Bảo Bối! Em Cho Anh Yêu Em Đi!

Chương 17




Editor: Táo đỏ phố núi

Mặt trời cuối cùng cũng khuất núi, tia sáng mặt trời cuối cùng cũng thu lại, sắc trời cũng dần trở nên tối tăm.

Đèn đường, liên tiếp sáng lên, làm đẹp cho cả một tuyến đường dài, giống như những viên dạ minh châu được treo lơ lửng ở giữa thành phố này vậy.

Chiếc xe Land Rover màu đen lướt qua trong màn đêm, Hứa Giang Nam lẳng lặng ngồi ở sau xe, không nói một lời, một đôi mắt đen nhìn qua cửa xe nhìn ra bên ngoài đang ôn ào nhốn nháo muôn màu muôn vẻ, vẻ mặt nặng nề u ám không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đi xuyên qua phố xá náo nhiệt, cuối cùng cũng đi vào con phố bốn bên đều tràn ngập những quán bar xa xỉ, xe dừng lại trước Kim Môn.

Người đàn ông xuống xe, đi thẳng vào trong.

Đẩy cửa phòng bao ra, ánh sáng mờ ảo, có một bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang dựa vào ghế sofa, tay bưng một ly rượu nhưng không uống, so với lần trước, ẩn náu trong ánh sáng mờ ảo, thoạt nhìn anh ta càng trở nên lạnh lùng và cao ngạo, càng bình thản và sâu sắc hơn. Dienx  dandf Kê quyu dong.

Hai người liếc nhìn nhau, Hứa Giang Nam thu hồi ánh mắt, bước chân vững vàng đi tới, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.

Cứ thế cầm một ly rượu lên, khẽ nhấp môi một cái, đôi mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh mình, "Tống tiên sinh, không biết muộn như vậy còn tìm tôi có chuyện gì không?"

Tống Mạc khẽ lắc ly rượu, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ bên trong ly, ánh mắt thâm sâu khó dò, "Nghe nói, Tần Ngu lại tới tìm anh?"

Hứa Giang Nam hơi ngẩn ra, không nói.

"Xem ra là thủ đoạn của tôi vẫn chưa đủ mạnh mẽ, Hứa tiên sinh đã không để trong lòng rồi, tôi nhớ là tôi có sai người nói với Hứa tiên sinh nên cách người phụ nữ của tôi ra xa một chút." Ánh sáng tan biến trong ly, màu đỏ của rượu ở trong ly hiện ra một sắc thái mỹ lệ khó có thể hình dung được, biểu hiện trong ánh mắt của người đàn ông, lại lộ ra hàm ý đe doạ. Dienxdandf Kê quyu dong.

Người phụ nữ của tôi.

Rõ ràng là tình cảm của anh rất chân thành, trong nháy mắt lại trở thành vợ trong miệng của người đàn ông khác.

Không phải là không đau, nhưng mà bất lực.

Lặng im mấy giây, Hứa Giang Nam ngước mắt, mím môi, sườn mặt trắng nhợt, vẻ mặt bình tĩnh và cố gắng nhẫn nhịn, "Không sai, cô ấy có tới tìm tôi, nhưng tôi không gặp cô ấy là thật, tôi bảo đảm, sau này, cô ấy cũng sẽ không tới tìm tôi nữa, cho nên, kính xin Tống tiên sinh không nên quên giao ước giữa chúng ta."

"Như thế là tốt rồi." Tống Mạc mở miệng, trong ánh mắt, từ từ lộ ra nụ cười thản nhiên. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

"Hy vọng Tống tiên sinh nói được làm được, nếu như, để cho tôi phát hiện Tiểu Ngu Nhi…" Hứa Giang Nam phát hiện ra đột nhiên người đàn ông này nhìn anh với ánh mắt sắc bén thì dừng lại một chút, "Tần Ngu, cô ấy thiếu một ngón tay, thì cho dù liều cái mạng này, tôi cũng nhất định khiến anh trả cái giá thật lớn."

Tống Mạc nhếch môi, "Yên tâm, ngay cả một sợi tóc của cô ấy cũng sẽ không thiếu, Giang tiên sinh đừng quá lo lắng."

"Tốt nhất là như vậy." Hứa Giang Nam liếc mắt, khàn khàn phun ra một câu như vậy, trong giọng nói lại kèm theo một chút như có như không hàm ý ngoan độc. Dứt lời, để ly rượu trong tay xuống, đứng dậy, "Nếu như không có những chuyện khác, tôi đây đi trước, tạm biệt."

