Bảo Bối Em Là Ai

Chương 19: Không còn cảm giác yêu anh như lúc đầu




Trong kỳ nghỉ hè, bà Longbottom đối xử với Phoenix tốt lạ thường. Bà mang cô đi mua thêm rất nhiều áo choàng đủ mọi phong cách, còn tặng cô một chiếc hộp trang điểm ma thuật.

Đồng thời, bà Longbottom cũng đưa Phoenix và Neville đến thăm vài gia tộc nhỏ phía trung lập, mỗi lần đều để cô có không gian riêng cùng một đối tượng nhất định, hơn nữa, tất cả đều là nam.

Thậm chí cô còn được ghé thăm trang viên nhà Bagshot, Brian không tình nguyện tỏ ra chán nản.

“Đây là để hai bên làm quen với nhau.” Brian và Phoenix ngồi trên bãi cỏ xanh, Neville đã bị bà Longbottom kéo đi nhằm tạo không gian riêng cho hai người.

“Làm quen?” Phoenix không nghĩ được tới lí do này, cô có chút không hiểu. 

“Vì sao?”

Brian đen mặt ngửa người nằm xuống bãi cỏ, hai tay gối sau đầu.

“Mình không biết cậu là vì sao, nhưng ông nội đã biết chuyện của mình và Dominica.” 

Hắn bật dậy phẫn nộ nói.

“Ông luôn ghét người Máu lai!”

Phoenix nhớ Draco cũng từng nói như thế, tuy nhà Bagshot không phải là một quý tộc hiển hách nhưng bọn họ vô cùng tôn sùng dòng máu thuần chủng.

“Mình chưa từng gặp qua ai đặc biệt đáng yêu như Dominica!” Brian nói.

“Dominica nghe được sẽ rất vui đó.” Phoenix an ủi. “Cô ấy có biết mọi người phản đối không?”

Brian lắc đầu:  “Cái này không có gì đáng lo, cùng lắm thì…” hắn nhìn Phoenix, tỏ vẻ đồng tình:  “Mình sẽ rời khỏi gia tộc để đến với Dominica, chúng mình đều có khả năng kiếm tiền tự lo cho bản thân. Trong nhà còn có em trai nên vấn đề người thừa kế cũng đã được giải quyết.”

Dominica quả thực không nhìn nhầm Brian, nhưng tại sao hắn lại có vẻ đồng tình với cô nhỉ? Đồng tình cái gì?

Brian nói tiếp:  “Thế, cậu với Malfoy…?”

Phoenix như con mèo bị giẫm phải đuôi, khẩn trương lắp bắp:  “Mình, mình với Draco làm sao?”

Brian nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:

“Tưởng các cậu là một cặp, bà nội cậu hẳn không đồng ý chuyện này nên mới cho hai bọn mình ‘xem mắt’ nhau.”

Một cặp? Phoenix cắn môi, Draco chưa bao giờ có những hành động hay lời nói giống như vậy cả. A! Cô cảm thấy thất vọng vì cái gì chứ? Phoenix bị lời nói của Brian làm tâm thần không yên, lắc đầu:

“Không, mình với Draco không phải như vậy. Ý là nếu bà nội biết hai bọn mình có quan hệ đó thì sẽ…”

Nửa câu kia không cần nói cũng đoán được. Chính là mấy hôm trước, cô vô tình biết được bà nội có viết thư cho Viện hàn lâm Beauxbatons, hỏi thăm về việc chuyển trường.

Có lẽ bà nội muốn cô chuyển đến Beauxbatons, giống như Draco từng nói, nếu hắn không vào Hogwarts thì sẽ vào Học viện Durmstrang.

Buổi tối hôm đó, hai người lại nói chuyện với nhau qua gương hai chiều. Hắn có vẻ vừa đi ra ngoài về, trên người mặc nguyên áo sơ mi trắng cài cúc cẩn thận.

Hắn nhìn ra Phoenix đang có tâm sự.

“Làm sao vậy?”

Đôi mắt hắn vẫn chăm chú dõi theo người trong gương, tao nhã cởi cúc, sắn tay áo lên từng nấc, lộ ra cánh tay dài mà trắng, rắn chắc.

Phoenix lắc đầu:

“Không, không có, chỉ là dạo này đi nhiều nơi, hơi mệt.”

