Bảo Bối Giá Trên Trời Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 13




Edit : Kiri

Độc giả: “TM dám trêu tôi? Văn mới đăng ba nghìn chữ còn chưa tính, lâu thế rồi vẫn còn dám tùy hứng như vậy! Biên tập của tên tiểu tử này là ai, mau tới đánh hắn.”

Chương mới và lời tác giả nhất thời kích động quần chúng, mọi người đều bình luận kêu gào ở phía dưới, cũng có khối người uy hiếp sẽ bỏ truyện. Nhưng Diệp Tử vui vẻ nhìn họ khóc thiên hôn địa ám, Kì Tích thì đã bị độc giả khinh bỉ không ít năm, da mặt đã sớm dày hơn tường thành, không quan tâm thế tục.

Kì Tích: “Có tài mới dám tùy hứng như vậy. ╭(╯^╰)╮”

Lầu 1: “Tích Đại, anh có thể càng vô sỉ hơn không?”

Lầu 2: “A, mau nhìn này, tôi nhặt được mặt mũi bị Tích Đại vứt bỏ.”

Lầu 3: “Luôn cảm thấy văn phong gần đây của Kì Tích trở nên rất mới mẻ, hơn nữa chỉ ở <Thiên đạo vô tình> mới thế.”

Lầu 4: “Lầu trên +1.”

Diệp Tử cười cười, lười chú ý đến đám trạch nam đang bạo loạn này. Trong lúc chờ Kì Tích trả lời, cô tắm qua một cái rồi bôi kem dưỡng cho cơ thể một lượt. Tốn hơn một giờ quay lại mà vẫn thấy không có động tĩnh gì.

Diệp Tử nhíu nhíu mày, gần như cảm thấy mình đã quên gì đó.

Từ khi Kì Tích ra mắt, thời gian đăng chương mới chưa bao giờ quá mười giờ, điều này cũng thể hiện anh có thời gian lên mạng cố định. Nếu cô chủ động trêu anh mà anh chưa có thời gian trả lời thì nhất định vẫn sẽ đáp lại cô vài câu sau khi đăng chương mới.

Cô lại gửi lại lần nữa vẫn không thấy có động tĩnh gì. Quan trọng nhất là anh chưa đăng chương mới. Độc giả đã sớm lo sợ bất an, trong đó mấy người bên <Thiên đạo vô tình> là chột dạ nhất, hoài nghi có phải do họ uy hiếp bỏ truyện quá mức khiến Tích Đại bất mãn hay không.

Diệp Tử hít sâu một hơi, nhắm mắt lại lướt lại nội dung truyện thêm một lần, rồi một tia sáng lóe lên, lòng cô khẽ động, đột nhiên hiểu ra.

Thế giới này thời lượng của nữ chính tương đối lớn, trong đó lần đầu tiên Kì Tích xuất hiện chính là giải vây cho Kỳ Du. Lúc đó cô ấy vẫn còn là người mới, lượt truy cập truyện lại rất cao nên chọc một số kẻ không vừa mắt, trong đó có một tên đặc biệt hay gây sự, tự biên tự diễn kêu nữ chính bợ đỡ hắn ta. Kẻ đó cũng được coi như là người lâu năm ở Chung Điểm, tuy rằng không đến mức đại thần nhưng truyện cũng không tồi, lại đổi trắng thay đen hắt nước bẩn vào Kỳ Du. Lúc này Kì Tích lại đột nhiên xuất hiện sau một thời gian biến mất, tuy rằng chỉ biểu đạt sự tán thưởng với truyện của Kỳ Du nhưng đã đủ xoay chuyển thế cục.

Anh không nói gì nhưng khiến cho người ta thay đổi cái nhìn về Kỳ Du. Dù sao người ta đã có đại thần này để dựa vào, một tên vô danh tiểu tốt như hắn, người ta cần gì phải bợ đỡ.

Diệp Tử lập tức chú ý tới mấy từ ‘Sau một thời gian biến mất’ kia, cô cũng không biết anh biến mất bao lâu, vài ngày, nửa tháng, hay nửa năm? Trong tiểu thuyết cũng không nhắc đến nguyên nhân anh biến mấy, nếu tình tiết đã đến mức này, có phải là đại biểu rằng Kỳ Du sắp xuất hiện không?

Diệp Tử sờ sờ cằm, trực tiếp nhắn tin cho biên tập viên Lam Khải.

Bố Tương Tư: “Hôm nay Kì Tích có liên hệ với anh không?”

