Bảo Bối! Em Cho Anh Yêu Em Đi!

Chương 9




Editor: Trà sữa trà xanh

Cao ốc, cao vút trong mây, coi trời bằng vung đứng sừng sững trong khu phồn hoa nhất thành phố này, không tiếng động, quan sát đám người như con kiến hôi tầm thường vậy.

Phòng làm việc tổng giám đốc to như vậy, lại ở trên nóc tòa nhà, là nơi cao nhất thành phố này, gặp địa thế may mắn, đứng ở trước cửa sổ, có thể nhìn thấy hết toàn cảnh thành phố xinh đẹp, giờ phút này, ở đây, ánh mặt trời nhanh chóng chiếu xuống.

Một người đàn ông, lẳng lặng ngồi ở dưới ánh nắng chói mắt, áo sơ mi trắng quần tây đen, giống như một bức tượng đứng vững ở tòa nhà này, trong không khí, mang theo cường đại, vẻ thanh cao này, như có sẵn vậy, như bóng với hình, làm cho người đàn ông này thoạt nhìn rất ngông cuồng tự đại.

Khuôn mặt bạch hi tuấn lãng thu lại, lẳng lặng nhìn văn kiện trên bàn, lông mi thật dài che kín cảm xúc dưới đáy mắt, mí mắt khẽ chớp tạo thành bóng mờ, sống mũi cao thẳng, càng lập thể hơn.

Bày ra trên bàn, là một phần tư liệu liên quan tới Tần Ngu, tư liệu rất cặn kẽ, không có gì ngoài địa chỉ mới của cô, còn có một phần văn kiện kèm theo, là một tờ báo cáo xét nghiệm DNA, của anh cùng Tần Lãng, ừ, hiện tại phải nói là con của anh, báo cáo DNA giữa bọn họ.

Mà bây giờ, anh d/d/l;q;d đang chuyên tâm nhìn chằm chằm, không phải là phần báo cáo xét nghiệm kia, mà là phần tư liệu về Tần Ngu, phần báo cáo sở thích của cô.

Tinh tế nhìn xuống, mặt không chút thay đổi, mặt than trước sau như một, chỉ có con mắt hơi đen thon dài kia, đen bóng thần kỳ.

Về phương diện thức ăn, người phụ nữ này cực kỳ bụng đói ăn quàng, ngũ cốc hoa màu, gà vịt thịt cá, cơ hồ không có thứ cô không thích ăn, à, đặc biệt cô thích uống sữa cùng ăn đu đủ, trong đáy mắt sâu thẳm của Tống Mạc, mơ hồ lộ ra một tia ánh sáng, không trách được, eo mảnh như vậy, bao tử lại lớn phi thường.

Màu sắc, cô thích là màu anh ghét, màu đỏ.

Giải trí, uống rượu chơi đoán số. Người đàn ông hơi nhíu mày, ồ, cuộc sống của người phụ nữ này thật đúng là cẩu thả.

...

Xem qua từng phần, cuối cùng đến phần quan trọng nhất, người đàn ông cô yêu thích. Anh còn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ nói ba hoa chích choè, ví dụ như, cô sẽ thích tổng giám đốc bá đạo, mặt mày tuấn lãng, * lỗi lạc, thân hình cao lớn, vóc người như minh tinh, cũng có thể là, cô sẽ thích mặt mày ôn nhuận, ôn nhu như nước, nổi bật phi phàm, toàn thân đều lộ ra phong độ của người trí thức, thiếu gia thanh tú, đáng tiếc, người phụ nữ này chỉ nói một cái: Yêu người đàn ông tên Tần Lãng.

Đáp án này, hợp tình hợp lý, lại ngoài ý nghĩ của anh.

Nhìn không ra, người phụ nữ này đối với con của anh, là hết sức coi trọng, chẳng lẽ, chuyện yêu ai yêu cả đường đi là thật sao?

Người đàn ông nhếch môi, ánh mắt rơi vào khoảng hư vô mờ mịt phía trước, đáy mắt, vui vẻ như có như không hiện ra.

Mà giờ khắc này, anh sớm đã quên, nhiều ngày trước, anh từng lạnh lùng cỡ nào nhìn tài liệu liên quan đến Tần Ngu trên bàn, lời thề son sắt của anh, lúc trước anh từng nói, anh không có hứng thú đi tìm hiểu rõ cuộc sống không có gì hay ho không hề lên xuống của cô.

―――

Trên thế giới này, vận mệnh mỗi người đều hoàn toàn bất đồng, có người cả đời tầm thường, lại không có chí tiến thủ, có người nhàn nhã rong chơi, lại không lo ăn mặc, mà mỗi nơi hẻo lánh của thành phố này, mỗi thời khắc, đều đang diễn ra những sự cố bất đồng.

Mà khi Tống Mạc tựa vào ghế bưng tách cà phê nhàn nhã tự tại tâm tình nhộn nhạo, trong cao ốc Danh Thắng cách không xa nơi đó, ngược lại đầu ngón tay Hứa Giang Nam đang kẹp lấy thuốc lá, mặt ủ mày chau.

Thế lực của anh ở thành phố S quá mức bạc nhược yếu kém, mà đối thủ của anh, lại là thế lực cường đại nhất thành phố, trứng gà cùng tảng đá chạm vào nhau, kết quả không cần nói cũng biết.

Gần đây, chỉ trong hai ba ngày, công ty đưa vào hoạt động đã chịu ảnh hưởng, ngay cả trong nội bộ, cũng có chút rung chuyển bất an, điểm chết người nhất, là tài chính xuất hiện chỗ sơ hở, quay vòng không được, anh rất muốn thay đổi cục diện, cũng vô lực xoay chuyển.

Dập tàn thuốc vào gạt tàn, cả thân thể dựa sát vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi, ập vào lòng.

Bên ngoài cửa phòng làm việc, chợt vang lên tiếng đập cửa.

Từ trong cổ họng vang lên giọng nói trầm thấp, "Vào đi." Cũng không mở mắt.

Trợ lý d[d[lq[d Đường Yến đi tới, khẽ vuốt cằm, "Tổng giám đốc, bên ngoài có vị tiểu thư cầu kiến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.