Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 43: Vì yêu leo lên mười chín tầng lầu




Cuối hành lang ánh đèn rất sáng, trên ban công còn treo đèn pha màu sắc rực rỡ, bốn phương tám hướng bao phủ xuống, tất cả không có chỗ nào tối tăm.

Vẻ mặt hai người kia rất rõ ràng, cô gái kia nghiêng người, nhìn qua có chút quen mặt, tuổi nhỏ hơn nàng một chút, bộ dạng chừng hai mươi. Hơi nhếch khóe môi lên, làm người ta thương yêu vô cùng.

Phó Thụy Dương kéo mặt cô ấy, bộ dáng thật cưng chìu. Chỉ tiếc khoảng cách quá xa, cũng không thể nghe được bọn họ nói gì, nhìn dường như hai người nói rất nhỏ.

Đường Tiểu Mễ gắt gao cắn môi mình, không nháy mắt nhìn chằm chằm hai người kia, tầm mắt rõ ràng đã mơ hồ, nhưng vẫn không dời mắt đi được. Trong lòng thậm chí trong tối cảm thấy mình may mắn, thật may cua quẹo này cách bọn họ xa, nếu ở gần, bọn họ đối mặt như thế, nàng nên xử lý thế nào? Bây giờ, nàng có thể lừa gạt bản thân đã nhìn lầm, nhìn lầm rồi, khoảng cách quá xa.

Cắn ngón tay, nghẹn ngào, người kia rõ ràng vừa rồi ôm nàng, bảo nàng chờ hắn, hắn nói hắn sẽ rất nhanh trở lại. Vì sao đảo mắt lại thân mật với cô gái khác như vậy?

Lần này không giống nhau, Đường Tiểu Mễ biết.

Không phải nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hắn và cô gái khác đi chung với nhau, thậm chí mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, bên cạnh đều là mỗi cô gái khác nhau, trong tiềm thức thật ra cũng biết, hắn đang diễn trò. Mặc dù nhìn thấy hắn và Đỗ Thủy Tâm đang đi cùng nhau, nàng cũng chưa từng lo sợ như bây giờ, ghen ghét, thậm chí tuyệt vọng, trong lòng chua xót sắp muốn chết.

Hắn vẫn giữ nụ cười ấm áp, động tác và dáng vẻ giữa bọn họ thân thiết như thế làm cho nàng như nghẹn cổ họng, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được. Sự dịu dàng đó vốn thuộc về nàng, vì sao bây giờ thân mật với cô gái khác? Bọn họ có quan hệ gì?

Phó Thụy Dương, đã như vậy, tại sao còn tới trêu chọc em?

Đường Tiểu Mễ không muốn suy nghĩ nữa, một chân đi giày, một chân không, chân thấp chân cao quay đầu rời đi, nàng cũng không muốn ở chỗ này nhìn bộ dáng bọn họ tình cảm thắm thiết. Lại gặp Lâm Vĩ Ba đi ra ngoài tìm nàng.

Lâm Vĩ Ba kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Mễ, một tay cầm giày, trên khuôn mặt hoa, mắt đều đỏ hết, lại có chút sưng.

"Thế nào? Có phải là uống nhiều hay không ?"

Đường Tiểu Mễ nở nụ cười còn khó coi với so khóc, giọng nói cứng ngắc: "Không có việc gì, em muốn về".

"Rốt cuộc là chuyện gì? Anh đưa em về".

Vào lúc này, Đường Tiểu Mễ đâu nghe được hắn nói gì, trong đầu chỉ có một ý niệm, mau chóng rời khỏi nơi này, mau chóng rời đi, lúc nảy nàng nên rời đi, nàng không nên ở chỗ này chờ hắn. Bây giờ, nàng chỉ muốn một mình, ngay cả nói cũng không muốn. Trong người cảm thấy nóng như thiêu đốt, đau đớn, không biết có vấn đề gì, chỉ đau dữ dội.

Cả người dường như treo lơ lững, chân cao chân thấp, vô cùng không thoải mái, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục rời đi. Lâm Vĩ Ba so với nàng nhanh hơn một bước, kéo tay nàng lại: "Bộ dáng như vậy, chớ đi ra đường lớn. Anh đưa em đi".

Nói chưa dứt lời, vừa đi hai bước liền dừng lại, tự nhiên Lâm Vĩ Ba thấy hai người đứng cuối hành lang trên ban công, hắn đột nhiên hiểu được, sắc mặt biến thành xanh mét, không biết trong lòng là tư vị gì. Hắn nắm tay Đường Tiểu Mễ, tự nhiên có thể cảm nhận được nàng đang run rẩy, định thần nhìn lại, trên mặt của nàng hiện đầy nước mắt.

Hung hăng trợn mắt nhìn Phó Thụy Dương một cái, Lâm Vĩ Ba tự nhiên đem Đường Tiểu Mễ ôm vào trong ngực, áp đầu nàng vào trước ngực mình. Chính hắn cũng cảm thấy khó chịu, dường như hít thở không thông, giờ khắc này hắn đột nhiên tỉnh ngộ, mặc kệ phía trước, phía sau, hoặc cả đời, ở trong mắt Đường Tiểu Mễ, trong lòng, vĩnh viễn chỉ có một mình Phó Thụy Dương. Hắn sẽ không buông tay nàng.

Động tĩnh của bọn họ tự nhiên kinh động Phó Thụy Dương, nhìn hai người ôm nhau thật chặt, trong lòng của hắn toát ra lửa giận không tên, mọi người còn chưa có phản ứng kịp, Phó Thụy Dương đã tiến lên phía trước, nắm cổ áo của Lâm Vĩ Ba, một quyền hung hăng đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.