Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 68: “Anh lại dám đánh em?"




Buối tối lúc ngủ, Đồng Nhan dọn dẹp ổ chó trong phòng Đồng Đồng, còn chưa dặn dò, Tiểu Yêu đã cực kì tự giácnhảy vào trên giường cùng Đồng Đồng xa xa nhìn nhau.

Đồng Nhan xấu hổ, nhớ tới khuôn mặt băng lạnh của Lãnh Diễm, bây giờ khó có thể tưởng tượng, một người đàn ông như vậy sẽ nuôi một con chó như vậy.

Tiếu Thâm ở bên cạnh không nhẹ không muốn làm ra tư thế muốn đánh Tiểu Yêu, vừa không chút để ý tùy tiện cằn nhằn: "Con chó này là Nghiêm Hi nuôi, Lãnh Diễm sao có thể nuôi một con chó như vậy, hiện tại Nghiêm Hi mang thai đứa trẻ, nuôi chó rất bất tiện, Lãnh Diễm trực tiếp đem nó đến nhà chúng ta."

"Thì ra là như vậy." Đồng Nhan đắp chăn cho Đồng Đồng.

Lúc trở lại phòng ngủ nhớ hôm nay Tiếu Thâm nói cho con trai một vui mừng, vậy khẳng định Tiểu Yêu đến không phải là vui mừng trong lời nói của Tiếu Thâm, hôm nay trở lại rõ ràng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiếu Thâm, rõ ràng là không biết việc của nhà Lãnh Diễm tới.

"Hôm nay anh nói vui mừng là cái gì?"

Tiếu Thâm sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới chuyện mình chuẩn bị nhất thời ủ rũ, rất buồn bực, chuẩn bị thời gian dài như vậy, cuối cùng đều quên hết, bà xã khá hơn một chút, đến lúc đi ngủ mới nhớ tới.

"Ngủ đi, ngày mai hãy nói!"

Dáng vẻ Tiếu Thâm ủ rũ, Đồng Nhan nhíu nhíu mày, ngoan ngoãn đổi áo ngủ ngủ.

Tắt đèn đắp chăn, sau một giây an tĩnh, bàn tay to dưới chăn dần dần không an phận.

Từ từ vuốt ve đường cong cơ thể của Đồng Nhan, cơ thể cũng dần dần nhích lại gần, giọng nói khàn khàn mập mờ gọi một tiếng: "Bà xã!" Đáy lòng Đồng Nhan ai thán một tiếng, ngay sau đó cảm giác được bên tai nóng ẩm, Tiếu Thâm nhẹ nhàng phả hơi ở lỗ tai của cô, tay không chút nhàn rỗi, một bàn tay duỗi ra, rất dễ dàng xé áo ngủ của Đồng Nhan.

Đồng Nhan kinh hãi, thế nào cũng không nghĩ tới người này nhân lúc cô còn chưa lấy lại tinh thần liền lột, tay nhỏ bé căng thẳng, vội vàng túm lấy quần áo sắp rời khỏi người, gầm lên: "Ngủ, làm gì đấy!"

Tiếu Thâm cảm giác bà xã của mình thật biết , đầu để ở bả vai cô rầu rĩ bật cười, "Bà xã, em nói anh, đây là làm gì, cho anh đi cho anh đi, anh em của anh cũng đã rất lâu không thấy em."

Trong bóng tối, Đồng Nhan bị câu nói lưu manh này làm cho khuôn mặt nóng bừng, Tiếu Thâm thật không hổ là hàng năm của quán ăn đêm, chưa từng thấy thịt heo cũng từng gặp qua heo chạy?

Coi như lúc trước Tiếu Thâm không làm ở trong đó, nhưng thấy không ít** chiêu, đây là mang ra thử nghiệm trên người bà xã của mình đúng không?

"Tiếu Thâm!" Đồng Nhạn tức giận hét lớn một tiếng, giọng nói từ miệng con cọp gan thỏ kia, cô hoàn toàn để lộ ra, rõ ràng đã bị Tiếu Thâm xem nhẹ.

Tiếu Thâm cười càng thêm phách lối, dứt khoát vung tay lên, để Đồng Nhan nằm dưới cơ thể anh, chóp mũi hai người chạm nhau, không ngừng thở ra khí nóng vào trên mặt đối phương.

