Bảo Bối Giá Trên Trời Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 47




Edit: Kiri

Diệp Tử đang run rẩy không ngừng nhưng vẫn cố mỉm cười: “Ừ, ta không sao.”

Lưu Bạch ôm Diệp Tử bơi mãi mới lên được đình, môi Diệp Tử đã hơi tím tái, cơ thể còn lạnh đến cứng cả người, Lưu Bạch ôm nàng chặt thêm một chút rồi nhìn quanh một vòng, bốn phía tối đen có vẻ khá yên tĩnh, mãi phía xa xa mới có chút ánh sáng chập chờn.

“Ca ca, ta lạnh.”

Lưu Bạch cầm tay nàng thật chặt, không ngừng rót nội lực vào cơ thể nàng: “Ta đưa người về cung, ôm chặt ta.”

Hắn bỏ qua cảm giác không bình thường trong lòng, nhanh chóng vận khinh công bế Diệp Tử bay qua hồ rồi tìm thị vệ tuần tra, sau khi bọn họ thấy người trong lòng hắn là ai thì cực kỳ kinh hoảng, một người đỡ lấy Diệp Tử rồi đưa nàng đến cung điện gần nhất, một người chạy đi tìm Ngự y.

Lúc rời khỏi lòng Lưu Bạch, Diệp Tử vốn đã hôn mê lại đột nhiên mở mắt, cố gắng quay đầu lại nhìn về phía Lưu Bạch, đáy mắt nàng được phủ bởi một tầng nước mỏng chứa đầy bất an và quyến luyến.

Lòng Lưu Bạch hơi động, bất giác bước lên trước một bước sau đó dừng lại.

Cả cung điện người ra người vào vội vã, y phục ướt của Diệp Tử đã được thay, giờ nàng đang được ủ trong một lớp chăn dày nằm trên giường, hơi sốt nên hai má đỏ bừng, môi lại trắng bệch.

Thị vệ không biết Lưu Bạch nên coi hắn là hạ nhân vô tình cứu Công chúa nên chưa cho hắn vào điện tránh thêm phiền. Lưu Bạch im lặng đứng ngoài cửa một lát đợi Ngự y đến rồi mới quay về.

Sáng hôm sau Lưu Bạch vừa đi đến cửa sổ đã nghe vài tiếng bàn tán xì xào bên ngoài. Mấy hạ nhân đó đã cố ý hạ giọng nhưng vẫn không che được giọng điệu châm chọc trong lời nói.

“Nhìn Diệp Tử Công chúa bình thường kiêu ngạo ương ngạnh còn tưởng được sủng ái lắm cơ, ai ngờ gặp chuyện mới biết người được Nữ hoàng sủng ái nhất là ai.”

“Chứ sao nữa, đã đồng ý đi ngắm trăng với Công chúa nhưng Lý Chính quân hơi đau đầu tý là Hoàng thượng đã bỏ qua Công chúa ở bên cạnh Chính quân.”

“Đâu chỉ thế, Công chúa không cẩn thận sẩy chân rơi xuống hồ nhiễm phong hàn lại sốt cao, Ngự y còn nói là hung hiểm thế mà Hoàng thượng chỉ qua nhìn một lát phân phó Ngự y chăm sóc cẩn thận rồi lại quay về cung Chính quân. Chậc chậc.”

“Mấy ngày trước một người đồng hương của ta nói một miếng ngọc bội Chính quân tiện tay thưởng cho hạ nhân còn quý trọng hơn ngọc bội Công chúa luôn đeo trên người.”

“Đều là người, cùng việc không cùng mệnh a!” Nói đến đây mấy người lại bắt đầu oán giận mình phải theo hầu vị công tử danh bất chính ngôn bất thuận này. Tuy không có lợi lộc gì nhưng lại cực thanh nhàn, vị công tử trong cung này chưa bao giờ quản bọn họ làm gì, mặc họ chơi bời cả ngày chỉ cần đưa đồ ăn đến đúng giờ là được.

Lưu Bạch nghe bọn họ nói xong liền nhíu mày, lần đầu tiên thấy không vui với vị ân nhân của mình. Sủng ái nam nhân cũng không sao nhưng dù sao Diệp Tử cũng là con gái nàng ta.