Lam Khải khó hiểu đáp: “Không, sao thế? Đúng rồi, truyện mới của cô khá tốt, nhớ đăng thường xuyên, có việc thì xin tôi nghỉ, không được ngừng đâu đó.”

Diệp Tử làm gì có tâm tình nói chuyện với biên tập, cô giải thích ngắn gọn.

Bố Tương Tư: “Giờ không cần lo cho tôi, có lẽ phải lo cho Kì Tích, hôm qua anh ấy có nói là có chút việc nên hôm nay sợ là sẽ không đăng.”

Lam Khải: “Cái gì?”

Bố Tương Tư: “Không chỉ hôm nay, có thể sẽ không đăng trong một thời gian rất dài, anh ấy có xin phép anh không?”

Cô vừa gõ chữ vừa mở hòm thư điện tử của anh, tài khoản Chung Điểm của Kì Tích cũng là hòm thư của anh.

Lam Khải nghe vậy giật mình nhanh chóng đi kiểm tra, <Thiên đạo vô tình> đã đăng ba nghìn chữ nhưng lại không có chữ nào, anh ta vừa vội vừa tức, cầm di động gọi cho Kì Tích.

Một lát sau, một giọng nói trầm vang lên còn mang theo vài phần bất mãn khi bị quấy rầy: “A lô, có việc gi vậy?”

“Kì Tích.” Anh ta cố hạ giọng, để giọng mình nghe bình tĩnh một chút: “Sắp mười một giờ rồi, cậu còn không định đăng chương mới à?”

“À.” Dường như anh đã tỉnh được hai phần, ngáp một cái, giọng điệu nhẹ như gió thoảng: “Máy tính tôi bị bố đập nát rồi nên giờ không có chương đăng.”

“Cái……. cái gì?” Nhất thời Lam Khải cảm thấy đầu mình sắp nứt ra rồi, anh ta buồn rầu vò đầu: “Hôm nay không thể thế mai thì sao?”

“Sợ cũng không được, ông ấy tịch thu máy tính của tôi rồi ném cho tôi một đống hồ sơ, nói không xem xong thì không được ra ngoài.” Tuy là chuyện buồn bực nhưng từ miệng anh nói ra lại không có nửa phần oán giận, đương nhiên, cũng không có nửa phần xin lỗi với biên tập Lam Khải này, bình thản còn có chút bất đắc dĩ.

Lam Khải hít sâu mấy hơi, vò đầu mình sắp rụng cả tóc rồi. Kì Tích là người có tiềm lực, anh ta cũng đã giúp đỡ không ít nhưng Kì Tích thì sao, bao năm nay vẫn cứ biểu hiện không mặn không nhạt, anh không cần thành tích, trang web lại liều mạng tuyên truyền cho anh, thế nhưng muốn anh viết nhiều thêm một chút cũng khó. Giờ thì hay rồi, ngay cả mỗi lần sáu nghìn chữ cũng không thể duy trì.

“Cậu nói rõ cho tôi, dừng khoảng bao lâu?”

“À……..” Tề Tử Kỷ kéo dài âm cuối, tự anh cũng mê mang, anh khe khẽ thở dài: “Không biết, phải xem ba tôi mãn kinh lúc nào, gần đây ông ấy chỉ muốn đưa tôi về nhà ông nội.”

“Cậu không thể thương lượng với bố cậu được sao? Sáu nghìn chữ cũng không mất bao lâu.”

Tề Tử Kỷ trở mình, cọ cọ mặt vào gối: “Không được.”

Lam Khải lập tức nổi giận: “Biết rồi, không quấy rầy cậu nữa.”

Lam Khải cúp điện thoại xong liền thấy đau đầu, giờ mới thấy còn chưa trả lời Bố Tương Tư. Anh ta không khỏi nhớ đến hồ sơ đăng ký, văn phong thành thục lão luyện, khống chết tình tiết và nhân vật cũng rất hoàn mỹ, thật sự không ngờ được là một cô gái, tuy rằng bề ngoài chỉ là một cô gái bình thường.

Không biết có phải do chuyện của Kì Tích hôm nay làm anh ta trở nên bất mãn hay không mà anh ta càng cảm thấy Bố Tương Tư này ngoan ngoãn nghe lời, bảo thường xuyên đăng chương mới liền thường xuyên đăng, còn có thể giữ vững kịch tính. Luận văn phong, cô ấy tương tự với Kì Tích, luận tình tiết cũng không kém chút nào. Mắt Lam Khải chợt sáng lên, đột nhiên cảm thấy dường như mình đã có thể tìm thấy được một người thay thế cho Kì Tích.

