Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia

Chương 47




Thái Hành ôm Tú Thanh đáp xuống Kim Tinh môn. Thật là không biết chọn ngày, lúc này tiên môn vắng vẻ, lác đác có người chạy qua chạy lại, có kẻ bị thương đưa về cứu chữa, cũng có người băng bó tiếp tục xuống núi. Hắn tự nhiên đi vào bên trong, thậm chí không có ai phát hiện. Thật ra Thái Hành đã có hẹn, Gia Lăng bà bà đợi họ ở bên trong nội điện. Ngài đặt Tú Thanh xuống đất, kéo áo mũ trùm đầu để khuôn mặt xinh xắn của con bé lộ ra. Nó sợ sệt tròn mắt nhìn, tay không chịu rời vạc áo của Thái Hành.

- Lão quân đến rồi!

Gia Lăng từ trên ghế đứng dậy, áo quần vẫn dính vết máu, nét mặt mệt mỏi hình như già đi nhiều tuổi.

- Ta đến không đúng lúc.

- Không sao, ngài thấy đó, bây giờ có ra ngoài cũng là chém loạn. Ta thực không biết cứ đổ xô vào trong ấy thì đạt kết quả gì. Chỉ có lão già Thiền Thị cứ như con nít đem muối bỏ biển… Haizzz… kiếp nạn này bao giờ mới qua đây?

Thái Hành cười cười không ý kiến, hắn đem Tú Thanh kéo ra trước mặt

- Gia Lăng tiên tử, trước giờ bổn tọa chưa từng tỉnh cầu ngươi điều gì. Bây giờ chỉ có một ước nguyện là hãy chăm sóc Tú Thanh giúp ta. Ta biết tiên tử nghĩ gì! Con bé không phải người, chỉ là một linh tinh, tiên tắc không cho nhập môn. Nhưng tiên tử suy nghĩ kĩ đi, nó không làm hại ai, nó vốn hút tiên khí mà sống, bản thân đã tự tu luyện. Không cần phải học pháp thuật cao siêu, chỉ cần được sống bình an, có người quan tâm, có người trò chuyện, được bào vệ và có nơi để ở… Hãy cho con bé bái sư, để nó làm minh chứng đầu tiên cho thứ tiên tắc lỗi thời này!

Gia Lăng hoàn toàn đờ đẫn với những điều hắn nói. Từ lúc nào Thái Hành lão quân đã thành người chuyên đi phá luật rồi? Không dừng lại ở đó, hắn tiếp tục trình bày:

- Tiên tử có nhớ bổn tọa từng kể về Ma Thần và Thần giới chứ? Chúng ta đang tiếp tục giẫm lên vết xe đỗ đó. Thần giới xem thường bán thần, xem thường các thế hệ con cái không thuần huyết. Họ quá tự mãn về xuất thân, tự cho mình là tối cao, là vĩ đại. Kết quá chính là làm Thần mạch cạn kiệt, biến mất khỏi lục giới. Bây giờ chúng ta chỉ nhận phàm nhân tu tiên, khiến các chủng loài khác chọn ma đạo tu hành, làm lợi cho ma tộc. Nhìn xem bọn họ không phải đều là hồ ly, rắn rết đó sao? Chính vì tiên môn đóng cửa mà các linh tinh trong trời đất phải nương nhờ ma đạo. Phàm giới không chỉ có phàm nhân, còn có cả phàm vật! Thanhnhi ở với ta mấy trăm năm nay, ta hiểu bản chất con bé thánh thiện thế nào… Cầu xin ngươi, hãy nhận lời ta chăm sóc con bé, đây chính là ước nguyện cuối cùng, lưu luyến cuối cùng, hãy để ta bình thản ra đi!

Gia Lăng bà bà ngẩn ngơ nghe Thái Hành nói một tràng. Hôm nay hắn làm sao vậy? Hôm nay thế gian làm sao vậy? Hôm nay mọi người làm sao thế? Gia Lăng thực sự hổ thẹn tuổi thọ gần vạn năm. Bà có cảm giác mình bị lú lẫn rồi, hình như cũng hết thời rồi, bây giờ thế giới đều điên loạn, bà thật là rối trí!

Gia Lăng nhìn đôi mắt thành khẩn của lão quân, nhìn đứa trẻ mang nguyên thân con chuột bạch lo lắng nép vào người hắn. Bà cũng mơ hồ đưa bàn tay ra. Bà muốn nhận nó, không vì lý do nào cụ thể, nguyên nhân cứ từ từ mà suy xét. Trước hết là bà không thể từ chối lão quân. Ngài có ơn quá lớn với Tiên môn, là bậc trưởng bối đáng kính trọng. Hôm nay ngài hạ mình, dù có tan xương nát thịt Gia Lăng cũng không từ chối.

Thái Hành biết bà chấp nhận, thở phài nhẹ nhõm đẩy Tú Thanh về phía trước. Con bé lắc đầu ôm chân hắn, đôi mắt đỏ hoe. Thái Hành cũng đau lòng, ngài nửa quỳ xuống, ân cần dỗ dành, rất giống phụ huynh đem hài tử đi gửi thầy đồ.

- Thanh nhi ngoan, con phải nhớ, mình tên là Tú Thanh. Tú mỹ như tạo hóa, Thanh sạch như đạo lý. Tên con là do Thái Hành lão quân đặt. Sau này con phải sống đúng như cái tên đó, trung thành với tiên môn, dũng cảm và kiên cường. Phải học cách tự lập, hiên ngang mà sống. Con là một linh tinh không phải hổ thẹn xuất thân, đừng cho phép kẻ nào dùng hai chữ “súc sinh” mà gọi mình. Chuột con ngoan, hứa với ta, sống thật tốt, sống thật mạnh mẽ, có biết không?

Thái Hành không nhận thấy lệ đã chảy dài trên má hắn, chỉ chăm chăm nhìn con bé, muốn ghi tạc hết hình ảnh của nàng vào tim. Tú Thanh – người bạn nhỏ duy nhất gắn bó với cuộc đời đơn độc và tẻ nhạt này…

Thanh nhi cũng không giống ngày thường, nó khóc không ồn ào, chỉ im lặng rơi lệ. Lão quân, ngài không biết, Thanh nhi lớn rồi, Thanh nhi là một thiếu nữ chỉ vì thân thể hơi chậm chạp, Thanh nhi đúng là khờ nhưng không phải ngu dốt. Nàng ôm cổ Thái Hành, tiếng nấc nghẹn làm đau lòng hắn

- Thanh nhi hứa… Thanh nhi sẽ đợi lão quân, ngài phải đến đón ta về!

Thái Hành vỗ lưng con bé, nhẹ lắc đầu

- Đừng đợi…

- Ta sẽ đợi!

- Không cho đợi.

- Ta vẫn đợi!

Thái Hành bất lực kéo con bé ra

- Đừng đợi… sẽ đợi rất lâu, có thể là vĩnh viễn.

Cô bé nở nụ cười

- Vậy thì đợi vĩnh viễn!

Thái Hành câm lặng nhìn nàng, tự nhiên không có cảm giác nàng là đứa trẻ. Bỏ quên sự có mặt của Gia Lăng, hắn nhẹ hôn lên đôi môi bướng bĩnh, lần đầu hắn hôn chỗ đó.

- Thanh nhi, ta từng nghĩ sẽ chờ con lớn lên…

Tú Thanh không có bất ngờ, bàn tay nhỏ ôm cả mặt hắn, trịnh trọng nói:

- Thanh nhi thích lão quân, Thanh nhi yêu người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.