại vất vả làm gì. Sau tiệc tối thì cùng xuất cung với Lăng Đại tiểu thư. Đây là lần đầu tiên ngươi tới Hoàng cung, để bản cung sai cung nữ đưa ngươi đi thăm thú một chút.”

Dứt lời, bà không để Thanh Hạm có cơ hội từ chối, liền gọi: “NGọc Dung, ngươi đưa Đoàn công tử ra ngự hoa viên đi dạo đi.” Vừa nói xong, bà nhấc chân đi ra ngoài cửa, tiếng thái giám hô lên: “Hoàng hậu nương nương hồi cung!” Cả đám cung nữ đều rút lui hết chỉ trong khoảng nửa khắc.

Nhìn tình hình này, Thanh Hạm cũng thấy buồn cười, ra cửa mà đưa theo cả đám người như vậy, nhìn thì rất oai phong, nhưng chẳng có chút tự do nào. Hoàng cung này, nói là hoàng cung, chi bằng nên nói là một chiếc lồng sắt khổng lồ còn hơn. Người ở trong này quyền thế ngập rời, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đám người đáng thương suốt ngày tính tính toán toán vì lợi ích của mình. Thành công thì đứng đầu giang sơn, thất bại thì sống không bằng chết! Được càng nhiều, mất cũng càng nhiều hơn.

Thanh Hạm đi theo sau Ngọc Dung, chậm rãi tản bộ trong ngự hoa viên. Trong lòng nàng đang rối bời, nên dù cảnh trí xung quanh có đẹp đến mấy cũng không lọt vào tâm trí nàng được. Khi nàng đang ngồi ngẩn người ở bụi hoa, thì nghe Ngọc Dung nói: “Tham kiến Tam hoàng tử!”

Tần Phong Dương nói với Ngọc Dung: “Miễn lễ, mẫu hậu bình thường không xa ngươi nửa bước, ngươi cứ quay về hầu hạ mẫu hậu đi, Đoàn công tử cũng là bằng hữu của bản hoàng tử, ta đi cùng ‘hắn’ là được rồi.”

Ngọc Dung thi lễ với hắn rồi rời đi.

Sáng nay Thanh Hạm vừa phải đối đầu với Hoàng hậu, giờ lại gặp phải Tần Phong Dương. Trong lòng nàng vốn đã phiền muộn, hơi liếc mắt nhìn hắn một cái lại càng thấy phiền hơn, đến lễ nàng cũng lười thi, ngồi yên không nhúc nhích nói: “Tam Hoàng tử, tình cờ thật, thế này mà cũng gặp nhau được.”

Tần Phong Dương nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của nàng, thái độ lại không hờ hững như hôm trước, trong lòng hắn bỗng thấy vui vui: “Không phải tình cờ, ta cố ý tới tìm ngươi.”

Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Ngươi đến tìm ta, đơn giản chỉ là muốn cười nhạo ta, giờ đã cười đủ rồi, xem cũng đủ rồi, có thể đi được rồi đấy!”

Nghe nàng nói vô lễ như vậy, Tần Phong Dương cũng không tức giận, ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Ta tới tìm ngươi không phải để cười nhạo ngươi. Vừa rồi, hoàng muội tới tìm ta, nói hôm nay ngươi đến trả lại cửu chuyển lưu quang trục, bị mẫu hậu giữ lại nói chuyện. Muội ấy sợ mẫu hậu gây khó dễ với ngươi, nên muốn ta đến tìm mẫu hậu nói vài lời giúp ngươi. Đúng là muội ấy rất lo lắng cho ngươi, sợ ngươi bị mẫu hậu làm khó xử.

Thanh Hạm nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nàng không ngờ Thiên Nhan lại vì sợ hoàng hậu gây khó xử cho nàng mà đi tìm viện binh giúp nàng. Trong lòng nàng cũng áy náy hơn, lúc này, nàng cảm thấy mình đúng là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Thanh Hạm khẽ thở dài, không nói gì.