Draco cười cười, Phoenix không thích vận động, những lúc tổ chức đại hội thể thao đều khiến cô mệt mỏi rã rời nhưng  nó có thể làm thể lực cô tốt hơn một chút.

“Dạo này bà nội đưa mình đi đến mấy trang viên.” Phoenix chống cằm, giọng điệu oán thán.  “Hôm nay đến gia tộc Bagshot, gặp Brian, hóa ra là bà muốn chọn cho mình một vị hôn phu.”

Draco dừng lại động tác, miễn cưỡng cười:  "Có lẽ cậu hiểu sai ý bà rồi, bình thường thì năm học thứ năm mới…"

"Là Brian nói cho mình biết."

Phoenix cảm giác Draco không được tự nhiên, nhưng cô không biểu hiện ra mặt, lại oán giận nói:

"Ngài Bagshot có vẻ rất thích mình, chắc là vì nhìn trúng thành tích học tập. Nhưng Brian và Dominica mới là một đôi, cái chuyện này thật là kỳ quái."

Draco càng nghe càng đen mặt, hắn chưa từng nghĩ đến các gia tộc sẽ chú ý đến thành tích xuất sắc của cô. Lúc này có tiếng gõ cửa, là gia tinh mời hắn dùng bữa tối, Draco nói một tiếng cho Phoenix rồi đi xuống tầng.

Hắn cần nhanh chóng quyết định một chuyện. Đôi mắt lóe lên tia tính toán, đi tới ghế của mình, lịch sự ngồi xuống.

"Tiểu hoàng tử của ta, con làm sao vậy?"

Narcissa hiểu rõ Draco, bà nhíu mày hỏi.

Draco khôi phục lại trạng thái, lắc đầu:  "Mẹ, không có chuyện gì."

Lucius cùng Narcissa liếc nhau, không nói gì nữa.

Con trai họ có vẻ như đang giấu diếm chuyện gì, nhưng Draco không cần sự giúp đỡ từ họ thì Lucius và Narcissa cũng sẽ không nhúng tay vào.

Kết quả đến ngày hôm sau, Lucius kinh ngạc khi Draco yêu cầu gia tăng cường độ huấn luyện đối, hắn muốn đấu với người sói.

(nhà Malfoy ở đây có chương trình huấn luyện người thừa kế, Draco là muốn tăng cường độ, đẩy nhanh tiến trình.)

Draco muốn luyện tập chương trình năm bốn, hắn tuy sử dụng được khá nhiều thần chú nhưng Lucius thấy việc này rất miễn cưỡng.

"Draco, con phải hiểu được năng lực của mình ở mức độ nào."

Lucius nóng giận, Draco sao lại vội vã như vậy?

"Xin hãy để con thử một lần."

Draco kiên trì, một tối suy nghĩ, hắn đã thông suốt. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ đơn giản là khi Phoenix học năm thứ sáu mà chưa có đối tượng thì gia tộc Longbottom mới tìm hôn ước cho cô. Nhưng nghĩ lại thì bà Longbottom tư tưởng cổ hủ sẽ không có khả năng nhận hắn làm rể. Cho dù thế nào thì Phoenix cũng chỉ có một con đường, làm Malfoy phu nhân.

Draco quyết định, nếu bà Longbottom cố ý chọn cho cô một vị hôn phu, hắn sẽ khiêu chiến với tên kia, người thắng sẽ được ở bên Phoenix, tránh cho cô phải khó xử.

Những trận quyết đấu phù thủy luôn phải công bằng, cho nên Draco chỉ có thể dùng thực lực buộc đối thủ nhận thua.

Vì vậy phải đề cao thực lực, chỉ như vậy mới có thể thắng.

Draco đã bắt đầu khóa huấn luyện tàn khốc, còn Phoenix lại trải qua những ngày tháng dễ chịu.

Sau khi bà nội dẫn cô dạo một vòng các gia tộc, tạm thời cô sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi, vừa lúc danh sách đồ dùng vật dụng của Hogwarts được gửi tới, có nói cần chuẩn bị lễ phục dạ hội, cô liền hẹn Dominica đi dạo phố.

Gặp Dominica, Phoenix kể lại chuyến đi đến gia tộc Bagshot, lại không nói những vấn đề kia. Dominica rất hứng thú hỏi tính cách của ngài Bagshot ra làm sao, cô ấy cũng biết rằng ông của Brian chính là trở ngại lớn nhất trong mối quan hệ của hai người.