Đồng Nhan đột nhiên cảm giác được như vậy so với trực tiếp làm càng thêm nguy hiểm, không nhịn được giật giật cơ thể, Tiếu Thâm lập tức quát dừng lại, dùng cả tay chân phủ lên thân thể phía dưới, cảm thụ cô ở trước người mình mềm mại rất tuyệt vời.

Trong bóng tối, yết hầu của Tiếu Thâm bắt đầu chuyển động trên dưới, chợt nuốt nước miếng một cái, Đồng Nhan nghe được âm thanh nuốt nước miếng kia lập tức quýnh lên.

Trên mặt càng thiêu đốt nghiêm trọng hơn, khóe miệng Tiếu Thâm khẽ động: "Bà xã, sao mặt của em lại nóng như vậy?"

Thân thể hai người dính sát vào nhau, lúc Tiếu Thâm nói chuyện thân thể khẽ nhúc nhích truyền tới trên người Đồng Nhan, làm cô hô hấp khó khăn, khóe miệng khẽ động, thỉnh thoảng lướt qua môi cô, loại cảm giác tinh tế này làm thân thể hai người cứng đờ. "Rầm"

Âm thanh Tiếu Thâm nuốt nước miếng lần nữa.

"Bà xã ~" Chợt giọng nói trầm thấp, từ tính hấp dẫn truyền tới tai Đồng Nhan, tiến vào màng nhĩ, chỉ nghe thấy "oanh" một tiếng. Đồng Nhan chỉ cảm thấy trong nháy mắt lỗ tai của mình giống như bị mất tác dụng.

Buối tối lúc ngủ, Đồng Nhan dọn dẹp ổ chó trong phòng Đồng Đồng, còn chưa dặn dò, Tiểu Yêu đã cực kì tự giác nhảy vào trên giường cùng Đồng Đồng xa xa nhìn nhau.

Đồng Nhan xấu hổ, nhớ tới khuôn mặt băng lạnh của Lãnh Diễm, bây giờ khó có thể tưởng tượng, một người đàn ông như vậy sẽ nuôi một con chó như vậy.

Tiếu Thâm ở bên cạnh không nhẹ không muốn làm ra tư thế muốn đánh Tiểu Yêu, vừa không chút để ý tùy tiện cằn nhằn: "Con chó này là Nghiêm Hi nuôi, Lãnh Diễm sao có thể nuôi một con chó như vậy, hiện tại Nghiêm Hi mang thai đứa trẻ, nuôi chó rất bất tiện, Lãnh Diễm trực tiếp đem nó đến nhà chúng ta."

"Thì ra là như vậy." Đồng Nhan đắp chăn cho Đồng Đồng.

Lúc trở lại phòng ngủ nhớ hôm này Tiếu Thâm nói cho con trai một vui mừng, vậy khẳng định Tiểu Yêu đến không phải là vui mừng trong lời nói của Tiếu Thâm, hôm nay trở lại rõ ràng thấy vẻ mặt kinh ngoạc của Tiếu Thâm, rõ ràng là không biết việc của nhà Lãnh Diễm tới.

"Hôm nay anh nói vui mừng là cái gì?"

Tiếu Thâm sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới chuyện mình chuẩn bị nhất thời ủ rũ, rất buồn bực, chuẩn bị thời gian dài như vậy, cuối cùng đều quên hết, bà xã khá hơn một chút, đến lúc đi ngủ mới nhớ tới.

"Ngủ đi, ngày mai hãy nói!"

Dáng vẻ Tiếu Thâm ủ rũ, Đồng Nhan nhíu nhíu mày, ngoa ngoãn đổi áo ngủ ngủ.

Tắt đèn đắp chăn, sau một giây an tĩnh, bàn tay to dưới chăn dần dần không an phận.

Từ từ vuốt ve đường cong cơ thể của Đồng Nhan, cơ thể cũng dần dần nhích lại gần, giọng nói khàn khàn mập mờ gọi một tiếng: "Bà xã!" Đáy lòng Đồng Nhan ai thán một tiếng, ngay sau đó cảm giác được bên tai nóng ẩm, Tiếu Thâm nhẹ nhàng phả hơi ở lỗ tai của cô, tay không chút nhàn rỗi, một bàn tay duỗi ra, rất dễ dàng xé áo ngủ của Đồng Nhan.

