Bảo Bối! Em Cho Anh Yêu Em Đi!

Chương 18




Editor: Trà sữa trà xanh

Trong lòng Tần Ngu trầm xuống.

Trong giọng nói thống khổ nhiễm nước mắt của Tần mẹ, "Hôm nay trong tiệm đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông, nói là thu phí bảo kê, muốn lấy mấy vạn, con nói coi chúng ta chỉ là làm d/d/l;;q;d ăn vốn nhỏ, lợi nhuận quanh năm suốt tháng cũng không được bao nhiêu tiền, mẹ và cha con đi đâu đưa cho bọn họ món tiền kia, ai ngờ, vừa nghe nói không có tiền, bọn họ không nói hai lời liền đập phá mọi thứ trong tiệm, một món cũng không còn nguyên vẹn, bọn họ còn nói, mấy ngày nữa còn đến nữa, Ngu nhi, con nói phải làm sao bây giờ?"

Tần Ngu có chút khó tin: "Cửa hàng mặt tiền đều có văn bản điều lệnh thuê rõ ràng, tại sao đột nhiên xuất hiện người thu bảo kê đây?"

Tần mẹ có chút run, "Ngu nhi à, những người kia thoạt nhìn không dễ chọc, mẹ nghe người ta nói, bọn họ là xã hội đen."

Trong lòng Tần Ngu chấn động mạnh, xã hội đen sao? Cha mẹ đều là người giữ khuôn phép, làm sao sẽ trêu chọc đến người trong hắc đạo? Huống chi, sao người trong hắc đạo lại vô duyên vô cớ đối phó người đàng hoàng?

Tần mẹ nghẹn ngào, "Ngu nhi, bây giờ mẹ nên làm gì nha?"

Tần Ngu trầm mặc mấy giây, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Mẹ, những người kia đã làm gì với hai người?"

"Mẹ và cha con đều không có việc gì, trước khi phá tiệm, mấy người đàn ông kia liền đuổi cha mẹ ra ngoài."

Tần Ngu thở phào nhẹ nhõm.

Lấy lại bình tĩnh, nắm chặt điện thoại di động, "Trước tiên mẹ không nên gấp gáp, những chuyện này con sẽ xử lý, mẹ cùng cha trốn đến địa phương an toàn trước, cửa hàng tạm thời đóng cửa, nếu như những người kia lại đến, mẹ liền gọi điện thoại cho con, nhớ kỹ, nhất định phải kịp thời gọi điện thoại cho con, chuyện tiền nong, con sẽ nghĩ biện pháp, mẹ cùng cha không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì ."

Tần mẹ vừa khóc vừa nói, "Con nghĩ biện pháp, con có thể có biện pháp nào, hơn vạn nha, nếu không thì, Ngu nhi, chúng ta báo cảnh sát đi?"

Tần Ngu trầm mặc.

Báo cảnh sát? Không được, nếu những người kia người là của hắc đạo, tất nhiên là cực hung ác giết người không chớp mắt, báo cảnh sát, chỉ sợ cảnh sát còn chưa bắt được bọn họ, ba mẹ đã bị giết hại.

Tay Tần Ngu đều phát run, "Mẹ, không thể báo cảnh sát, nghe lời của con, không cần hành động thiếu suy nghĩ, giấu đi, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền, dù sao, ở trong thành phố này con cũng biết không ít người."

An ủi xong Tần mẹ cô liền cúp điện thoại.

Tần Ngu xụi lơ ở trên ghế sofa.

Nhiều tiền như vậy, cô biết đến nơi đâu tìm, trong thành phố S này cô làm gì có bạn bè, khuê mật duy nhất cũng chỉ có Cố Uyển Uyển, mà Cố Uyển Uyển cũng đâu có nhiều tiền như vậy, huống chi cô không có công việc, bây giờ còn phải nuôi Tần Lãng, còn phải lo lắng cuộc sống mấy ngày tiếp theo, càng không thể tìm nhiều tiền như vậy .

Trong lòng tính toán một hồi, chỉ có nản lòng thoái chí.

Làm sao bây giờ?

Bán căn hộ này?

Căn hộ này là của Hứa Giang Nam, cho dù anh có chuyển tên tài sản cho cô chưa, cô còn tư cách gì bán căn hộ này, cô thiếu Hứa Giang Nam còn ít sao?

Huyệt thái dương đau đớn, đưa tay nhấn nhấn, chỉ cảm thấy càng nhức đầu thêm

Thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cửa, chợt truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Tần Ngu không kiên nhẫn mở mắt ra, ai lại đến vào lúc này?

Nhìn chằm chằm cánh cửa sững sờ trong chốc lát, mới đứng dậy, kéo thân thể mệt mỏi đi mở cửa.

Mở cửa, ở cửa, Hứa Văn hào phóng mỉm cười với cô.

