Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

Chương 6




Trung thu đi qua, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, cuối thu không khí trong lành, mát mẻ, gió từ từ thổi, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Tới giờ thân, ánh mặt trời không chói chang như giờ ngọ, gió nhẹ khẽ thổi qua càng làm cho mọi người cảm thấy mát lòng mát dạ.

Một đội xe ngựa chạy trên con đường dẫn tới trấn Thiên Xương, ngựa tốt xe đẹp, cộng thêm bảy người tráng kiện mặc trang phục tùy tùng, chắc chắn chủ nhân của họ không phải người giàu sang thì cũng là người có địa vị quyền quý.

Chỉ là, bọn họ ăn mặc lại rất tầm thường, nhìn không ra một chút phú quý nào.

Chắc họ sợ ăn mặc hoa lệ quá sẽ rước tới phiền phức không đâu, cho nên mới ăn mặc như vậy chăng?

Lúc này, trong xe ngựa bỗng phát ra một giọng nói trẻ con: “Phụ… thân, bên ngoài thật là đẹp! Chúng ta đừng về nhà có được không?”

“Ha ha…” Một tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên, bị lời nói của con trẻ chọc cười, người này liền ôm lấy nó đặt lên đùi mình, hỏi: “Không về thì con muốn đi đâu? Ở bên ngoài không có chỗ ngủ đâu nha!”

“Vậy thì ngủ luôn trong xe ngựa là được rồi, có thể được dạo chơi khắp nơi, vui vẻ vô cùng!”

“Được thôi! Chúng ta chơi chán rồi mới về.” Nghe giọng nói, chắc chắn đây là một người cha hiền từ.

Chỉ là thanh âm tuy ung dung, nhưng mơ hồ lại mang theo chút mệt mỏi.

“Kiến Nhi, đừng ầm ĩ cha con, đến chỗ mẹ cùng thất thúc nào.”

Yên tĩnh vài giây, màn xe đột nhiên bị xốc lên, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn. Nhìn hắn mặc thanh sam áo vải, mái tóc dài được tùy tiện buộc lên cao bằng vải thô, cả người không hề có trang sức, trông như một người dân tầm thường. Chỉ là, trên trán lại lộ ra vẻ cao quý uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng, hai tròng mắt sắc bén nhìn quanh khiến kẻ khác cảm thấy kính sợ.

Xung quanh có vài người đi đường vội vã đi qua tò mò nhìn hắn, trong lòng không khỏi rùng mình, quả là một người anh tuấn uy vũ!

Người trong xe làm như không thấy cảnh sắc trước mặt, hắn cứ thế vô tâm thưởng thức. Đôi mắt sâu thẳm mặc dù như đang ngắm cảnh, nhưng lại có chút hoảng hốt và toát ra một chút thần sắc u buồn lơ đãng.

Thẳng đến một toà thành nho nhỏ, tiếng của người bán hàng rong cùng tiếng ầm ĩ mua bán trên phố đã gọi hồn người trên xe trở lại.

Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, kẻ làm cha thấy con mình đã chen đến chỗ cửa sổ xe, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cùng với vẻ mặt đầy tò mò. Vì vậy hắn liền cho dừng xe, nói với thê tử: “Bây giờ ăn cơm thì sớm quá, không bằng đưa Kiến Nhi đi dạo chơi một chút, cho nó biết này biết nọ cũng tốt.”

Phu nhân ôn nhu xinh đẹp gật đầu.

Vì vậy xe ngựa liền dừng lại, bảy người tùy tùng đứng xung quanh mang theo thần sắc sốt ruột, lo lắng làm cho người qua đường phải tò mò ngoái lại nhìn, một số người đang định tới gần thì bị đám tùy tùng tráng kiện kia ngăn lại, càng khiến bọn họ thêm tò mò hơn!

Một vị thiếu niên tuấn tú khoảng mười hai, mười ba tuổi bước xuống xe, sau đó tới cửa xe bên cạnh, ôm một tiểu hài tử trắng trẻo đáng yêu xuống, lập tức bốn người tùy tùng vây tới bảo vệ.

Tiếp theo, một đôi tuấn nam mỹ nữ xuất hiện, khiến toàn bộ dân chúng trong trấn phải ngây người. Dung mạo cùng với khí chất này tuy chỉ mặc áo vải, nhưng cũng khó mà che giấu được! Đám dân chúng tầm thường đã bao giờ được gặp qua?

Lát sau, vị phu nhân xinh đẹp phân phó cho phu xe đánh xe về khách *** Thiên Phong phía trước chờ bọn họ.

Từ lúc đó, trên con đường tại trấn Thiên Xương, xuất hiện một khung cảnh—

Bốn người trang phục tầm thường, nhưng dung mạo lại vô cùng quý phái, cùng với bảy tên tùy tùng cao lớn uy vũ chậm rãi đi dạo phố. Vị tiểu chủ tử kia như chưa từng ra khỏi nhà, nhìn vật nào cùng tò mò hỏi đông hỏi tây. Xung quanh bọn họ lại không thiếu những người dân chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến con đường càng trở nên náo nhiệt hơn!

Có thể do cảm thấy mọi người bị dân chúng chú ý, nên vị nam chủ nhân liền cho đám tùy tùng về khách *** Thiên Phong trước.

Đám tùy tùng kinh sợ, nhất quyết đòi đi theo.

Vị nữ chủ nhân liền cười nói: “Các ngươi cứ về khách *** trước đi, người ở đây nhiều sẽ không sao đâu, hơn nữa còn có ta mà!”

Nam chủ nhân cũng nghiêm mặt liếc mắt trừng bọn họ, lúc này, bọn họ mới bất an mà tránh ra.

Bức tường bảo vệ biến mất, khiến tiểu chủ tử vui mừng hoan hô, chứng kiến người bán hàng rong cầm một chuỗi viên màu đỏ, liền kêu lên: “Thất thúc, kia là gì thế? Thật là ngon miệng!”

Thiếu niên mà nó gọi thất thúc cũng nháy nháy mắt, bởi nó cũng chưa bao giờ được nhìn thấy thứ này.

“Đây là đường hồ lô, ngọt ngọt chua chua ăn ngon lắm.” Vị nữ chủ nhân xinh đẹp hào phóng cười cười vẫy người bán hàng rong mua hai chuỗi, rồi đưa cho hai đứa trẻ không biết thế sự là gì kia.

Nhìn chuỗi hồ lô, nam chủ nhân bỗng lâm vào trầm tư, mọi người gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy gì.

Khi hắn tám tuổi, món quà sinh nhật duy nhất của hắn chính là đường hồ lô. Lúc ấy, phụ hoàng và mẫu hậu đều quên đi sinh nhật của hắn, cho nên hắn chỉ có thể cô đơn đứng ngẩn người ở Ngự Hoa viên. Lúc này, cửu hoàng thúc mới mười lăm tuổi chạy tới, trong tay cầm một chuỗi đường hồ lô đưa cho hắn, hy vọng hắn vĩnh viễn đáng yêu như đường hồ lô, làm cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái…

Nhớ lại chuyện xưa, nét u buồn trong mắt hắn bỗng hiện lên ý cười, nhưng trong chốc lát lại biến mất ngay. Bây giờ, cửu hoàng thúc đúng là thật sự hận đến muốn cắn chết hắn đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.