Đồng Nhan kinh hãi, thế nào cũng không nghĩ tới người này nhân lúc cô còn chưa lấy lại tinh thần liền lột, tay nhỏ bé căng thẳng, vội vàng túm lấy quần áo sắp rời khỏi người, gầm lên: "Ngủ, làm gì đấy!"

Tiếu Thâm cảm giác bà xã của mình thật biết , đầu để ở bả vai cô rầu rĩ bật cười, "Bà xã, em nói anh, đây là làm gì, cho anh đi cho anh đi, anh em của anh cũng đã rất lâu không thấy em."

Trong bóng tối, Đồng Nhan bị câu nói lưu manh này làm cho khuôn mặt nóng bừng, Tiếu Thâm thật không hổ là hàng năm cua quán ăn đêm, chưa từng thấy thịt heo cũng từng gặp qua heo chạy?

Coi như lúc trước Tiếu Thâm không làm ở trong đó, nhưng thấy không ít** chiêu, đây là mang ra thử nghiệm trên người bà xã của mình đúng không?

"Tiếu Thâm!" Đồng Nhạn tức giận hét lớn một tiếng, giọng nói từ miệng con cọp gan thỏ kia, cô hoàn toàn để lộ ra, rõ ràng đã bị Tiếu Thâm xem nhẹ.

Tiếu Thâm cười càng thêm phách lối, dứt khoát vung tay lên, để Đồng Nhan nằm dưới cơ thể anh, chóp mũi hai người chạm nhau, không ngừng thở ra khí nóng vào trên mặt đối phương.

Đồng Nhan đột nhiên cảm giác được như vậy so với trực tiếp làm càng thêm nguy hiểm, không nhịn được giật giật cơ thể, Tiếu Thâm lập tức quát dùng lại, dùng cả tay chân phủ lên thân thể phía dưới, cảm thụ cô ở trước người mình mềm mại rất tuyệt vời.

Trong bóng tối, yết hầu của Tiếu Thâm bắt đầu chuyển động trên dưới, chợt nuốt nước miếng một cái, Đồng Nhan nghe được âm thanh nuốt nước miếng kia lập tức quýnh lên.

Trên mặt càng thiêu đốt nghiêm trọng hơn, khóe miệng Tiếu Thâm khẽ động: "Bà xã, sao mặt của em lại nóng như vậy?"

Thân thể hai người đính sát vào nhau, lúc Tiếu Thâm nói chuyện thân thể khẽ nhúc nhích truyền tới trên người Đồng Nhan, làm cô hô hấp khó khăn, khóe miệng khẽ động, thỉnh thoảng lướt qua môi cô, loại cảm giác tinh tế này làm thân thể hai người cứng đờ. "Rầm"

Âm thanh Tiếu Thâm nuốt nước miếng lần nữa.

"Bà xã ~" Chợt giọng nói trầm thấp, từ tính hấp dẫn truyền tới tai Đồng Nhan, tiến vào màng nhĩ, chỉ nghe thấy "oanh" một tiếng. Đồng Nhan chỉ cảm thấy trong nháy mắt lỗ tai của mình giống như bị mất tác dụng.

Người phía trên không chịu được mĩ vị ở trước mắt lại ăn không được, quệt mồm, hành hạ miệng của anh thật lâu.

Miệng lướt qua ngay sau đó ngẩng đầu lên thưởng thức mùi vị, chợt cười một tiếng lộ ra hai hàm răng rõ ràng: "Thật ngọt!"

Nước miếng!

Oanh!

Đại não của Đồng Nhan bị cháy hỏng.

Con sói nhào lên níu lấy cái miệng nhỏ nhắn không thả, đầu lưỡi vòng quanh, cái loại cảm xúc ấm áp đó làm thân thể hai người đồng thời cứng đờ, động tác toàn thân vì vậy mà dừng lại, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào đầu lưỡi nho nhỏ này, chỉ cảm thấy đại não của hai người dường như cũng bị loại cảm giác tuyệt diệu này vận hành.