Nhưng giờ vẫn còn sớm, phải xem tiềm lực của Bố Tương Tư có khả năng thành thần không.

Lam Khải có tính toán trong lòng nên thái độ với Diệp Tử cũng thân thiện hơn vài phần.

Lam Khải: “Cậu ấy chưa xin phép tôi nhưng vừa rồi tôi đã gọi điện rồi, cậu ấy nói là do bố nên gần đây không thể đăng chương. Không sao, cô không cần để ý, cứ đăng chương mới đúng hẹn là được. Đúng rồi, sắp thăng hạng, cô còn văn tồn chứ?”

Diệp Tử lẳng lặng nhìn mấy trăm trang nói về Kỳ Du, cũng chỉ là vài lời lung tung không phải điều cô muốn tìm.

Xem ra còn không phải là bây giờ, nhưng chắc cũng không lâu nữa.

Cô vừa khẽ thở dài vừa trả lời Lam Khải.

Bố Tương Tư: “Còn khoảng năm sáu vạn chữ, tôi sẽ cố gắng.”

Lam Khải: “Ừ, nhưng cũng đừng làm mình quá mệt mỏi.”

Cô khẽ mím môi, gõ vài chữ.

Bố Tương Tư: “Biên tập, có thể cho tôi số của Kì Tích không. Tôi có vài việc muốn tìm anh ấy.”

Lam Khải không khỏi có chút nghi hoặc, nếu quan hệ của họ tốt thì phải có số nhau chứ, nhưng theo quy định nên anh ta không đồng ý.

Lam Khải: “Xin lỗi, theo quy định thì tôi không thể tùy tiện cho người khác só điện thoại của tác giả.”

Diệp Tử hít sâu một hơi giải thích: “Thật ra Kì Tích cho tôi tài khoản và mật khẩu tài khoản Chung Điểm của anh ấy, <Thiên đạo vô tình> là truyện hai chúng tôi cùng viết, giờ lại không liên lạc được với anh ấy nên tôi muốn hỏi xem truyện này phải làm thế nào tiếp.”

Đầu Lam Khải lại như vừa bị gõ một cái, anh ta hơi choáng váng: “Hai người cùng viết?”

Diệp Tử chỉ có thể kể hết lại ngọn nguồn sự việc cho anh ta, đến cuối cùng Lam Khải vẫn không thể tin nổi, mờ mịt mơ màng gửi số Kì Tích qua.

Rốt cuộc Diệp Tử cũng có được số của Kì Tích, cô do dự một lát rồi nhắn tin qua.

“Đã ngủ chưa?”

Ba chữ vô cùng đơn giản, thậm chí ký tên cũng không có, tin nhắn gửi được hai giây điện thoại liền rung chuông, Diệp Tử bị hoảng sợ, suýt thì rơi cả điện thoại.

“A lô?”

“A lô, Bố Tương Tư?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nam khàn khàn, mang theo ý cười nhè nhẹ, Diệp Tử sửng sốt một lát rồi bật cười theo: “Sao anh biết là tôi?”

Nói xong Diệp Tử nghe được giọng nữ nhỏ nhẹ của chính mình liền đột nhiên nhận ra mình đã bại lộ thân phận.

Tề Tử Kỷ nhìn hộp thư của mình có 126 thư đến, chính anh cũng khó hiểu loại cảm giác này, vì thế cũng chỉ có thể cười cười, thái độ tự nhiên làm Diệp Tử kinh ngạc: “Gần đây đột nhiên giác quan thứ sáu trở nên rất nhạy.”

“Từ…. Từ từ….. trước hết chúng ta có thể nói về………”

“Hả?” Tề Tử Kỷ đồng ý, ngữ khí ôn nhu ngọt người.

Diệp Tử bị quấy rầy như thế làm không biết phải nói gì: “Giọng anh hình như rất bình tĩnh?”

Tề Tử Kỷ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Sao thế?” Giọng anh có gì không đúng sao?

“Anh không bất ngờ chuyện tôi là nữ?” Cuối cùng Diệp Tử cũng khôi phục được bình tĩnh, tuy là câu nghi vấn, ngữ khí lại phá lệ khẳng định.

“À…. à……..” Anh mỉm cười hơi hơi xấu hổ: “Hình như tôi…… biểu hiện hơi… bình tĩnh nhỉ. Tôi có thể làm lại không? Như thế này này, aaa không ngờ cậu là nữ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.