Bảo Bối! Em Cho Anh Yêu Em Đi!

Chương 45




Editor: May

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có liên hệ tin nhắn với anh, thật cũng không cảm thấy có bao nhiêu nhớ nhung, thẳng đến vừa rồi nhìn thấy tấm thẻ đen kia, cô bỗng nhiên liền rất muốn gặp anh... Muốn nhìn thấy, hận không thể có thể lập tức liền nhìn thấy anh.

Này nhớ nhung này, càng ngày càng mãnh liệt dưới đáy lòng Tống Thanh Xuân, đến cuối cùng, cô đột nhiên liền khép ví tiền lại, giống như là làm quyết định gì đó, nhanh chóng khởi động xe, quay đầu xe ở đầu đường phía trước, lái đến biệt thự của Tô Chi Niệm?

Lúc trước khi Tống Thanh Xuân đi gặp Tô Chi Niệm, đều sẽ là gửi tin nhắn với anh hẹn trước thời gian gặp mặt.

Lần này thật chỉ là một suy nghĩ đột nhiên nảy sinh, thẳng đến khi Tống Thanh Xuân dừng xe vững vàng ở sân cửa biệt thự của Tô Chi Niệm, cô mới nghĩ đến mình còn chưa nói với anh.

Nhưng cô cũng đã tới, sẽ không thể rời khỏi đi... Tống Thanh Xuân nghĩ một lát, liền tìm cho mình một lý do, tắt lửa xe, xuống xe đi tới cửa.

Tống Thanh Xuân biết mật mã biệt thự của Tô Chi Niệm, nhưng vẫn bấm chuông cửa trước, nhưng mà vang nhiều tiếng đều không có người trả lời.

Lúc này Tống Thanh Xuân mới giống như là nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian, chỉ mới bảy giờ, sợ là Tô Chi Niệm vẫn còn ở trên đường đi làm về.

Hiện tại không phải giống như ngày cô và anh có hợp đồng, tuy rằng cô biết mật mã, nhưng cũng không thể đi vào trong lúc anh không có ở nhà.

Chẳng qua may mà vừa rồi cô không có báo trước cho anh biết liền tới đây, cho nên cùng lắm chờ khi anh trở về, nói dối với anh, cô cũng mới vừa đến, đang chuẩn bị nhấn chuông cửa, liền nhìn thấy xe anh lái tới...

Trong đầu Tống Thanh Xuân sắp xếp xong tất cả, đứng ở cửa một lát, liền trở về trên xe.

Tống Thanh Xuân mở radio trong xe, sau đó điều chỉnh ghế lái xuống thấp một chút, nửa nằm ở phía trên, vừa chơi trò chơi, vừa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn xuống đường phía sau.

Thời gian bất tri bất giác chảy xuôi qua, mãi đến tám giờ tối, thân ảnh xe của Tô Chi Niệm cũng không có xuất hiện.

Sẽ không phải không khéo như vậy chứ, lần đầu tiên cô không báo trước tới gặp anh, liền gặp phải lúc anh bận rộn?

Nhưng buổi chiều cô từng gửi tin nhắn cho anh, đến hiện tại anh vẫn chưa trả lời lại... Tống Thanh Xuân nhíu mày, có chút khó xử nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Tô Chi Niệm không.

Vào lúc cô do dự phân vân, điện thoại di động trong lòng bàn tay chấn động một cái, trên màn hình liền nhảy ra một tin tức.

Là Tô Chi Niệm gửi tới, trả lời tin nhắn cô gửi tới buổi chiều, hỏi khi anh công tác ở nước Mỹ, thời tiết bên đó thế nào: "Cũng không tệ lắm."

Có tin nhắn của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không cần đấu tranh nữa, trực tiếp nhanh chóng gõ mấy chữ lên màn hình, gửi qua: "Vẫn chưa về nhà?"

...

Từ năm 2016 cho tới nay, đây có lẽ là một ngày Tô Chi Niệm bận rộn nhất, tiếp đãi hai khách hàng cả buổi sáng, buổi chiều gần như không dừng lại liên tục mở ba cuộc họp, đến buổi tối còn chiêu đãi một người bạn hợp tác rất quan trọng.

Đến tin nhắn vừa rồi, cũng là anh rời khỏi bàn cơm, gửi cho Tống Thanh Xuân lúc trên đường đi tới nhà vệ sinh.

Ở trong phòng vệ sinh, Tô Chi Niệm liền cảm giác được điện thoại di động trong túi chấn động, anh giải quyết xong, rửa sạch tay, mới lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua tin nhắn: "Vẫn chưa về nhà?"

Anh theo bản năng liền gõ lên trên bàn phím: "Chưa, đêm nay chuyện có chút..."

Soạn tin nhắn tới đây, động tác của Tô Chi Niệm đột nhiên ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.