Tần Phong Dương lại nói: “Tính cách của mẫu hậu từ xưa đến nay vô cùng thận trọng, nhưng tâm địa cũng không xấu. Ngươi đừng bận lòng.” Nhìn dáng vẻ rầu rĩ của Thanh Hạm, Tần Phong Dương nghĩ Hoàng hậu làm khó gì ‘hắn’.

Thanh Hạm thầm cười lạnh, Hoàng hậu có thể ngồi lên vị trí hiện tại, cũng giữ được địa vị của bà, tuy không nói là đạp lên xác hàng ngàn vạn con người, nhưng chắc chắn cũng là người có thủ đoạn. Người như vậy, không nói là người xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải người tốt. Có điều, trong lòng Tần Phong Dương, thì dù thế nào Hoàng hậu cũng là một người mẹ hiền.

Nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi của Hoàng hậu, nàng đột nhiên phát hiện, trong lòng bà, tuy rất thương Thiên Nhan, nhưng chỉ e quan trọng nhất vẫn là người con trai này. Hôm nay đến chọn rể giúp Thiên Nhan chỉ là giả, đến mượn sức Huyến Thải sơn trang mới là thật. Thân phận Hoàng hậu đã đến mức cao nhất rồi, nếu muốn giữ vững địa vị của bà, thì nhất định phải đẩy con mình lên ngôi Hoàng đế. Nếu không, với tâm tư ngoan độc của Thái tử, chỉ cần vừa đăng cơ, người đầu tiên hắn đối phó sẽ là bà.

Nghĩ đến đây, Thanh Hạm đột nhiên lại có sinh khí hơn. Hoàng hậu đã coi trọng Huyến Thải sơn trang như vậy, thì sẽ không làm khó Huyến Thải sơn trang. Bà nói tàn nhẫn như thế, chẳng qua cũng chỉ là hù doạ mà thôi. Thảo nào Lăng Nhược Tâm không giúp nàng trả Cửu chuyển lưu quang trục, có lẽ hắn đã sớm tính toán đến chuyện này rồi.

Nhớ tới hành động của Lăng Nhược Tâm, nàng cũng cảm thấy hơi oán hận, tên nhóc đó không tốt bụng chút nào, khiến cả buổi sáng nàng không được yên! Sau khi quay về, nhất định sẽ phải xử lý hắn thật thê thảm.

Thanh Hạm cười nói: “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, sao lại làm khó một nhân vật nhỏ bé như ta.” Nàng đột nhiên hiểu ra, Hoàng hậu vẫn để nàng giữ cửu chuyển lưu quang trục, chẳng qua là vì muốn áp chế nàng thôi. Có điều, loại áp chế này cũng không hẳn là áp chế. Lăng Nhược Tâm đã quyết định phân rõ ranh giới với Thái tử, hai người bọn họ không giúp đỡ nhau nữa. Có điều, trong đầu nàng lại hiện lên một việc, với mưu kế của Hoàng hậu, thì làm sao bà có thể tin là hai người họ không giúp đỡ nhau nữa. Có lẽ bọn họ phải suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc nên làm thế nào.

Tần Phong Dương thấy ‘hắn’ lúc thì vui lúc thì lo lắng, cũng không biết ‘hắn’ đang nghĩ gì, liền nói: “Thật ra, ta cũng biết mẫu hậu hao tâm tổn sức vì ta. Đối với ta, có đôi khi cũng là thân bất do kỷ. Ta không muốn đấu với đại ca đến mức ngươi chết ta sống. Nhưng sự thực là như vậy, không phải hắn chết thì ta sẽ bỏ mạng.”

Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, cũng hơi giật mình. Chỉ thấy trên mặt hắn nở nụ cười nhẹ, nhưng trong mắt thì đầy sự buồn phiền. Nàng biết Tần Phong Dương nhất định đã đoán được vì sao Hoàng hậu giữ nàng lại một mình, liền khẽ cười nói: “Các ngươi vốn là huynh đệ, sao lại dùng từ ngươi chết ta sống chứ?”

Tần Phong Dương thở dài nói: “Ta cũng muốn chung sống hoà bình với hắn. Nhưng hắn lại không nghĩ như vậy. Trong lòng hắn chỉ luôn nghĩ cách diệt trừ ta. Năm ta mười tuổi, hắn mười ba tuổi, chúng ta hẹn nhau đi ngự hoa viên bắt dế, nhưng hắn lại dẫn ta tới lãnh cung, đẩy ta xuống một cái giếng cạn. May mà Mai phi bị giam ở lãnh cung ngày ấy nghe thấy tiếng ta kêu cứu ầm ĩ, nên mới cứu ta lên. Còn hắn, vì muốn chạy tội, lại vu oan cho Mai phi, hại Mai phi bị Hoàng thượng ban lụa trắng mà chết.”

Thanh Hạm ngẩn người, không biết vì sao đột nhiên hắn lại nói đến chuyện này, cũng không hiểu ý đồ của hắn, không tiện xen vào, chỉ ngồi cạnh nhìn hắn, nghe hắn nói tiếp.

Tần Phong Dương thở dài nói: “Cũng chính sau ngày đó, rốt cuộc ta cũng hiểu được, trong chúng ta chỉ có thể có một người được sống. Nhưng trong lòng ta không thể không oán hận. Năm ấy hắn mới mười ba tuổi, vì sao lại có tâm tư ngoan độc đến thế. Mấy năm gần đây, hắn luôn sống trong ánh hào quang, làm việc gì cũng cực kỳ quang minh chính đại. Ở bên ngoài nhìn vào, thì hai chúng ta có vẻ huynh đệ tình thâm. Nhưng chỉ có chúng ta hiểu rõ, sự mâu thuẫn của chúng ta không những không mất đi, mà vì mấy năm nay sức khoẻ phụ hoàng ngày càng đi xuống, nên mâu thuẫn cũng đã lên đến đỉnh điểm.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm đột nhiên hiểu, thì ra Tần Phong Dương còn hiểu rõ bản chất của Tần Phong Ảnh hơn Hoàng hậu, nàng không kìm được hỏi: “Vì sao phải nói với ta mấy điều này?”

Tần Phong Dương nhìn ‘hắn’ nói: “Việc này ta nghĩ Lăng Nhược Tâm cũng sẽ nói với ngươi một ít. Mà ngươi cũng không ngốc. Nếu không, hôm nay ngươi không thể nào nhẹ nhàng ngồi ở đây như thế.”

Thanh Hạm nghe hắn nói vậy cũng hơi bực mình, hừ lạnh nói: “Các người đúng là mẫu tử liên tâm, chuyện gì cũng tính toán kỹ càng rồi.”

Tần Phong Dương hít một hơi nói: “Ta không tính kế gì cả, chỉ biết là, với sự thông minh của Lăng Nhược Tâm, sao có thể không nhận ra bản chất của Thái tử được. Ta cũng thừa nhận, ta không phải người tốt gì cả, cánh đồng Thiên Tâm lan đúng là do ta đốt, nhưng Lưu Quang Dật Thải ngày đó không phải ta phóng hoả. Có điều, giờ nói đến chuyện ai làm cũng không còn quan trọng nữa. Có vẻ Lăng Nhược Tâm đã sớm đề phòng rồi.”

Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Ta cảm thấy rất kỳ quái. Tuy ngươi cũng háo sắc, nhưng với sự khôn khéo của ngươi, thì sao lại chủ động trêu ghẹo Lăng Nhược Tâm?”

