Bảo Bối Em Là Ai

Chương 9: Hắn đã động tâm rồi sao




Edit: V.O

Hai con mãnh thú có vẻ đăm chiêu: "Chúng ta cũng bị hắn ta thả vào?"

"Là hắn ta đào ta từ cố hương tới sao?" Thụ Tinh nhìn Bạch Vũ, trông mong hỏi giống như đứa bé.

"Có lẽ vậy." Bạch Vũ cũng không rõ lắm, nhưng dựa theo như lời Âu Dương Diệp, tất cả những thứ cần cho cơ quan đều là do Thượng Quan Vân Trần tự mình đi tìm, chỉ sợ Thụ Tinh cấp 9 là tìm được cây giống rồi nhổ ra đem trồng vào, nuôi lớn từ nhỏ.

"Hắn ta thật là xấu, vì sao muốn đào ta từ cố hương ra?" Thụ Tinh u oán quyệt miệng.

Bạch Vũ nhìn bộ dạng nó đau lòng, nhịn không được muốn an ủi vài câu, kết quả liền nghe nó nói: "Nếu ta còn ở cố hương, nhất định có thể viết ra rất nhiều thơ ca về cố hương!"

Bạch Vũ: "..."

Phần phật phần phật - -

Những con chuột vẫn cứ dựa vào đống thi thể ở trong hồ một đường xông tới, cuối cùng phốc lên bờ, kể cả dơi trong không trung cũng cùng lúc phát động tổng tiến công, tràn đầy trời đất, một mảnh đen kịp, cực kỳ giống mảng lớn tai họa.

Bạch Vũ vội vàng gọi Tiểu Thanh ra, nhất thời một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ tung, đánh cả hòn đảo chìm xuống, phần lớn thi thể bị cháy đen kể cả đảo nhỏ cũng cùng nhau chìm vào trong nước. Nhưng mà một lượng lớn chết đi thì phía sau vẫn còn có một lượng lớn, không dứt, nhất định phải ăn luôn Bạch Vũ mới thôi!

Thụ Tinh rơi vào trong nước, lập tức kéo Bạch Vũ vào, bơi về phía bờ bên kia.

Kỹ năng bơi của Thủy Qua rất tốt, thực lực của mãnh thú cấp 9 cũng không phải khoác lác, mở ra miệng đầy răng nanh, đột nhiên vừa phun, gió lớn dời núi lấp biển khuếch tán ra ngoài, giống như dao cắt toàn bộ sinh vật trên mặt hồ thành mảnh nhỏ.

Sau khi nó dọn sạch một mảng lớn sinh vật, diendanlequydon – V.O, xác định chúng nó tạm thời không đuổi theo kịp, quay đầu đuổi theo Thụ Tinh và Bạch Vũ.

Bạch Vũ và hai con mãnh thú bơi lên bờ rất không dễ dàng, sinh vật trên bờ bổ nhào qua, một tầng đen kịp gần như muốn nhấn chìm bọn họ.

Nhóm Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ bảo vệ nàng, ra sức ngăn cản, một cái Vạn Lý Băng Xuyên của Băng Hồ đông cứng phần lớn động vật, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch nhân cơ hội xử lý toàn bộ bọn họ. Thủy Qua và Thụ Tinh một đường chém giết, mở đường ở phía trước.

Mấy chục vạn con chuột, dơi, nhện tập kết, Bạch Vũ cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, Tiểu Bạch cấp 5 bị mảng lớn nhện nhấn chìm, Tiểu Thanh bay ở trong không trung mới miễn cưỡng có thể chống đỡ.

May mắn nàng gặp Thủy Qua và Thụ Tinh, tuy hai bọn nó cũng bắt đầu mệt mỏi, nhưng vẫn còn ứng phó được.

Bây giờ, bọn nó không muốn rời đi cũng không được, chỉ có thể dẫn theo Bạch Vũ cùng nhau nhằm về phía lối ra.

Bạch Vũ và một đống lớn sinh vật một đường triền đấu, rốt cục vọt tới lối ra. Một khuôn mặt anh tuấn tiêu sái lại chết cũng không chết mà xuất hiện ở trước mắt nàng, rõ ràng là một dung nhan cực kỳ đẹp mắt, lại giống như quỷ mỵ khiến cho tim Bạch Vũ đột nhiên chìm đến đáy cốc.

"Bạch Vũ, đã lâu không gặp. Ta chờ ngươi đã lâu rồi." Thượng Quan Vân Trần khẽ mỉm cười, nụ cười anh khí tràn ngập ấm áp, đặc biệt đẹp.

Trong lòng Bạch Vũ lại lạnh lẽo, trực tiếp vẩy phấn độc.

"Ta biết ngươi sẽ làm như vậy." Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại, cuộn ống tay áo gạt phấn độc ra, thân hình nháy mắt hiện lên, đến bên cạnh Bạch Vũ, nhẹ giọng nói với Bạch Vũ: "Ngươi biết dùng độc như vậy, sao ta có thể không đề phòng đây?"

Lời nói nhẹ nhàng, trầm bổng giống tiếng sấm rơi vào trong tai Bạch Vũ, Bạch Vũ lập tức muốn lui về phía sau, lại bị một tay Thượng Quan Vân Trần nắm ở vòng eo: "Ngươi còn nhớ rõ năm đó ngươi tin tưởng ta rất nhiều không? Chúng ta thanh mai trúc mã, ta vẫn cho là ngươi nhất định sẽ là thê tử của ta, ai biết ngươi lại thích Dạ Quân Mạc. Ta chỉ phải giết ngươi! Ta vẫn nhớ lúc đó ta cũng ôm ngươi như vậy, nhìn Dạ Quân Mạc chết ở trước mặt ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.