Tần Ngu kinh ngạc, sao Hứa Văn đến đây nữa, sợ run mấy giây, vẫn khách sáo mời Hứa Văn vào.

Hứa Văn khoát tay với cô, "Tần tiểu thư, tôi không vào đâu, hôm nay tôi tới là vì giao cái này cho cô."

Tần Ngu tiếp nhận đồ vật trong tay cô, mở ra, là thỏa thuận hôn nhân lúc trước, bên trong còn kẹp theo một tờ chi phiếu mới tinh.

Trong đầu Tần Ngu lóe lên lời nói ngày hôm qua của Tống Mạc, "Tôi sẽ cho người đưa thỏa thuận trước hôn nhân đến chỗ cô lần nữa, trong một ngày, ký vào nó, rồi đưa đến đây."

"Tần Ngu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không cần lại khiêu chiến cực hạn của tôi, ngoan ngoãn ký tên, tôi đáp ứng cô, sẽ không làm khó ai nữa."

Đến thật là nhanh.

Trầm mặc mấy giây, khóe môi kéo ra lên đường cong tự giễu, như có điều suy nghĩ rút tờ chi phiếu kia ra đưa tới trong tay Hứa Văn, ánh mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô, "Trợ lý Hứa, trở về nói cho Tống tổng các người biết, tôi không cần chi phiếu của anh ấy, nhưng tôi có một yêu cầu, chỉ cần anh ta làm được yêu cầu của tôi, ta sẽ lập tức ký vào thỏa thuận này rồi đưa đến."

―――

Một giấc ngủ có chút dài đằng đẵng, không biết sao, liên tục có chút hỗn loạn, cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động vang dội khắp phòng ngủ, Tần Ngu mới có chút gian nan mở mắt ra.

Đưa tay lười nhác cầm một bên di động.

"Này, mẹ."

"Ngu nhi nha, xế chiều hôm nay những người đàn ông kia lại tới." Cách ống nghe di động, cũng không khó nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Tần mẹ.

Đầu của Tần Ngu còn hỗn độn một mảnh, nhất thời không có nghe được, chỉ là bị tin tức này kinh hãi một tý, "Vụt" một tý liền ngồi dậy, cau mày lại, "Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?"

Chẳng lẽ Tống Mạc không có đáp ứng yêu cầu của cô, không có lý nha, này không khoa học.

Tần mẹ lộ ra tiếng cười truyền tới, "Con đừng kích động, con thử đoán đi?"

Tần Ngu nhíu mày, "Còn làm thần bí nữa? Đến cùng phát sinh chuyện gì?"

Tần mẹ cởi mở cười nói, "Sáng hôm nay đám người kia tới nhà nói xin lỗi, còn lái theo một xe tải lớn, kéo ra rất nhiều đồ, đều là đồ dùng trong tiệm, hơn nữa còn đều là đồ mới, có một tên nhìn rất khí phái, chắc là thủ lĩnh nói là buổi sáng kia một trận hiểu lầm, những vật này, coi như là bọn họ bồi tội."

Lông mày Tần Ngu giãn ra, "Vậy là tốt rồi."

Cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn trần nhà, Tần Ngu toét miệng nở nụ cười, chỉ là, nước mắt lại theo khóe mắt trượt xuống.

Tống Mạc ơi Tống Mạc, quả nhiên là bức cô không có đường lui.

―――

Đường Vân Sơn biệt thự Lệ Thuỷ d/d/l[q[d.

Tần Ngu đứng ở trước cửa nhìn tòa nhà rất có phong cách hoàng thất Anh quốc cổ điển trước mắt, hít sâu một hơi, lặng im mấy giây, run rẩy vươn tay, nhấn chuông cửa.

Rốt cục vẫn phải đi đến bước này.

Cô cho rằng mình sẽ điên khùng khóc lóc tức tưởi, nhưng khi cô đứng ở chỗ này, mới phát hiện, giờ khắc này, tâm của cô sớm đã chết lặng không có một tia phập phồng, đau nhức cũng tốt, khổ cũng được, cô đã không cảm giác được, bởi vì trái tim giấu trong lồng ngực đó, sớm đã chết.

Bi thương đến chết tâm.

Những ngày qua, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, toàn bộ đã trở nên cảnh còn người mất, có quan hệ với Tống Mạc, cô mới nhìn rõ ràng rành mạch, từ trong miệng anh nói ra ba chữ Hứa Giang Nam kia, cô cũng đã tuyệt vọng với anh.

Bây giờ lại phát sinh chuyện này nữa, cô lại một lần nữa hiểu, cô đối với anh mà nói, tựa như là vật trong bàn tay, đưa tay liền có, tựa như anh nói, trong thành phố này không có chuyện Tống Mạc anh không làm được, chiếm được, kể cả cô.

Cho nên, trốn đi đã không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ làm nhiều người bị tổn thương hơn thôi, chỉ khi cô gả cho anh, mới có thể làm cho mọi chuyện dừng lại.