Lời này của Thanh Hạm suýt nữa thì làm Tần Phong Dương sặc, hắn trừng to mắt nói: “Lăng Nhược Tâm nói với ngươi là ta trêu ghẹo ‘nàng’ sao?” Một nữ tử chủ động nói với tướng công của mình chuyện ‘nàng’ bị người khác trêu ghẹo, không biết nên nói ‘nàng ta’ quá to gan hay ‘nàng ta’ quá cởi mở đây.

Thanh Hạm gật đầu: “Nếu ngươi không trêu ghẹo hắn, thì sao lúc nào hắn cũng gây khó dễ cho ngươi.”

Tần Phong Dương thở dài nói: “Ta thề, dù ta có háo sắc, nhưng cũng không phải quỷ háo sắc. Trong hoàng cung, muốn mỹ nhân dạng nào mà không có? Ta cần thiết phải làm như vậy sao? Có điều, chuyện hôm đó đúng là ngoài ý muốn. Ngày ấy, ta đi Giang Nam xem xét tình hình thiên tai. Buổi tối vừa đặt chân vào Huyến Thải sơn trang, mới uống xong một ly trà thì Lăng Nhược Tâm bước vào. Ta chỉ cảm thấy không thể khống chế được tay chân, nên có hành động cợt nhả với ‘nàng’, nhưng bị ‘nàng’ chế trụ. Cũng chính lần đó ta mới phát hiện, Lăng Đại tiểu thư nhìn có vẻ yếu đuối lại là một cao thủ. Sau khi ta rời khỏi Huyến Thải sơn trang, thì gặp được Niệm Du, cũng chính là nữ tử mà ngày ấy ngươi nhìn thấy. Chúng ta … việc đó…” Nói xong câu cuối, giọng hắn cũng nhỏ hẳn đi.

Không biết vì sao, nhưng bảo Tần Phong Dương nói chuyện nam nữ trước mặt Thanh Hạm, hắn vẫn cảm thấy không tự nhiên.

Thanh Hạm đương nhiên biết hắn nói “việc đó” là chuyện gì. Mặt nàng đỏ bừng lên, nhưng cũng hiểu được, thì ra hắn cũng bị người ta tính kế. Mà Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương bất đồng, thì người được lợi nhất là Thái tử. Chuyện này, chỉ e cũng do Thái tử làm ra. Thái tử này hành động quá cẩn thận, chuyện gì cũng tính toán kỹ càng. Xem ra, trong Huyến Thải sơn trang cũng có cơ sở ngầm của Thái tử.

Thanh Hạm nghĩ lại thấy không đúng. Nếu hắn đã biết bản chất của Thái tử, thì cũng sớm nhận ra kỹ xảo của hắn ta. Hai người khôn khéo như vậy lại đồng thời bị Thái tử tính kế, đúng là hơi khó tin. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng có khả năng, vì hai người quá thông minh, mới có thể bị người ta lợi dụng.

Thanh Hạm hơi luống cuống, bây giờ chẳng phải nàng nên giúp Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Ảnh hoá giải mâu thuẫn sao?

Thanh Hạm hỏi: “Vì sao ngươi không giải thích với Lăng Nhược Tâm?”

Tần Phong Dương thở dài: “Ngươi là tướng công của Lăng Nhược Tâm, cũng hiểu rõ nhất tính tình của ‘nàng ta’, ngươi nghĩ rằng ‘nàng’ sẽ nghe ta giải thích sao?”

Thanh Hạm bĩu môi, Tần Phong Dương nói tiếp: “Ta đã từng nói muốn thành thân với ‘nàng’, kết quả lại bị ‘nàng’ hung hăng mắng cho một trận. Thanh Hạm, nương tử của ngươi không phải người dễ chung sống đâu!”