Nhưng dù sao việc này cũng không liên quan gì đến hắn, dù thế nào Diệp Tử cũng là Công chúa, sẽ có người chăm sóc nàng thỏa đáng. Trước khi hắn giao nàng cho những người đó đã bắt mạch qua một lần, cũng truyền cho nàng chút nội lực nên nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng hẳn là không sao.

Khi Lưu Bạch gặp lại Diệp Tử đã là nửa tháng sau. Nàng vẫn hoạt bát như trước, nhìn thấy hắn liền rón ra rón rén đi qua.

“Mỹ nhân ca ca, lần trước huynh cứu A Tử nên cũng nhảy xuống hồ, không bị bệnh chứ.” Nàng cau mày, ánh mắt đầy tự trách và lo lắng: “Ngự y nói do ta rơi xuống nước mùa đông quá lạnh nên mới bị sốt, đầu thì đau, cổ họng lại khản, khó chịu muốn chết, ca ca không bị A Tử liên lụy sinh bệnh chứ?”

Có thể là do vừa bị phong hàn quá khó chịu nên nàng càng áy náy, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Lưu Bạch nhớ tới mấy câu ‘Kiêu ngạo ương ngạnh’ mà hạ nhân nói về Diệp Tử liền thấy vớ vẩn. Một đứa bé vừa gặp câu đầu tiên đã hỏi thăm sức khỏe hắn thì sao có thể gọi là kiêu ngạo ương ngạnh được.

Nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ: “Ta không sao.”

Diệp Tử vui vẻ ra mặt ngẩng đầu lên: “Vậy thì may quá.”

Lưu Bạch cụp mắt nhìn nàng muốn nói lại thôi.

“May mà hôm đó có ca ca ở đó.” Diệp Tử nghĩ đến đã thấy sợ: “Đây là lần thứ ba mỹ nhân ca ca cứu ta rồi, Mẫu hoàng từng nói phải biết báo ân, ca ca đã cứu ta ba lần, ta nên làm gì để báo đáp huynh đây.”

“Ta cứu Người là vì Mẫu hoàng Người từng có ân với ta nên không có gì phải báo đáp cả.” Đây có thể coi là câu dài nhất mà Lưu Bạch từng nói từ khi biết Diệp Tử, ánh mắt hắn bình lặng, giọng nói không chứa chút cảm xúc, đập tan mọi thiện ý đơn thuần của một đứa trẻ, kéo giãn khoảng cách vốn cũng coi như gần gũi giữa họ làm quan hệ trở nên có chút lạnh lùng.

Diệp Tử cũng nghe được ý của hắn, tuy vẫn mỉm cười nhưng có hơi miễn cưỡng: “Thì ra ca ca tốt với ta là vì Mẫu hoàng.” Nhưng rồi lại cố gắng lên tinh thần: “Vậy ca ca có thích A Tử không? A Tử rất thích ca ca.”

Lưu Bạch xoay người lại nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên khóe môi đang cười một cách miễn cưỡng của nàng, một lúc lâu sau hắn quay đầu đi nhưng không trả lời là không hay có.

Hai mắt Diệp Tử ửng đỏ, vào những lúc như thế này nàng mẫn cảm không giống một đứa trẻ mười tuổi, cũng phải, trẻ con trong cung sao có thể thật sự ngây thơ chứ.

“Ta phải về đây bằng không đám nha đầu kia lại chạy khắp nơi đi tìm. Không phải ca ca không muốn mọi người biết về quan hệ của chúng ta sao.” Nàng đứng lên, hốc mắt đã có ánh nước nhưng vẫn cố gắng nói một cách vui vẻ, lại vẫn cố cười.

Lúc đi tới cửa nàng nhịn không được mà dừng bước quay đầu lại hỏi hắn: “Sau này ta có thể đến chơi với ca ca không?”

Thái độ hoàn toàn không có khí phách mà Công chúa một quốc gia nên có, chỉ giống như một đứa trẻ bị tủi thân. Lưu Bạch thầm thở dài trong lòng nhẹ nhàng gật gật đầu. Ánh mắt Diệp Tử lập tức sáng lên, nàng cười ngọt ngào, hai mắt cong cong, trở thành một tiểu nha đầu thanh lệ đáng yêu như cũ.