Động tác chậm chạp di động từng chút một, Tiếu Thâm Kiên Nhẫn dịu dàng, chỉ là động tác trong miệng một chút cũng không dịu dàng, một phút trước vẫn còn ở từ từ thưởng thức đầu lưỡi của cô, sau một phút lại mãnh liệt hút vào, giống như hận không thể ăn caid miệng nhỏ nhắn của cô vậy không mấy giây sau đã cảm thấy đầu lưỡi bị hút đến tê dại.

Đồng Nhan vừa chịu đựng cảm giác tuyệt vời này, vừa phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

Tiếu Thâm cảm giác sâu sắc âm thanh này còn không bằng đừng phát ra, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ cào vào đáy lòng anh, hơi ngứa, thật hận không thể một miếng ăn cô vào bụng.

Lập tức cô liều mạng loay hoay, một xx."Ừ. . . . . ."

Động tác có chút dữ dội, Đống Nhan đáng thương kêu một tiếng: "Tiếu Thâm!" Vừa gọi vừa lấy tay ở trên người anh mặc tới mặc đi, hoàn toàn không kìm hãm được động tác, lại làm người đàn ông này hoá thân giống như sói.

"Đinh linh linh. . . . . ."

"Ách. . . . . . Tiếu Thâm. . . . . . A. . . . . . Điện. . . . . . Ừ. . . . . . Điện thoại. . . . . . Nhanh lên một chút!"

Trên người này người này một chút ý tứ nghe điện thoại cũng không có, tiếp tục gieo giống, "Đừng để ý tới nó, chuyên tâm chút!"

Đống Nhan muốn khóc, mặc dù cảm giác này rất tuyệt diệu, nhưng cũng đã tiến hành mười mấy phút, cô điều tra, đàn ông bình thường mười phút là được rồi, tại sao anh còn chưa xong?

Đưa tay dùng sức xô đẩy cơ thể Tiếu Thâm, cố gắng nói liền một mạch: "Không cần, đã vang lên nhiều lần, có thể là chuyện quan trọng, nhanh lên một chút nhận đi!"

Tiếu Thâm không nhịn được, trực tiếp lấy điện thoại di động của mình mở loa ngoài, ném lên trên giường tiếp tục duy trì động tác của mình.

"A. . . . . ." Một động tác đi xuống, giống như là đang giận Đồng Nhan buộc anh nghe điện thoại, giống như một con su tử dũng mãnh nhấp xuống, Đồng Nhan nhịn không được, kêu rên ra ngoài.

Bên kia Nghiêm Qua lập tức liền nghe được âm thanh này, lúc này nhướng mày: "Tiếu Thâm?"

Tiếu Thâm đầu đầy mồ hôi, "Có chuyện nói chuyện, không có việc gì cúp!" Giọng nói hoàn toàn không kiên nhẫn.

Nghe tiếng gầm nhẹ không bình thường của người đàn ông ở đầu bên kia, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng đè nén được kêu rên của phụ nữ, mắt Nghiêm Qua từ từ tối xuống.

"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi cậu một chút chuyện của công ty, bây giờ nhìn lại, hình như cậu đang rất vội, vậy thì không quấy rầy!" Nói xong cũng không kịp chờ đợi cúp điện thoại, giống như điện thoại di động của mình là một củ khoai lang phỏng tay, ném xa xa.

Bên kia lông mày của Tiếu Thâm nhíu lại, lại cảm giác thân thể đã đến xx, không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe được bên tiếng Đồng Nhan cục khổ đè nén bên tai càng thêm kích thích, động tác cũng không đoái hoài tới dịu dàng. Nghiêm Qua cúp điện thoại thật lâu không nói, vẫn duy trì một động tác ngồi ở trên ghế sa lon, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh mới mới vừa rồi ở trong điện thoại.

Một tiếng cười lộ vẻ sầu thảm, dùng sức ôm đầu giày xéo tóc bản thân.

Nghiêm Qua a Nghiêm Qua, cái người này tính là gì, người ta vốn chính là vợ chồng, làm chuyện kia cũng là bình thường, hiện tại. . . . . .