Thanh Hạm khẽ cười không đáp. Đúng như hắn nói, nàng hiểu rõ nhất Lăng Nhược Tâm là người thế nào. Nàng chỉ không ngờ chân tướng mâu thuẫn của Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương lại là như vậy. Tần Phong Dương càng nói muốn thành thân với Lăng Nhược Tâm, thì Lăng Nhược Tâm càng ghét hắn. Sự tình trên thế gian này cũng thật quá kỳ diệu! Nàng đột nhiên quyết định, hiểu lầm của bọn họ, thì tự bọn họ đi mà giải quyết, nàng không cần phải nhúng tay vào.

Yến tiệc được tổ chức ở giữa đại sảnh rộng lớn trong ngự hoa viên vào lúc chiều ta. Khi Thanh Hạm và Tần Phong Dương cùng nhau đi tới, liền thấy ngay ánh mắt có thể giết chết người của Lăng Nhược Tâm.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Thanh Hạm vừa bực mình lại vừa buồn cười. Nàng đi cùng Tần Phong Dương đến cạnh hắn, nhẹ kéo tay hắn sang nói: “Nương tử, ‘nàng’ đến lúc nào? Một ngày không gặp ‘nàng’, ta nhớ ‘nàng’ vô cùng!” Giọng nàng không quá to, nhưng những người bên cạnh cũng nghe thấy hết.

Mà lúc này, trong đại sảnh, trừ Hoàng hậu chưa tới, còn mấy phi tần trong hậu cung cũng đã tới rồi. Yến hội này là do Hoàng hậu mời cả các phi tần hậu cung và gia quyến của đại thần trong triều, để khoe Lưu Quang Dật Thải.

Đám gia quyến này sau khi nghe thấy câu nói của Thanh Hạm, không khỏi nhìn Lăng Nhược Tâm với ánh mắt hâm mộ. Hoàng đế không thể nói với phi tần mấy lời ngon tiếng ngọt này, mà các đại thần đều tam thê tứ thiếp, bình thường cũng vô cùng bận rộn, nói vài câu còn không xong, sao có thể nói mấy lời ngọt ngào này chứ.

Thanh Hạm chỉ muốn đập cho hắn một trận, đã không giúp nàng trả vòng tay thì thôi, vừa nhìn thấy nàng và Tần Phong Dương đi cùng nhau đã ăn dấm chua linh tinh rồi, đúng là quá đáng.

Nàng kéo tay hắn, nhéo mạnh một cái nói: “Nương tử, có nhớ ta không?” Hai mắt nàng to tròn, lấp lánh còn thoáng có vẻ nghịch ngợm, trách móc, lại cả đắc ý nữa.

Lăng Nhược Tâm không ngờ nàng sẽ nhéo tay hắn, hơn nữa, xuống tay còn không nhẹ chút nào, đau đến mức hắn hít một hơi lạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tao nhã, hơi nghiêng đầu sang, nghiến răng nghiến lợi nói với Thanh Hạm: “Đương nhiên là nhớ rồi, còn nhớ vô cùng nữa ấy!” Hắn hơi nhấc chân, đạp mạnh xuống chân nàng một cước. Tuy không dùng nội lực, nhưng cũng đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên.

Thanh Hạm bị đau, nhẹ nhàng ôm hắn nói: “Chỉ có nương tử tốt với ta!” Giọng điệu tuy vô cùng dịu dàng, bộ dạng cũng cực kỳ thân mật, có điều, mấy từ đó là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Tuy hai người đều rất đau, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại thấy nhẹ nhàng vô cùng, nhất là dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm, nhìn như đang xấu hổ vậy.

Mấy phi tần khác thấy hai người chẳng những nói chuyện vô cùng thân mật, mà còn ôm nhau giữa chốn đông người, trên mặt họ vừa có vẻ e lệ, vừa hơi khinh thường, nhưng cũng lại có chút hâm mộ. Thể hiện tình cảm trước mặt mọi người dường như có thể khiến người ta khinh thường, nhưng ai cũng đều muốn được tướng công yêu thương. Có điều, với phi tần ở hậu cung mà nói, đây là chuyện khó nhất trên đời.

