Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 100: Đại kết cục (cuối)




Kiếp sau, tôi sẽ là cây dạ hợp nở đầy hoa đỏ, vì tình yêu của mình, tôi đứng trứớc Phật cầu xin ngàn lần, chỉ mong muốn được tương ngộ với tình yêu của mình.

Tôi luôn tin vào điều đó.

Trước khi đi, tôi bắt buộc phải gặp một người Hiểu Lối. Hiểu Lối bị giam ở trại cải tạo một năm, tôi đến thăm cô ấy, gương mặt cô ấy bình thản, không hề biểu lộ tình cảm. Đây không còn là cô gái lạnh lùng, kiêu ngạo, tài hoa năm xưa tôi có cảm giác rằng nỗi tuyệt vọng hiện rõ trong ánh mắt cô.

Cho tớ điếu thuốc.

Tôi đưa cho cô ấy một điếu thuốc Moer, chúng tôi vừa hút thuốc vừa nói một vài câu chuyện không đầu không cuối, giống như không biết phải nói gì, cô ấy bảo, tớ hát cho cậu nghe một đoạn kịch nhé, hồi xưa toàn là Phần Na hát cho cậu nghe, giờ tớ hát cho cậu nghe được không:

Vì si tình mà lòng em day dứt khôn nguôi, ngày lại ngày tâm hồn em héo hon. Em và anh từng thề nguyền trước đèn, ai ngờ đâu tình xưa dang dở. Giờ đây kẻ bạc mệnh đã cận kề cái chết, mắt rưng rưng nàng sắp xuống suối vàng.

Hiểu Lối hát bài Mồ uyên ương, da diết buồn thương, trong chốc lát, tất cả mọi tình cảm bỗng chốc tràn về trong tôi, tình yêu và tất cả những dan díu giữa tôi và Bắc cũng giống như vậy!

Tôi bảo, tớ sắp phải đi rồi, đi Pháp, tớ chuẩn bị lấy chồng.

Hiểu Lối nhìn tôi và nói, khi trái tim một người đã chết hoặc không còn tin vào tình yêu thì họ sẽ rất dễ lấy chồng.

Không biết, tôi nói, chỉ biết là tớ muốn lấy chồng, không phải cậu cũng rất thích sang Pháp đó sao? Tớ nghĩ, chắc ông trời đã sắp đặt cho hai chúng mình bắt buộc phải có một người đi Pháp, lần đầu tiên gặp anh ấy tớ đã nghĩ ngay rằng, không biết tớ có tới Pháp được với anh chàng này không?

Chúng tôi chuyện trò, không ai nghĩ rằng đây có lẽ là lần gặp nhau cuối cùng giữa hai chúng tôi, tôi chuẩn bị sang Pháp, còn Hiểu Lối muốn quay về Cáp Nhĩ Tân, một trường trung học đã nhận cô làm giáo viên dạy học. Hiểu Lối nói, dạy môn mỹ thuật cho tụi trẻ cũng hay lắm, cậu thấy thế nào?

Lần này tôi đi chắc sẽ khá lâu, không biết bao giờ tôi lại được gặp cô ấy, từ hồi mười mấy tuổi chúng tôi đã ở bên nhau, lúc nào cũng như hình với bóng, tôi hiểu ra rằng, kiếp này mình được gặp ai cũng đều là do ông trời sắp đặt.

Trên tay Hiểu Lối vẫn là chiếc vòng năm xưa, chiếc vòng hồi 16 tuổi tôi tặng cô trước lúc chia tay, còn tôi vẫn đem theo chiếc gương con có khắc hoa đỏ, tôi đã xếp nó vào va li để mang sang Pháp.

Tạm biệt Hiểu Lối, ánh mặt trời lan tỏa khắp đất trời. Mùa đông năm nay, tôi không còn là cô nữ sinh đứng dưới gốc cây dạ hợp, không còn gặp chàng trai với gọi theo tôi, tôi chỉ là một cô gái để mất đôi cánh không còn muốn bay, chỉ muốn có một nơi yên tĩnh sống một cuộc đời yên ổn, bình lặng, nước Pháp, miền Tây nước Pháp, miền Nam nước Pháp có gì khác nhau nhỉ?

Tôi đã từng được yêu, thế đã đủ lắm rồi.

Tình yêu là liều thuốc phiện, càng hút càng say, và cai yêu sẽ chẳng khác gì uống thuốc độc để thỏa mãn cơn khát. Tình yêu của tôi và Bắc vẫn chưa kết thúc, anh từng nói rằng, chúng mình sẽ còn kiếp sau.

Sau khi đặt chân đến Paris, lòng tôi dần dần cảm thấy thanh thản hơn, gió mát trăng thanh, tôi biết rằng, đó không phải đã quên mà là vì cuộc đời dài lâu sau này, để ký ức của mình giống như bình rượu đã được ủ nhiều năm, hương thơm dịu nhẹ, chảy mãi không ngừng.

Có một lần tôi lại mơ được gặp Bắc, anh đứng trên cổng thiên đường đợi tôi, vẫn nụ cười như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh nói, Tiểu Bạch, anh đang đợi em.

Em sẽ đến, Bắc ạ.

Trong giấc mơ, tôi đã nói như vậy.

Tôi vẫn còn nhớ như in.

Tất cả mọi thứ vẫn chưa đến hồi kết, khi kiếp này kết thúc, vẫn còn kiếp sau.

Kiếp sau, tôi sẽ là cây dạ hợp nở đầy hoa đỏ, vì tình yêu của mình, tôi đứng trước Phật cầu xin ngàn lần, chỉ mong muốn được tương ngộ vời tình yêu của mình. Tôi luôn tin vào điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.