"Nếu môn Lịch sử Pháp thuật của cận được O thì ngài Bagshot nhất định sẽ đồng ý."

Phoenix an ủi, sau để chuyển chủ đề, cô hỏi tới Donna.

Dominica bĩu môi:

"Dạo này Donna rất thần bí, có khi lại lục trộm thư của mình. Nghỉ hè rồi mà hôm nào cũng đi đến nửa đêm mới về, cha mẹ còn tưởng chị ấy ở lại phòng thí nghiệm nghiên cứu chứ."

"Chẳng lẽ chị ấy có… " Phoenix nháy mắt với Dominica, hai cô đang ở một cửa tiệm phố Oxford lựa chọn lễ phục.

Dominica chọn lấy một chiếc váy đuôi cá màu đỏ, cực kỳ hợp với làn da của cô.

"Mình cũng nghi ngờ như vậy!" Dominica đồng ý.  "Hay Donna thích là kiểu người già dặn đến mức chưa lấy được vợ, chị ấy giấu kỹ lắm, một chút thông tin cũng không tiết lộ."

Chuyện này em  rằng là chuyện riêng của nhà Ford, cô chọn một chiếc váy dài màu bạc, cũng Dominica đến phòng thử đồ.

Hai bộ lễ phục này không tệ. Bộ váy đuôi cá đỏ rực làm tôn lên dáng người thon thả của Dominica, ở phần ngực xẻ chữ V, hừm, Dominica chậc chậc vài tiếng…, có lẽ là cần thêm…

Phoenix mặc chiếc váy lụa bạc tơ tằm cảm giác rất tốt, phần eo có thiết kế đai lưng thủy tinh làm dáng người hoàn mỹ của cô phô bày hết cả.

Hai người rất vừa ý, thanh toán xong càng thích thú đi đến Trung Quốc dọa chơi.

Phoenix từ trước tới nay rất tò mò về văn hóa phương đông, Dominica cũng chưa bao giờ đi đến, hai người ăn nhịp đẩy nhanh tốc độ.

Trong tòa thành ở Trung Quốc có rất nhiều người, cũng giống như Cho Chang da vàng tóc đen. Các cô cũng thấy rất nhiều người xinh đẹp như Cho Chang, ở cửa vào các cửa tiệm Trung Quốc đều có một con mèo vàng với cánh tay chuyển động lên xuống, đây hình như là một loại truyền thống đi?

Bởi vì có rất nhiều người, hai cô bị chen chúc, cuối cùng lọt vào một tiệm ngọc, chủ tiệm nhìn hơi đáng sợ, Phoenix và Dominica run cả người.

Đứng ở quầy là một lão bà, đeo cái kính giống với giáo sư Trelawney, thấy hai người đi vào, nở một nụ cười hiền lành:  "Cô bé, thong thả chọn lựa."

Đối mặt với bà lão hiền lành như vậy, hai người cứ thế mà đi thì rất ngại, Phoenix nhỏ giọng đề nghị:  "Hay… mua chút đồ làm quà đi?"

Dominica gật đầu: "Cũng được."

Những viên ngọc ở phương đông luôn tràn ngập sự thần bí, Phoenix chọn năm miếng ngọc bội, dự tính tặng cho Neville, Draco, Cedric và Blaise. Dominica cũng mua vài món.

"Cái này có lẽ Draco sẽ không đeo." Phoenix sau khi đã trả tiền, lẩm bẩm nói.

Hai người từ Trung Quốc đi đến thư viện Luân Đôn, Phoenix muốn mượn vài cuốn sách về Phương đông tìm hiểu, chỉ vài tiếng ở Trung Quốc mà cô đột nhiên  hứng thú với lịch sử Phương Đông.

Những kế hoạch bất ngờ bị phá hỏng, hai người trợn to mắt thấy hai dáng người một trước một sau đi ra từ của thư viện, đó là Snape và Donna.

"Chị, chị, chị… Donna… " Dominica cà lăm.

"Người đàn ông già dặn đến mức chưa lấy được vợ… " Phoenix lặp lại lời nói trước đó của Dominica, rùng mình.

"Chẳng lẽ sau này mình phải gọi viện trưởng là ‘anh rể’ ư?" Dominica thoáng u buồn.

"Donna và viện trưởng thật sự có quan hệ như vậy sao?" Phoenix rất hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.