Tần Phong Dương nhìn hai người thân mật như thế, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại thì, họ đã thành thân, thân mật một chút cũng là bình thường thôi. Có điều, cảm giác không vui trong lòng thì làm thế nào cũng không xua đi được, hắn liền nói: “Tình cảm của hai người tốt thật đấy, chỉ mới không gặp một ngày thôi mà! Nên ngồi xuống rồi từ từ tình tình tứ tứ thì hơn!”

Khoé miệng Tần Phong Dương hơi mỉm cười, nhưng tròng mắt lạnh như băng.

Thanh Hạm chờ Lăng Nhược Tâm ngồi xuống chỗ của mình rồi cũng ngồi cạnh hắn. Lăng Nhược Tâm hỏi: “Trả vòng tay cho công chúa chưa?”

Chân Thanh Hạm vẫn còn đau, trừng mắt lườm hắn một cái rồi khẽ lắc đầu, Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta biết ngay sẽ vậy mà.”

Hắn không nói vậy còn tốt, vừa nói ra, Thanh Hạm liền cảm thấy vô cùng giận dữ, gằn giọng nói: “Nếu chàng đã biết công chúa sẽ không nhận lại vòng tay, vì sao còn để ta tới?!”

Lăng Nhược Tâm đảo mắt nói: “Công chúa mời nàng tiến cung, chẳng lẽ nàng dám không đến?”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm nghẹn lời, chỉ có thể hung hăng lườm hắn!

Hai người dùng giọng nói rất nhỏ để nói chuyện với nhau, rồi lại ngồi sát vào nhau. Người ngoài không nghe thấy họ nói gì, chỉ nhìn thôi cũng thấy hai người rất thân mật. Đúng là vừa thành thân xong, vô cùng ngọt ngào.

Khi Thiên Nhan vừa bước vào, nhìn thấy ngay tình cảnh đó. Nhìn thấy Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm ngồi sát vào nhau vô cùng tình cảm, nàng bỗng cảm thấy tim như bị ai đâm cho một nhát. Nàng vốn được nuông chiều từ bé, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta từ chối. Mà bị từ chối không nói, bị từ chối đến tuyệt tình như thế, mà hai người kia còn dám thân thiết trước mặt nàng!

Thiên Nhan cảm thấy vô cùng tủi thân. Uổng công cả buổi sáng nàng lo lắng cho Thanh Hạm, sợ ‘hắn’ nói sai gì đó, chọc giận mẫu hậu, liền chạy thẳng đến chỗ Tam hoàng huynh, nhờ huynh ấy đi can thiệp giùm, nếu có chuyện gì cũng nói đỡ giúp nàng một chút. Vậy mà Thanh Hạm kia, hoàn toàn không thèm nghĩ đến tâm tư của nàng, còn dám ra vẻ thân thiết gắn bó với Lăng Nhược Tâm trước mặt bao nhiêu người như vậy!

Trong lòng Thiên Nhan vô cùng tức giận, nàng cắn chặt răng đi đến trước mặt Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm nói: “Lăng Đại tiểu thư, ta nghe nói tài thêu thùa của ngươi là thiên hạ vô song, nên rất tò mò muốn nhìn tận mắt. Có điều, lần nào ngươi đến cũng vội vàng, trước kia không có cơ hội. Hôm nay, hiếm có khi nào mọi người cùng tụ tập ở đây, chi bằng ngươi phô diễn tài nghệ thêu thùa cho các vị nương nương xem một chút, sao hả?”

Nhìn thấy Thiên Nhan đi tới, Lăng Nhược Tâm biết ngay không có chuyện tốt. Nàng vừa mở miệng đã bắt hắn thêu, trong lòng hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Dù thêu thùa là một môn học mà bất cứ nữ tử nào của nước Phượng Dẫn cũng phải biết, nhưng bình thường cũng chỉ ngồi nhà thêu này thêu nọ, thêu cho tướng công, cho con cái của mình mà thôi. Nếu biểu diễn trước công chúng thì quá lỗ mãng.