"Không tiễn." Tống Mạc khẽ nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt và xa cách.

Hứa Giang Nam cất bước rời đi, tới trước cửa, dường như nhớ tới điều gì đó, nghiêng đầu lại, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn vào Tống Mạc, trong mắt, ánh mắt di chuyển, giống như không muốn, lại giống như dứt khoát, nhếch môi lên, “Hãy đối xử thật tốt với cô ấy.”

―――

Nằm trên giường, Tần Ngu ngủ cũng không ngon giấc.

Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ, là vào ngày đó lần đầu tiên cô gặp Hứa Giang Nam.

Tần Ngu không phải là sinh ra và lớn lên ở thành phố S, một năm kia, cô là học sinh năm thứ ba trung học chuyển trường vào thành phố S, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, vóc người duyên dáng, vào lúc đó, đủ để cho vô số thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết điên đảo, đương nhiên, cũng bao gồm cả những tên cô đồ ở vùng đó.

Đêm đó Tần Ngu gặp được Hứa Giang Nam, chính là cái hẻm nhỏ trong khu vực ở gần trường học, cô bị một đám côn đồ chặn lại, lúc Hứa Giang Nam thấy cô, thì đồng phục trên người cô đã bị xé rách ra hơn phân nửa, đầu vai mềm mại trắng trẻo như mỡ đông bị lộ ra bên ngoài, dưới ánh trăng sáng tỏ, thoạt nhìn cô như vậy rất dịu dàng đáng yêu. Diễ ễnđàànLêê QuýýĐôôn

Có lẽ chính vì đôi mắt to, trắng đen rõ ràng đã khiến cho Hứa Giang Nam liều lĩnh cứu cô.

Cuối cùng đêm hôm đó, một mình Hứa Giang Nam đối đầu với năm người, ở trong con hẻm nhỏ tăm tối, đánh đấm lẫn nhau, mặt mũi chảy đầy máu nằm ở trước mặt của Tần Ngu, mấy tên côn đồ bỏ chạy, Tần Ngu chạy lại nhìn Hứa Giang Nam đang nằm dưới đất, thiếu niên này cũng im lặng nhìn cô, khuôn mặt trắng nhợt, nụ cười lặng yên không tiếng động nhếch lên, chỉ chớp mắt một cái, nước mắt của Tần Ngu liền rơi xuống lã chã.

Về sau Tần Ngu suy nghĩ, tại sao cô lại thích Hứa Giang Nam nhỉ, chắc là tại vì đêm hôm đó, anh giống như một anh hùng của cô, người đẫm máu chiến đấu một cách hăng hái, làm việc nghĩa không chùn bước, mạnh mẽ bảo vệ cho cô, và còn ngày đó, máu dính đầy trên mặt, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ ràng đôi mắt đen nhánh của anh, đôi mắt trong suốt như vậy, sáng ngời như vậy, giống như mặt nước trong hồ, cứ như vậy khắc sâu vào trong tim của cô.

Khi còn niên thiếu tình yêu lúc nào cũng không cần nói đến lý lẽ, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.  dienndnle,qu.y don

Dường như là không thể nào ngăn cản được, tình yêu của bọn họ như nước chảy thành sông, vô cùng oanh liệt.

Thời gian trung học, ba năm buồn chán và dài đằng đẵng.

Tần Ngu mơ thấy cô ngồi sau xe của Hứa Giang Nam, gió lất phất nhẹ nhàng thổi vào người anh, cô tựa đầu vào ngang lưng của người thiếu niên, hít hít mũi, tất cả đều là hương vị dễ ngửi của người thiếu niên dưới ánh mặt trời. Cô mơ thấy trận đấu bóng rổ ồn ào và náo nhiệt ở trường học, Hứa Giang Nam đi bóng rất đẹp mắt, ngoái đầu lại nhìn trong đám người mỉm cười với cô, ánh mắt dịu dàng kia tràn đầy vẻ đắc ý mà không muốn cho người khác biết. Cô mơ dưới bóng cây nhãn ở trường học, cô tựa đầu vào vai của Hứa Giang Nam, Hứa Giang Nam nói, chờ sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn, đời này anh không phải cô thì không cưới, cô cười rất xinh đẹp và rạng rỡ nhìn anh, cũng dùng giọng nói kiên định giống như vậy nói cho anh biết, ngoài anh ra cô cũng không gả cho người nào khác.