Mọi chuyện vẫn như lúc trước, chiều nào Diệp Tử cũng lén chạy lại đây tìm hắn, cũng không náo loạn mà chỉ ngoan ngoãn chơi bên cạnh. Nàng chiếm lấy thư án của hắn, ngày nào cũng viết vài chữ thật to, nếu gặp phải chữ nào quá khó sẽ ngước đôi mắt cún con lên chờ hắn dạy, những lúc như thế Lưu Bạch sẽ cầm tay Diệp Tử hướng dẫn nàng viết một lần sau đó sẽ không quản nữa, kệ nàng nghiên cứu. Thi thoảng nàng cũng sẽ cầm sách hỏi hắn về giải nghĩa ý thơ, Lưu Bạch cũng không lạnh lùng như trước, nàng hỏi gì sẽ đáp nấy, tuy không tính là tỉ mỉ nhưng cũng nói nhiều hơn bình thường một chút.

Một hôm, Diệp Thanh Lam đang dùng bữa với Diệp Tử thì đột nhiên hỏi: “Nếu ta nhớ không nhầm thì lần trước A Tử con rơi xuống nước được Lưu Bạch cứu phải không?”

Diệp Tử không quá xác định tại sao nữ chính lại đột nhiên nhắc tới Lưu Bạch, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng vậy, Mẫu hoàng còn nói là vì lần trước Người thất hẹn nên A Tử mới rơi xuống nước đấy.”

Diệp Thanh Lam mặc hoa bào, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ không có chút dấu vết nào của thời gian, sủng nịnh cười: “Mẫu hoàng đã xin lỗi con mấy lần rồi mà vẫn chưa bỏ qua.”

“Hừ.” Diệp Tử bất mãn khẽ hừ một tiếng nhưng không tranh luận cùng bà nữa.

“Nào, hôm nay Bổn hoàng lệnh phòng bếp chuẩn bị những món con thích nhất đấy…..” Diệp Thanh Lam gần như chỉ vô tình nhắc đến Lưu Bạch một câu Diệp Tử đã hơi lo sợ bất an.

Mà cảm giác bất an này đạt tới cực điểm khi nhìn thấy Lưu Bạch xuất hiện trong quốc yến.

Nàng nhận ra hắn ngay lập tức nhưng nàng là Công chúa Lăng quốc, đại diện cho quốc thể không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nàng ngồi thẳng lưng bên cạnh Diệp Thanh Lam, cử chỉ tao nhã thong dong thể hiện ra khí độ cao quý.

Lưu Bạch cũng nhìn thấy Diệp Tử. Nàng không hề giống thường ngày, mặc triều phục gấm vóc thêu loan, cài trâm đeo ngọc bội, khuôn mặt bầu bĩnh hay cười bình thường cũng trở nên nghiêm túc, vẻ mặt đạm mạc mà cao ngạo.

Hắn nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim uống rượu sau đó cụp mắt ăn, chỉ thi thoảng nhìn Diệp Thanh Lam ở trung tâm rồi nhân tiện liếc sang Diệp Tử.

Không biết tại sao hắn cảm thấy không khí trong điện này hơi quái dị nên tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng mắt lại quét qua một lượt những người trên điện. Yến hội đã bắt đầu, sứ giả đang kính rượu, không khí náo nhiệt hài hòa.

Rượu quá ba tuần Diệp Thanh Lam đã hơi say, hai má ửng hồng ôm lấy Lí Khiếu Nhiên rồi tựa vào vai hắn, hai mắt khép hờ nhìn vũ công đang múa.

Lúc này, sứ thần Vũ quốc cầm một chiếc hộp tinh xảo đứng lên tất cung tất kính nói hiến tặng vật quý cho Lăng quốc, mong hai quốc bang giao hữu hảo. Diệp Thanh Lam vui mừng cười rồi vẫy vẫy tay lệnh cho nha hoàn đi xuống nhận đồ, nhưng lúc này, nam nhân kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.

Dị biến xuất hiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.