Một tiếng"Cùm cụp", cửa từ từ mở ra.

Là vú Trương.

Tần Ngu khẽ vuốt cằm, đi vào.

Ngước mắt, anh đang ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã bắt chéo, ngón tay thon dài, cầm lấy một quyển sách, vẫn đang đọc sách, nghe được tiếng vang, ngước mắt, con mắt thon dài đen nhánh rơi vào trên người của cô, một hồi lâu, để sách trong tay xuống, đáy mắt lộ ra một cỗ vui vẻ.

Tần Ngu đứng tại chỗ nhìn anh vài lần, ánh mắt xa cách, bình tĩnh đi đến.

Cách một khoảng cách ngắn, ngồi đối diện với Tống Mạc.

Không có hàn huyên, không có ồn ào, Tần Ngu lẳng lặng nhìn anh, chuyển đồ trong tay đến trước anh, "Tôi đã ký."

Tống Mạc liếc nhìn cô một cái, tiếp nhận thỏa thuận, cũng không có mở ra, tiện tay phóng đến một bên, con mắt đen như mực rơi vào trên mặt hơi tái nhợt của cô, đáy mắt lộ ra nhẹ nhàng ánh sáng, bộ dáng thoạt nhìn hết sức sung sướng, "Lần này cô hết sức thông minh."

Tần Ngu nhàn nhạt liếc anh một cái, đưa tay nhấn nhấn thái dương, đầu có chút đau, mở miệng, nhưng cũng không lọt ra giọt nước mắt nào, "Là Tống tiên sinh dạy tốt."

Thủ đoạn liên tiếp của anh, ít nhiều gì cũng làm cho cô sinh lòng đề phòng, sáng hôm nay, sau khi Tần mẹ gọi điện thoại tới nói là người trong hắc đạo đập phá cửa hàng, cô cũng đã sinh ra hoài nghi với Tống Mạc, lúc sau khi Tần mẹ nói câu kia "Mẹ và cha con đều không có việc gì, trước khi phá tiệm, mấy người đàn ông kia liền đuổi mẹ và cha con đi ra ngoài" làm cho cô càng tin suy nghĩ của mình hơn, còn chân chính kết luận người sau màn chính là Tống Mạc là do một khắc kia Hứa Văn tìm tới tận cửa.

Trong nhà xảy ra chuyện chân trước chân sau liền tập kích đến tận nhà, trợ lý Tống Mạc liền đưa tới thỏa thuận, trong lúc đó phát sinh nhiều trùng hợp như thế, chỉ có thể là tác phong của Tống Mạc, từng bước ép sát.

Đương nhiên, điểm trọng yếu nhất là, ngoại trừ Tống Mạc, cô cũng nghĩ không ra có người nào sẽ vận dụng lực lượng hắc đạo để đối phó một phụ nữ tay trói gà không chặt như cô.

Cho nên, cô mới nhờ Hứa Văn chuyển lời tới Tống Mạc, chỉ cần anh đáp ứng buông tha người nhà của cô, cô liền ký tên.

Bất quá, ngược lại cô không có đoán được, người đàn ông này lại sai người bồi thường toàn bộ đồ đạc bị đập phá.

Tống Mạc nhướn mày, không nói.

Tần Ngu chỉ ngồi mấy giây, liền đứng dậy, đầu đau dữ dội, cô thực không có tâm tư ở chỗ này nói chuyện với người đàn ông này, cô chỉ muốn trở về ngủ một giấc cho ngon.

Rủ xuống con mắt nhìn về phía anh, "Tống tiên sinh, nếu như không còn việc gì, tôi đi trước."

Tống tiên sinh, sau khi ký thỏa thuận, cô vẫn gọi anh xa cách như vậy.

Tống Mạc lẳng lặng nhìn về phía cô, con ngươi quay vòng, giữa lông mày lộ ra mơ hồ không vui, cô cứ chán ghét anh như vậy sao? Chán ghét đến nỗi một khắc cũng không muốn ở lại?

Một hồi lâu, thu hồi ánh mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng như có như không khẽ chọc trên ghế sô pha, "Xin lỗi, còn có một chút chuyện, tạm thời cô vẫn không thể đi."

Tần Ngu hơi ngẩn ra, còn có chuyện gì?

Ngoái đầu nhìn lại, sắc mặt nghi hoặc nhìn về phía anh.

Có lẽ là do ngoái đầu nhìn lại sử dụng lực thật mạnh, chỉ cảm thấy huyệt thái dương d//d;;l[qd nhảy dựng, đầu một trận đâm nhói, trong tầm mắt, ngũ quan anh tuấn như đao khắc của anh, thế nhưng bắt đầu mơ hồ, chỉ còn lại một mảnh quang ảnh kỳ quái.

Thân thể không yên quơ quơ, một giây sau, trước mặt bỗng tối sầm, ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.