Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Chương 12: Trao niềm tin




Kể từ ngày đó sau khi Uông Tĩnh Phong sáng sớm chạy tới thăm qua Lan Sơ, liên tiếp chừng mấy ngày, mỗi ngày Lan Sơ đều sẽ rời giường thật sớm. Nghiêm túc rửa mặt trang điểm, cũng tự tay chuẩn bị mấy thứ sớm một chút, sau đó an vị ở trong phòng khách chờ Uông Tĩnh Phong tới cửa thăm cô lần nữa.

Chỉ là rất đáng tiếc, Lan Sơ vô cùng mong đợi chừng mấy ngày, Uông Tĩnh Phong cũng không trở lại.

Mỗi lần cô cố ý chuẩn bị sớm một chút, cuối cùng cũng rơi vào trong bụng của cô. Điều này làm cho cô không khỏi có chút thất vọng, cô còn mong đợi có thể thông qua quan sát Uông Tĩnh Phong cẩn thận, có thể thay đổi một chút bảo bối Niếp Niếp gen không quá hoàn mỹ của cô.

Muốn gọi điện thoại, chủ động mời Uông Tĩnh Phong tới cửa làm khách. Nhưng sau khi lấy ra điện thoại di động cô mới nghĩ đến, căn bản cô cũng không có phương thức liên lạc với Uông Tĩnh Phong. Muốn tìm Đông Lý Lê Hân giúp một tay liên lạc với Uông Tĩnh Phong, vậy mà giống nhau cô cũng không có phương thức liên lạc với Đông Lý Lê Hân. Hai lần trước liên lạc, đều là người của Đông Lý Lê Hân trực tiếp trói cô mang tới cửa. Hơn nữa căn bản cô nghĩ không muốn đem đứa bé cho Đông Lý Lê Hân, cho nên cô vô cùng dứt khoát không đếm xỉa đến chuyện phương thức liên lạc này.

"Ai. . . . . ." Cầm điện thoại không có phương thức liên lạc Uông Tĩnh Phong, Lan Sơ không nhịn được thở dài một cái.

Đồng hồ quả quýt trên tường phòng khách đã chỉ gần số ‘10’.

Trong bụng mơ hồ có chút cảm giác đói bụng, thúc giục Lan Sơ bắt đầu động thủ chuẩn bị cơm trưa rồi. Bất đắc dĩ, Lan Sơ chỉ có thể ném điện thoại di động xuống, thu thập xong mấy cái chén đĩa đã hết trên bàn trà, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Giống như nổi khùng một hơi làm bốn món mặn một món canh, lại như trút giận ăn sạch sẽ toàn bộ cơm canh. Lan Sơ cảm xúc mất mát, cuối cùng đạt được hiệu quả xoa dịu.

Ăn uống no đủ, ngồi một lát, cô ngày cả bàn ăn cũng không dọn dẹp, vỗ cái bụng vào phòng ngủ ngủ trưa. Đợi đến buổi chiều, cô còn phải đi ra cửa công viên làm vận động. Nếu thời gian buổi trưa mà không nghỉ ngơi thật tốt, thì cô lấy hơi sức ở đâu ra đi vận động?

Mùa thu thật sự là một mùa vô cùng thích hợp ngủ trưa.

Lan Sơ bò lên giường không bao lâu, liền ngủ say như chết. Cho đến tiếng chuông cửa vang liên tục đánh thức cô.

Thời điểm ban đầu nghe được tiếng chuông cửa, Lan Sơ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nếu không phải là trận tiếng chuông cửa chưa từ bỏ ý định vẫn vang không ngừng, cô tuyệt đối sẽ tiếp tục ngủ mặc kệ cảm giác của mình.

Sau khi xác định đúng là có người nhấn chuông cửa, vèo một cái Lan Sơ từ trên giường ngồi dậy. Sau khi ôm chăn ngơ ngác lại nghe một hồi lâu, nhất thời hai mắt cô tỏa sáng, vội vội vàng vàng đã đi xuống giường.

Trừ Hồng Quyên, Bạch Nhã cùng Hoàng Oanh, ít có người khác tới nhà trọ của cô. Mà đoạn thời gian này, ba người không có lương tâm kia tất cả đều bận rộn không thấy bóng người. Như vậy, bây giờ người đang ở ngoài cửa nhà cô nhấn chuông cửa, rất có thể chính là Uông Tĩnh Phong. Không nghĩ tới cuối cùng cô vẫn là mong hắn tới đây. Đoán chừng mấy ngày trước chắc là công việc của hắn quá bận rộn, mới không có thời gian đến đây đi. Nếu không, tại sao lúc này hắn lại chạy tới đây thăm cô?

Trong lòng đắc ý, nghĩ tới đây Lan Sơ từ phòng ngủ trực tiếp xông về cửa trước, chuẩn bị mở then cửa mời Uông Tĩnh Phong vào. Ngay lúc bàn tay nhỏ bé của cô, nháy mắt sắp chạm được khóa cửa, ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói đàn ông vô cùng xa lạ.

"Chuyển phát, xin hỏi có người ở nhà sao?"

Lan Sơ sửng sốt, đôi tay cứng đờ ở giữa không trung. Thì ra là chuyển phát a, hại cô vui mừng hụt.

Đáy lòng không ngừng buồn bã than thở, Lan Sơ vô lực một tay nhẹ đỡ cánh cửa, một tay để gần khóa cửa. Ngón tay dùng lực, thời điểm đang muốn mở chốt khóa cửa, cô chợt vô ý thức liếc mắt nhìn qua mắt mèo trên cửa, động tác muốn mở cửa đột nhiên cứng đờ.

