Bảo Bối Giá Trên Trời Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 23




Edit: Kiri

Tề Tử Kỷ lại liếc di động lần nữa, bộ dáng chán muốn chết. Tề Nhạc buồn cười trêu chọc: “Sao thế? Mắt sắp mọc trên điện thoại rồi à?”

Anh không thèm để ý đến ông, chỉ kiểm tra điện thoại thêm lần nữa, sau khi xác định Bố Tương Tư vẫn chưa gọi điện hay nhắn tin gì, anh lại ngẩng đầu viết kế hoạch Tề Nhạc giao.

Một tiếng sau, Tề Tử Kỷ dừng tay, cầm di động nhìn thoáng qua một lần nữa. Tề Nhạc đếm thầm trong lòng không biết đây là lần thứ mấy rồi, càng cảm thấy vui mừng tự hào vì con trai mình đã trưởng thành.

Một lúc sau, anh thở phào một hơi sau đó đứng dậy, khuôn mặt không có lấy một biểu cảm dư thừa: “Con gửi vào mail của bố rồi đấy.”

Tề Nhạc nhìn anh thu dọn máy tính, không khỏi nghi hoặc: “Con muốn đi đâu?

Bình thường Tề Tử Kỷ chỉ ôm máy tính hay tập bút ký chạy đi chạy lại trong nhà, chưa thấy nó thu dọn thế này bao giờ.

“Hôm nay con đã mua vé máy bay đến thành phố W, buổi tối bay, có lẽ phải ở đó vài ngày.”

“Hả? Đang yên đang lành con chạy tới thành phố W làm gì?” Tề Nhạc khó hiểu một lát rồi lập tức hiểu ra, cười chế nhạo: “À, ra là theo đuổi bạn gái. Aizz, càng nghĩ càng khó hiểu, cần gì phải lòng vòng thế chứ. Nếu là ta, mấy hôm trước lúc cô bé kia đi, ta liền làm tám lần mười lần, làm cho nó đau lưng mỏi hông không dậy được khỏi giường, xem nó còn đi thế nào.”

Nói xong câu đó, ông lập tức lui người, giơ hai tay lên phòng thủ để tránh bị thằng con trai bất hiểu của mình đánh. Không ngờ Tề Tử Kỷ chỉ thản nhiên nhìn ông một cái, không nói gì, dọn máy tính xong liền đi lên tầng.

Một lát sau, anh xách hành lý của mình đi xuống, đứng trước mặt Tề Nhạc cười cực kỳ hiếu thuận: “Bố, chúc bố hạnh phúc, bảo trọng thân thể.”

“Hả?” Tề Nhạc trợn tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn con mình đi ra cửa rồi tiếng động cơ ô tô càng lúc càng xa.

“Gì thế, hôm nay tiểu tử này uống nhầm thuốc à? Sao lại……..” Ông còn chưa nói xong, điện thoại đã vang lên tiếng chuông đặc biệt, ông lập tức thay đổi biểu cảm, tươi cười mở miệng, giọng nói còn có chút ngọt đến buồn nôn: “Tiểu Ny Ny, rốt cuộc em cũng có thời gian gọi điện cho anh, khi nào em về, anh đi đón em.”

“Không cần anh đón tôi, chúng ta chia tay!”

Tề Nhạc nhận thấy cô ấy tức giận, không khỏi kích động nói: “Aizz, sao thế, anh lại chọc giận em chỗ nào rồi, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng tùy tiện nói chia tay.”

“Không phải anh nói với mấy cô gái kia anh đều gặp dịp thì chơi sao, không có tình cảm sao? Hôn nhau trên đường thì thôi đi, nhưng còn giữ gìn ảnh chụp của họ. Đừng có nói gì nữa, chia tay.” Cô nói rất nhanh, bắn liên thanh xong những lời này rồi cúp điện thoại.

Tề Nhạc mờ mịt cầm di động, nghe tiếng cúp máy rồi mới hoàn hồn, thê lương gào thét: “Tề Tử Kỷ, thằng con chết tiệt, bố giết mày.”

Lúc này Tề Tử Kỷ đang nhàn nhã ngồi ở sân bay lên QQ trò chuyện.

Kì Tích: “Mọi người nói xem, tôi đến thành phố W tìm cô ấy có cần gọi trước không?”

Trữ Nghĩa: “Chắc là không cần đâu, không phải con gái thích bất ngờ nhất sao?”

Tuyên Phi Trầm: “Fuck, cậu đi thật à?”

Một Tên Đầu Gỗ: “Cậu xác định Bố Tương Tư có thể đọc được thông báo hôm qua sao? Cẩn thận bức thư tình cậu cất công suy nghĩ bốn năm ngày người ta lại không đọc được.”

