Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 40: Kề vai sát cánh cùng sống chết(1)




Tòa cao ốc ở tỉnh J rất cao, ba mặt là kính phản quang, bức màn cao cấp che kín, trang nhã. Đường Tiểu Mễ không khỏi cảm khái, bất động sản trong nước đang phát triển, bằng chứng là ở đây, các công ty xây dựng, mỗi nhà môi giới bất động sản tới đây thêm một miếng ngói, cao ốc này vô cùng đẹp.

Dương Sơ Nhị đã nói cho bảo vệ biết, Đường Tiểu Mễ đi vào rất thuận lợi, đi thẳng tới phòng làm việc của Dương Sơ Nhị, hắn đang ngồi gọi điện thoại, nhìn Đường Tiểu Mễ ra dấu, bảo nàng ngồi chờ.

Đường Tiểu Mễ lè lưỡi, kéo ra cái ghế ngồi đối diện Dương Sơ Nhị, một tay chống cằm nằm trên mặt bàn, tay tùy ý vẽ vẽ trên mặt bàn.

Dương Sơ Nhị cúp điện thoại, lúc này mới rót ly nước cho Đường Tiểu Mễ, lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ tới phòng làm việc của hắn, ngược lại một chút cũng không dè dặt, không chút hoang mang, hớp một ngụm nước.

"Chuyện gì trong điện thoại không thể nói?" Dương Sơ Nhị dịu dàng nói.

Đường Tiểu Mễ vừa nghe, vội đưa đầu đến gần: "Chuyện khu biệt thự Tây đơn bị tỉnh Ủy quy hoạch, anh đã thông tin cho người nào?"

"Tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Dương Sơ Nhị vừa sắp xếp tài liệu trên tay, vừa tò mò nói.

"Anh nói cho em biết trước". Vẻ mặt Đường Tiêu Mễ không kiên nhẫn.

"Tiểu Mễ, nếu người có lòng muốn biết chuyện này, cũng không khó, nhưng phải xem người kia là ai". Dương Sơ Nhị dừng công việc trên tay, nghiêm túc nói.

"Nếu có liên quan đến Trương Anh Thụy?" Đường Tiểu Mễ thử dò xét nói.

Dương Sơ Nhị đột nhiên cười: "Em vì mảnh đất trống trong tay Trương Anh Thụy?"

"Sơ Nhị, anh biết?" Đường Tiểu Mễ bất mãn chu miệng nói: "Vậy anh cũng không nói cho em biết."

"Không phải anh không nói cho em". Dương Sơ Nhị cưng chìu véo mũi Đường Tiểu Mễ, "Có người không muốn nói, nhưng em thử động não suy nghĩ một chút, trừ mấy người chúng ta, còn có ai chịu tốn công tốn sức, để cho em vui vẻ?"

Đường Tiểu Mễ nhăn nhíu chóp mũi, trong đầu thoáng qua bóng dáng của Phó Thụy Dương, trợn to mắt nhìn Dương Sơ Nhị.

"A, em đoán được gì, anh không biết, nhưng anh không nói gì". Dương Sơ Nhị mỉm cười, tiếp tục công việc trong tay.

"Nhưng …." Đường Tiểu Mễ trầm ngâm nói, "Dì Trương không dễ dàng nhảy vào hố này".

"Chuyện này cũng đơn giản, có mấy miếng đất trống phía Tây rất tốt, thích hợp làm khách sạn, nhà nghỉ, rất nhiều công ty tới đây trả giá. Trương Anh Thụy tới, Phó Thụy Dương cũng tới".

Dương Sơ Nhị chau chau mày, mắt thoáng qua một tia sáng loáng, "Phó Thụy Dương nhìn mảnh đất trống bên cạnh Tây đơn kia, hai mảnh đất này không cùng một người sở hữu, nhưng lần quy hoạch này, Chính phủ buộc phải bán ra. Mà lần đấu thầu trước, Phó Thụy Dương đã liên thủ với người chủ làm rất nhiều thủ đoạn, khiến Trương Anh Thụy lầm tưởng mảnh đất phía Tây có giá trị rất lớn. Hắn mua mảnh đất bên cạnh giá cao, Trương Anh Thụy vì cạnh tranh, tự nhiên phải mua khu Tây đơn giá rất cao". Dương Sơ Nhị gõ trán Đường Tiểu Mễ một cái, "Anh nói rõ ràng như thế, còn lại em có thể suy nghĩ ra chứ?"

Đường Tiểu Mễ bừng tỉnh hiểu ra: "Chờ các người công khai quy hoạch chính thức, Dì Trương sẽ thấy không ổn, đến lúc đó vì thoát thân, Thụy Dương có thể ra giá thấp để thu mua, mà dì Trương bởi vì chuyện này mà gặp phải nguy cơ, công ty của bà ta, thậm chí sẽ phá sản đóng cửa?"

"Những chuyện này, các người đã sớm nghĩ đến rồi sao?" Đường Tiểu Mễ nhỏ giọng hỏi thăm.

"Phó Thụy Dương nghĩ, chúng ta chỉ đứng ngoài nhìn, thằng nhóc này …" Dương Sơ Nhị dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều, hắn cho rằng, hắn có thể khi dễ người khác, nhưng người khác thì không được".

Dương Sơ Nhị lông mày nhướng lên, nở nụ cười nhẹ: "Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương cũng là người có lòng, anh và Sơ Nhất lần này không dính vào chuyện của các em, vì muốn cho hắn một chút công bằng, không vì Vĩ Ba là bạn bè của chúng ta mà nghiêng về người nào. Tự mình phải suy nghĩ thật kỹ, đã quyết định rồi thì không cần quá băn khoăn về Vĩ Ba".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.