Chuyển phát? Hình như gần đây cô không có mua công cụ thí nghiệm gì, làm sao có thể có chuyển phát? Hơn nữa, người ngoài cửa kia đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, từ trong mắt mèo căn bản cô không thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt của hắn. Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn có thể phân biệt được, người đàn ông đang ở ngoài cửa phòng và người thường xuyên đưa thư đến cho cô, tuyệt đối không phải là cùng một người.

Thoáng chốc, Lan Sơ chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ chân mang chạy thẳng vào trái tim của cô, trong nháy mắt liền ăn mòn tứ chi của cô. Nhưng nếu người đàn ông ở ngoài cửa kia không phải chuyển phát, vậy hắn là ai? Tại sao hắn nói mình là chuyển phát?

Đang lúc Lan Sơ càng cân nhắc càng cảm thấy sợ hết hồn hết vía thì người đàn ông xa lạ ở ngoài cửa đột nhiên ngẩng đầu lên. Trên tay cầm một thứ không biết là gì, từ từ nhìn vào mắt mèo. Trong lòng Lan Sơ cứng lại, nhanh chóng ngồi xổm xuống. Sau đó, cô thận trọng đem lỗ tai áp vào trên ván cửa, muốn nghe động tĩnh ngoài cửa một chút, nhưng cái gì cô cũng không nghe được. Ngược lại, tốc độ tim đập của cô không cách nào khống chế càng đập càng nhanh, trong lòng bàn tay càng đầy mồ hôi lạnh.

"Người đưa thư, xin hỏi có người ở nhà sao? Làm ơn lấy đồ nhanh lên một chút được không?"

Chốc lát, giọng nói đàn ông xa lạ lần nữa từ ngoài cửa truyền vào. Cùng lúc đó, điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên cũng điên cuồng vang lên. Lan Sơ một cử động cũng không dám, thở cũng không dám thở mạnh, mặc cho điện thoại không ngừng cuồng vang.

Nhưng kỳ lạ là, người gọi điện thoại tới kia giống như là đang thử dò xét trong nhà rốt cuộc có người hay không vậy. Thế nhưng vô cùng kiên nhẫn gọi điện thoại liên tiếp vang lên mười mấy hai mươi lần mới dừng lại.

Không có chuông điện thoại bén nhọn, chói tai kích thích, Lan Sơ cảm giác trái tim của mình cũng buông lỏng một chút. Vừa muốn thở một hơi, kết quả là, ngoài cửa lại vang lên thanh âm đàn ông xa lạ đó.

"Sẽ không xui xẻo như vậy đi, lần đầu tiên làm người đưa thư thì đã nếm mùi thất bại rồi, sớm biết trước nên gọi điện thoại thông báo một chút, ai. . . . . ."

Nghe giọng của đối phương thất vọng tới cực điểm, Lan Sơ thật có chút hoài nghi có phải mình quá mức nhạy cảm hay không, thế cho nên có chút loạn thần kinh rồi. Mấy ngày nay vì chờ đợi Uông Tĩnh Phong có thể tới cửa để cho cô quan sát cẩn thận, làm cho cô bỏ quên lần trước trong vòng một ngày thiếu chút nữa ra ba lần tai nạn xe cộ nguy hiểm. Chỉ là không nghĩ tới, đáy lòng cô sẽ có bóng ma lâu như vậy. Một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho cô sợ thành như vậy. Có lẽ là ba bạn tốt mua cho cô cái gì đó, chuyển phát tới đây?

Ngay lúc Lan Sơ đang mâu thuẫn, giãy giụa, có nên tin tưởng người đàn ông xa lạ ngoài cửa rất có thể chỉ là một nhân viên bưu kiện vô tội hay không, thì điện thoại bị cô ném ở phòng khách đột nhiên vang lên.

Cũng không biết là có phải xuất phát từ tâm lý hay không, Lan Sơ sửng sốt không dám đứng dậy nhận điện thoại.

Điện thoại di động vang lên thật lâu mới dừng lại, nhưng ngay sau đó, điện thoại trong phòng khách lại vang lên. Mỗi một hồi tiếng chuông đều là bén nhọn chói tai như thế, giống như kim đâm vậy, từng tiếng cũng đâm vào lòng của Lan Sơ. Cô không nhịn được ôm bụng, từ từ ngồi trên mặt đất. Nhưng thân thể của cô cũng không dám dựa vào cánh cửa, cô sợ người bên ngoài sẽ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của cô. Chỉ là, Cô cũng không dám rời quá xa cửa, cô sợ đối phương có thể từ trong mắt mèo phát hiện bóng dáng của cô.

Đến thời điểm này, gần như Lan Sơ có thể khẳng định, người đàn ông xa lạ ngoài cửa tuyệt đối không phải là chuyển phát cái gì. Hơn nữa phụ trách chuyển phát cũng không thể sẽ chờ đợi lâu như vậy, mà không rời đi. Cho dù hắn thật sự là nhân viên đưa thư lần đầu tiên làm việc, cũng không thể không có ai dậy cho hắn, không cần ở ngoài cửa nhà khách hàng ngu ngốc đợi đến đối phương có ở trong nhà mới thôi.

Còn nữa, dù đối phương thật sự là nhân viên bưu kiện bình thường, cô cũng tình nguyện bỏ qua trước. Bây giờ cô không phải là một người, cô phải bảo vệ tốt bảo bối Niếp Niếp của cô, tuyệt đối không để cho Niếp Niếp của cô bị một chút đe dọa an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.