Nhìn Đường Chín Hướng: “Làm một tên độc thân, tôi không muốn phát biểu gì hết.”

Trữ Nghĩa: “Vừa rồi tớ hỏi em họ cho cậu rồi, nó nói cậu đến cửa nhà rồi mới gọi điện, đến lúc đó đừng nói gì nhiều, chỉ cần nói một câu ‘Xuống dưới đi, anh đang ở dưới nhà em’ là đủ rồi. Lạnh lùng men lỳ như thế nhất định sẽ có hiệu quả.”

Tề Tử Kỷ do dự hỏi lại một lần.

Kì Tích: “Thật không?”

Trữ Nghĩa: “Tin tớ đi. Nhưng cậu có biết cô ấy ở đâu không?”

Kì Tích: “Tớ tra IP của cô ấy, chỗ Lam Khải cũng có địa chỉ.”

Tuyên Phi Trầm: “Đến lúc đó nhớ gửi ảnh chụp qua đây, tớ đặc biệt muốn biết rốt cuộc là ai có thể làm một cọc gỗ như Kì Tích xuân tâm nhộn nhạo.”

Kì Tích: “Không gửi đâu.”

Tuyên Phi Trầm: “Tại sao lại không gửi, tại sao aaaa!”

Kì Tích: “Cô ấy đẹp hơn vợ cậu nhiều, sợ cậu ghen tỵ khiến vợ chồng bất hòa.”

Ngữ khí nghiêm trang làm Tuyên Phi Trầm suýt thì hộc máu, bình thường tiểu tử này cũng không hay nói đùa cho nên lời này chắc là thật. Được rồi, dù có là thật thì cũng đừng có nói trắng ra thế chứ, quá vô liêm sỉ! Không quan tâm đến lòng tự tôn và tâm linh yếu ớt mỏng manh của mình sao!

Tuyên Phi Trầm: “Tớ bị thương rồi. Cậu mà không đẩy truyện tớ lên một trăm lần thì đừng mơ tớ tha thứ cho cậu.”

Bọn họ lại kéo chủ đề đến nơi nảo nơi nào, ồn ào hồi lâu Tề Tử Kỷ mới nhớ đến chuyện lên weibo, sau đó trợn tròn mắt.

Có 21892 người tag anh.

Số lượng quá mức khủng khiếp, anh kinh ngạc vào xem thì thấy một người mà mình không biết đăng weibo.

Chu Bái Da: “Giờ lãng mạn cũng rất mới mẻ, nhìn xem tác giả người ta thổ lộ thế nào, thắp nến tặng hoa quá lỗi thời rồi! Cầu gả. @ Kì Tích @ Lạc Cận.”

Tề Tử Kỷ xem mãi mới hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Thì ra trước đó đã có người tinh mắt phát hiện bí mật trong chương mới nhất của Kì Tích, nên tự hào đăng điều mình phát hiện được lên diễn đàn, nhất thời khiến bao người cảm thán. Cũng không biết là ai đăng lại lên weibo, ngữ khí cực kỳ làm quá, còn đăng ảnh của Kì Tích lên. Có lẽ là hiệu ứng mĩ nam nên trạng thái này được gần vạn bình luận, không đến hai giờ liền đứng đầu weibo. Phía dưới toàn ‘Aaaa~~” ‘Hâm mộ’ và ‘Cầu gả’. Thậm chí số người theo dõi weibo của Kì Tích cũng lên đến hơn vài ngàn.

Anh không khỏi không biết nói gì, không hiểu họ kích động cái gì, cũng không phải viết cho họ xem. Nghĩ như vậy anh liền nhịn không được qua weibo Lạc Cận xem, sau đó kinh hỉ phát hiện cô có đáp lại.

Lạc Cận: “Đi xem chương em mới đăng đi, xem thật kỹ. @ Kì Tích.”

Không lệch một chữ với weibo hôm qua anh đăng, Tề Tử Kỷ cong cong khóe mắt, cười vui vẻ. Hiện giờ cô đang đăng ba truyện, anh vào từng truyện xem thì phát hiện chỉ có <Như hoa mỹ quyến> mới đăng một phiên ngoại vào mười tiếng trước.

Anh không có tâm tình xem văn phong hay dở thế nào, trước tiên là đọc những chữ đầu dòng một lần, sau đó phát hiện……. Á? Không đọc được.

Tề Tử Kỷ nhăn mặt nhăn mày, đầu óc trở nên trì độn, anh còn muốn xem lại thì tiếng thông báo của sân bay đã vang lên, trong lòng cồn cào giống như nhận được một phong thư từ người mình thích nhưng mở thế nào cũng mở không ra.