Hơn nữa, thêu thùa là việc yêu cầu sự tỉ mỉ, tinh tế cao, cần sự kiên nhẫn cực kỳ tốt mới có thể thêu đẹp được. Nếu thêu ở trước mặt mọi người, không khí ồn ào, tranh cãi, thì sẽ dễ bị quấy nhiễu, cho dù là cao thủ thêu thùa cũng khó có thể giữ tâm tĩnh lặng mà thêu cho tốt. Thiên Nhan biết điều này, nên cố tình yêu cầu vì muốn làm Lăng Nhược Tâm xấu mặt.

Tuy nhiều thế hệ của Huyến Thải sơn trang đều sống bằng nghề thêu thùa, mỗi đương gia đều lấy kỹ năng thêu thùa mà phát triển, nhưng chưa bao giờ làm trước mặt người khác, chứ đừng nói đến chuyện biểu diễn công khai như thế này. Lăng Nhược Tâm biết Thiên Nhan bảo hắn thêu chẳng qua là muốn làm nhụt nhuệ khí của hắn. Hắn liếc mặt nhìn Thanh Hạm một cái, trong lòng không khỏi buồn bực. Tần Phong Dương mê muội vì nàng đã đành, vì sao công chúa Thiên Nhan cũng mê muội vì nàng nữa chứ? Nàng rốt cuộc có điểm gì tốt mà ăn cả nam lẫn nữ như thế?!!!

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Công chúa đã có mệnh, ta đâu dám không theo. Có điều, mấy ngày nay ta rất bận rộn, nên cũng một thời gian không cầm đến kim thêu rồi. Sợ rằng kỹ thuật của ta sẽ làm bẩn mắt các vị nương nương và phu nhân mất.”

Nghe thấy Thiên Nhan yêu cầu Lăng Nhược Tâm thêu, Thanh Hạm cũng cảm thấy kỳ quái. Lại nhìn thấy Thiên Nhan nhìn Lăng Nhược Tâm đầy vẻ ghen tị, nhìn mình lại đầy vẻ si mê, kèm theo oán hận, rồi nhớ đến những lời Tần Phong Dương nói lúc chiều, nàng liền thầm than hỏng rồi. Công chúa Thiên Nhan này, không phải là yêu nàng thật rồi đấy chứ?!

Thiên Nhan không chịu buông tha nói: “Người đời đều biết kỹ thuật thêu thùa của Huyến Thải sơn trang là thiên hạ vô song, cho dù một thời gian dài không thêu, cũng không thể ảnh hưởng đến trình độ của ngươi. Nếu không, tiên hoàng cũng sẽ không ban thánh chỉ cho Huyến Thải sơn trang, vị trí trang chủ chỉ truyền nữ không truyền cho nam. Mà ta còn nghe nói, kỹ thuật thêu thùa của Lăng Đại tiểu thư chỉ có hơn các vị trang chủ tiền nhiệm chứ không hề thua kém. Thiên Nhan vẫn luôn muốn được thưởng thức.” Lăng Nhược Tâm càng từ chối, nàng càng nghĩ rằng ‘nàng ta’ chẳng qua chỉ có hư danh, lại càng muốn làm ‘nàng ta’ phải xấu mặt.

Thiên Nhan vừa dứt lời thì mấy nữ tử bên cạnh cũng hiểu ngay ý đồ của nàng. Dù là phi tần hoàng cung hay gia quyến đại thần, cũng đều hiểu biết kỹ càng hoặc sơ sơ về thêu thùa. Cũng biết ngay là Thiên Nhan đang muốn làm Lăng Nhược Tâm phải mất thể diện trước mặt mọi người.