Chỉ là, đầu không khống chế được nghĩ tới bộ dạng của cô gái kia, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt cô gái kia thì cô đã đi theo phía sau xe anh lộ ra nụ cười giảo hoạt, ánh mắt sáng rỡ này, nụ cười xinh đẹp không chút đả động tới hắn!

Đúng là vẫn còn chậm một bước!

Điện thoại di động bị ném ra xa một mực vang lên.. Nghiêm Qua giống như không nghe thấy trong đầu xuất hiện khuôn mặt sáng rỡ tươi cười của Đồng Nhan, sau đó lại xuất hiện hình ảnh cô bị Tiếu Thâm đè ở dưới cực khổ thở gấp mê ly.

Nghiêm Qua cảm giác mình trúng độc, người phụ nữ kia là vợ của bạn, chậm một bước chính là chậm một bước.

Chỉ là không ngờ, tối nay sau khi nghe một vài âm thanh sẽ khó chịu như vậy.

Điện thoại di động rốt cuộc không hề vang lên nữa, thế giới an tĩnh lại, Nghiêm Qua thở phào một hơi thật dài, giống như thở phào nhẹ nhõm, giống như biết người gọi điện thoại là ai vậy.

Không đầy một phút đồng hồ, chuông cửa vang lên.

Nghiêm Qua không thể nhịn được nữa, có thể để cho lỗ tai của hắn thanh tịnh một chút không?

Người đến đập cửa, vài tiếng bang bang bàng bàng vang lên.

"Nghiêm Qua? Nghiêm Qua anh mở cửa ra, đã xảy ra chuyện gì, anh đừng làm em sợ!" Chuông cửa không bấm, ngược lại bắt đầu vang lên tiếng phá cửa.

Từ trên ghế salon ngồi dậy, một đôi mắt đã sớm đỏ ngầu, Nghiêm Qua mang theo tức giận ngập trời mở cửa ra.

Ngoài cửa vẻ mặt Lưu Thuần lo lắng nhìn người đàn ông mở cửa ra, mắt đỏ ngầu làm cô sợ đến không dám nói lời nào. "Nghiêm. . . . . . Nghiêm Qua, không sao chứ?" Lưu Thuần nhón chân lên, đưa tay êm ái sờ lên giương mặt anh tuấn, trong mắt mang theo vô vàn đau lòng và lo lắng.

Chưa từng thấy qua Nghiêm Qua như vậy, đầu tóc rối bời, mắt đỏ ngầu, cái gì mà người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ trước đó?

Xảy ra chuyện gì?

"Nghiêm Qua?"

Nghiêm Qua nhìn cô gái trước mắt, khóe miệng từ từ nâng lên một đường cong giễu cợt, không phải cô ấy, cô ấy không thể nào xuất hiện vào lúc này, càng không biết dùng loại ánh mắt thâm tình này nhìn hắn, càng không biết để ý cẩn thận vuốt mặt của hắn như vậy.

Lúc toàn bộ lực chú ý của Lưu Thuần tập trung ở trên mặt anh, tay của Nghiêm Qua chợt chuyển động, dùng một lực lớn kéo Nghiêm Qua vào trong ngực bản thân, Lưu Thuần kêu lên một tiếng, còn chưa kịp kêu ra miệng, miệng liền bị người đàn ông này chận lại.

Ùn ùn kéo đến hôn, đầu óc Lưu Thuần trống rỗng.

Ngoài sững sờ kinh hãi, sau khi hồi thần lại lại vui vẻ, Nghiêm Qua, rốt cuộc tiếp nhận cô!

Rốt cuộc đợi đến ngày này.

Thật ra thì cô và Nghiêm Qua đã bắt đầu dây dưa mập mờ rất lâu, chính xác mà nói cô đang dây dưa hắn!

Ngay từ lần đầu tuên nhìn thấy Nghiêm Qua, Lưu Thuần đã bắt đầu chú ý người đàn ông này, sau nhiều lần gặp lại, hai người từ xa lạ đến quen thuộc, thế nhưng lòng của cô dần dần trầm luân đối với người đàn ông này, đợi đến lễ mừng năm mới đó đột nhiên phát hiện, cô đã không còn thuốc chữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.