Những ký ức vụn vặt mà tốt đẹp kia, giống như là một vì sao, nhẹ nhàng phát sáng trong đêm tối, nằm ở trong tim của cô, mơ mộng và mù mịt.

  

Đột nhiên, trong nháy mắt, tất cả những điều tốt đẹp đều tan biến hết hầu như không còn gì nữa, chỉ còn lại một cơn mưa rào dai dẳng, cơn mưa to rơi xuống tại nơi cất giấu sự tuyệt vọng và bi thương trong đêm hè nóng nực.

Trong màn đêm tối tăm như mực, cơn mưa lớn như vậy, cô nhìn thấy người thiếu niên từng nói muốn cưới cô, từng bước từng bước, đi ra khỏi thế giới của cô, tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của anh nữa, cô ngửa mặt lên màn mưa, nước mắt và nước mưa hoà vào nhau, nhưng trong lòng của cô, giống như có cái gì đó tan vỡ ra, giống như đã mất đi một cái gì đó rồi.  dien ndnle,qu.y don

Sau đó cảnh tượng trong giấc mơ trở nên mơ hồ không rõ ràng, thay đổi hỗn độn.

Lúc rõ ràng lại, thì nhìn thấy người thiếu niên từng cương quyết bừa bãi, đã trở nên trưởng thành và sâu sắc hơn, anh đứng trước mặt cô, anh cười với cô, Tiểu Ngu Nhi, anh đã trở về, trở về để cưới em.

Lời thề thời niên thiếu, cuối cùng cũng có thể thực hiện.

Chớp mắt một cái, anh lại thân mật với một người phụ nữ xa lạ, lăn lộn trên giường, những tiếng thở dốc đè nén và sung sướng, những âm thanh va chạm thối nát và mất hồn của cơ thể vang lên, giống như lời thần chú đến từ địa ngục, không ngừng quanh quẩn trong đầu của cô, rất chân thật khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.

Cô không thở nổi, cô không ngừng giãy giụa, giống như là muốn phá vỡ đi những trói buộc.

Cuối cùng tất cả cũng bình tĩnh lại.

Cuối cùng trong giấc mơ, cô đứng trước cửa sổ đen như mực, hình như bên ngoài đang mưa, Hứa Giang Nam đang đứng bên ngoài cửa sổ, cách một khoảng cách rất xa, cô nhìn thấy anh yên lặng nở nụ cười với cô, vẫn là nụ cười dịu dàng như nước giống như trước kia, môi của anh lúc đóng lại lúc mở ra, trong bóng tối Tần Ngu nghe thấy anh nói với cô, Tiểu Ngu Nhi, tạm biệt.

Cô giống như một người điên gào thét lên, nhưng lại không phát ra âm thanh gì, trơ mắt nhìn anh biến mất trong bóng đêm vô tận.

Đột nhiên cô bừng tỉnh, Tần Ngu nắm chặt lấy cái chăn, bật dậy khỏi giường, đầu đầy mồ hôi lạnh, nước mắt đầy trên mặt, vẻ mặt của cô vô cùng hoảng sợ.

Thì ra. Dien_dan l3_quy1don^.

Thì ra nửa đời của anh và cô, cũng giống như một giấc mơ, một giấc mơ đầy đủ thăng trầm, một lúc sau cũng tỉnh lại khỏi giấc mơ đó.

Những tình cảm yêu đương mãnh liệt đó, rõ ràng đã khắc sâu vào trí nhớ, những năm tháng ngọt ngào và liều lĩnh đó, cũng chỉ là một giấc mộng giả dối.

Tỉnh dậy, tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa.

Hứa Giang Nam, rốt cuộc cũng không trở về tìm cô.

―――

Sau khi đưa Tần Lãng tới trường xong, Tần Ngu đi tới công ty một chuyến, đem tất cả những gì thuộc về mình mang đi.

Mới vừa bước vào cửa, cái hộp trong tay còn chưa đặt xuống, điện thoại di động ở trong túi đã vang lên. Diendan l3_quy1don^.

Tần Ngu đặt cái thùng ở trong tay xuống dưới chân, móc điện thoại di động ở trong túi ra, nhấn nút nghe.

Bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng và tuyệt vọng của mẹ Tần, "Ngu Nhi! Đã xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.