Thiên Nhan rất được hoàng thượng sủng ái, bình thường mấy người kia đều luôn nghĩ mọi cách để nịnh bợ nàng ta. Lúc này cơ hội để nịnh nọt hiếm có xuất hiện, sao họ có thể bỏ qua? Mọi người lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, chúng ta cũng rất muốn được thưởng thức tài nghệ của Lăng Đại tiểu thư, tiểu thư hãy biểu diễn một chút đi!”

Lăng Nhược Tâm hiểu rõ tính cách của Thiên Nhan, biết hôm nay không thể từ chối được, đành cười nói: “Nếu công chúa đã muốn xem ta thêu như vậy, thì ta đành tự bêu xấu rồi. Có điều, lúc ta thêu cũng có mấy thói quen, không biết công chúa có thể hiểu cho không?”

Thiên Nhan vừa nghe ‘nàng’ đồng ý thêu, thì dù ‘nàng’ có điều kiện gì nàng ta cũng đáp ứng hết, vội hỏi: “Ngươi có thói quen gì, cứ việc nói.”

Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười: “Ta muốn có chỉ thêu thượng đẳng, sợi tơ thượng đẳng có thể tách thành mười sáu sợi, và loại vải tốt nhất. Hôm nay cũng là yến hội Hoàng hậu tổ chức để ngắm vải, vậy xin công chúa hãy mượn Lưu Quang Dật Thải của Hoàng hậu cho ta dùng một chút.”

Câu nói này khiến mọi người đều hít hơi lạnh. Vốn dĩ nếu hắn có thêu hỏng thì cũng chỉ mất thể diện mà thôi, nhưng giờ lại dám yêu cầu đưa Lưu Quang Dật Thải ra thêu. Nếu thêu hỏng, thì sợ rằng tính mạng cũng không giữ lại nổi.

Thanh Hạm hoàn toàn không hiểu gì về thêu thùa, nàng từng nghe Lăng Nhược Tâm kể chuyện năm tuổi hắn đã biết thêu thùa, nên cực kỳ tin tưởng tài nghệ của hắn. Nàng chỉ cảm thấy, tuy hắn là nam giả nữ, nhưng cứ nghĩ một đại nam nhân cầm kim thêu hoa, dáng vẻ đó, muốn quái dị thế nào, thì quái dị như thế. Lúc này, nhìn bộ dạng chần chừ của mọi người, dù nàng không hiểu gì về thêu thùa, thì cũng biết chỉ e chuyện này có vấn đề.

Thanh Hạm hơi lo lắng, kéo tay áo Lăng Nhược Tâm, nhìn hắn với vẻ thắc mắc. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy sắc mặt lo lắng của nàng, trong mắt lại đầy nghi hoặc, biết nàng đang lo cho hắn, liền lập tức cười với nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, ý bảo nàng cứ yên tâm.

Động tác này của bọn họ rơi vào mắt Thiên Nhan, thì đó là lưỡng tình tương duyệt, quan tâm, yêu thương, ánh mắt họ giao nhau, tràn ngập nồng tình mật ý.

Tim Thiên Nhan vô cùng nhức nhối, nàng ta càng kiên quyết hơn, hôm na nhất định phải khiến Lăng Nhược Tâm khó xử, nhất định phải đẩy ‘nàng’ vào chỗ chết, lập tức thản nhiên nói: “Lăng Đại tiểu thư chắc cũng biết mẫu hậu ta yêu thích Lưu Quang Dật Thải thế nào. Ta có thể mượn Lưu Quang Dật Thải cho ngươi, nhưng nếu ngươi thêu hỏng thì phải làm sao?”

Lăng Nhược Tâm biết tâm ý nàng ta, cũng thản nhiên đáp: “Nếu ta thêu hỏng, thì đương nhiên phải chịu tội với Hoàng hậu. Nhưng nếu đồ ta thêu có thể được các vị nương nương và phu nhân vừa lòng, thì xin công chúa nhận lại cửu chuyển lưu quang trục kia!”

Hết chương 7.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.