Mấy tiếng trên máy bay, Tề Tử Kỷ vẫn lo âu bất an, vò đầu bứt tai không sao yên lòng được. Vất vả lắm mới xuống được máy bay, anh vội vàng mở di động, lại đọc lại chương kia mấy lần nhưng vẫn không phát hiện được bí mật gì trong đó.

Anh bắt đầu hoài nghi chính mình, hoài nghi cuộc đời mình.

Mình có thật sự…. thông minh như mình nghĩ không?

Anh không cam lòng lại đọc thêm mấy lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua, biểu cảm hơi tủi thân. Thế là liền vứt bỏ mặt mũi bình luận dưới chương mới đăng.

Tích Tiểu Tích: “A a a~~~, bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình, không thấy gì hết. Rốt cuộc Lạc Cận muốn nói gì với Kì Tích, cầu người có lòng tốt nói cho biết.”

Sau khi bình luận này được đăng, Tề Tử Kỷ cảm thấy lòng tự trọng của mình cũng vỡ nát theo. Cho nên đến tân lúc gọi điện cho Diệp Tử, giọng nói vẫn hơi rầu rĩ.

Anh nghiêm khắc làm theo chỉ thị của Trữ Nghĩa, gọi xong chỉ nói duy nhất một câu liền cúp. Nhưng anh không biết, ngữ khí như con cún con bị vứt bỏ của mình khác một trời một vực với phong cách tổng tài bá đạo kia.

Diệp Tử cười đau cả bụng, chạy xuống dưới tìm mãi mới thấy Tề Tử Kỷ. Cô cười tươi đứng trước mặt anh: “Không phải, nhìn thấy em anh rất vui, không vui là vì chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

Anh hơi ngại nếu nói thật, cũng không muốn lừa cô nên cứ im lặng không nói gì.

Diệp Tử lại không hề biết tại sao anh không vui, cô liếc nhìn hành lý anh đang cầm liền sầu khổ: “Rốt cuộc tại sao anh lại biết em ở đây? Không nói với em trước làm em không chuẩn bị gì cả.”

Rốt cục Tề Tử Kỷ cũng lấy lại được vài phần kiêu ngạo, hai mắt sáng lên: “Uy hiếp Lam Khải bắt anh ấy nói cho anh biết.”

Diệp Tử lập tức nhớ tới chuyện trước đây mình cũng lẽo nhẽo đòi Lam Khải cho mình số điện thoại của Kì Tích, nhịn không được cười khẽ: “Anh ấy lại dám tiết lộ thông tin cá nhân của tác giả, đây là phạm pháp, không được, em nghĩ em phải đi kiện anh ấy.”

“Đúng, phải kiện, như vậy rất nguy hiểm.” Tề Tử Kỷ lại còn đồng ý, tuy anh thật sự đã dùng việc kéo Bố Tương Tư chuyển sang web khác để uy hiếp Lam Khải, còn cam đoan Bố Tương Tư tuyệt đối sẽ không để ý chuyện mình biết địa chỉ của cô nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh cho rằng Lam Khải vi phạm quy tắc nghề nghiệp. Tùy ý tiết lộ thông tin cá nhân của tác giả là một việc quá mức nguy hiểm.

“Ha ha.” Diệp Tử ôm lấy tay anh: “Anh thật sự là quá công bằng liêm chính, Lam Khải rất đáng thương, em nên bi ai thay anh ấy.”

Tề Tử Kỷ cũng cười theo, rồi dịu dàng ôm lấy vai Diệp Tử, ánh mắt thâm sâu: “Anh muốn nói cho em nghe một lần, em có đồng ý cho anh một danh phận, để anh nuôi em không?”

Tai anh đỏ ửng, hừ, anh mới không thèm thừa nhận là mình không hiểu câu trả lời của cô đâu.

Diệp Tử ngẩng đầu liền hãm sâu vào đôi mắt trong suốt như đầm nước sâu kia, cô mị mị mắt, ôm lấy mặt anh, ra lệnh: “Không được trốn.”

“Được.” Đáy mắt Tề Tử Kỷ có thêm vài phần ý cười, sau đó anh nhìn thấy mặt Diệp Tử tiến lại gần, cánh môi mềm mại có vài phần mát lạnh của buổi đêm đầu thu nhẹ nhàng phủ lên môi anh, hơi thở của hai người giao hòa cùng một chỗ.

Giống như đang hoàn thành một nghi lễ tuyên thệ trang nghiêm, mỗi khoảng khắc đều kéo dài vô hạn.

Kiri: Hôm nay là valungtung cho nên 9h chế vẫn còn ở nhà ngồi edit mấy cái đoạn sún răng này:))) chị em lối xóm cho em xin 1 phút mặc niệm bi thương!!

Sau đó là thông báo chúng ta bị thiếu 1 chương 58 do bản raw thiếu và chế cũng không để ý nên giờ phải làm bù hihi chị em đợi nhe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.