Bảo Bối Của Đại Boss Lạnh Lùng

Chương 41: Bị người theo dõi




Phần 1

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Cố Trạch Vũ và Nhan Thanh ở dưới lầu cùng nhau tiễn gia đình dì hai và dì ba của cô trước.

Sau đó, chung cư ban đêm bốn bề vắng lặng, hai chiếc xe kia vừa mới biến mất khỏi khúc cua cách đó không xa, anh liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hôn lên cánh môi cô, nhẹ giọng trêu chọc, “Bé Thanh à… chắc là anh đã qua được cửa ải của ba mẹ rồi đúng không?!”

“Tự mãn!” Nhan Thanh mỉm cười, bấu lên cánh tay rắn chắc của anh, “Công ty nhỏ à… Nếu ba mẹ em mà biết anh là tổng giám đốc của Hằng Hưng, không biết họ sẽ trừng trị em thế nào đâu!”

Vừa rồi bà Từ Á Hồng có hỏi Cố Trạch Vũ làm công việc gì, anh chỉ nói bản thân làm kinh doanh, tự mở một công ty nhỏ.

Cố Trạch Vũ kéo tay Nhan Thanh, cười đến mức có vài phần gian xảo, “Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, thân phận sẽ nói sau!” Anh đang ra sức ‘sản xuất’ ra đứa bé của hai người, xem ai còn có thể phản đối!

Nhan Thanh liếc anh, “Đức hạnh ghê ha! Muốn em cho anh nếm mùi không!” Nói xong liền muốn hỏi tình hình sau khi anh về Bắc Kinh, ở nhà chưa đến hai ngày lại đi mất, vậy thì có sao không? Nhưng lời vừa ra tới miệng liền nuốt lại trở vào.

Đúng như lời nói của Hàn Tĩnh Nguyệt, gia thế của cô và Cố Trạch Vũ không xứng với nhau.

Cho nên về chuyện gia đình anh, vẫn là vấn đề cô cố gắng lảng tránh. Mối quan hệ trước kia, cô ôm tâm trạng không hợp thì tan thôi, nên không cần để ở trong lòng. Còn hiện giờ… cô ít nhiều gì cũng đang trốn tránh.

Cô đi đường vòng quanh co nhiều như vậy cuối cùng mới cố gắng lấy can đảm đối mặt với lòng mình, đối mặt với tình cảm của họ. Hiện giờ hai người đã không gặp nhau hai ngày rồi, cô thật sự không muốn để cho vấn đề này phá hỏng sự yên tĩnh tốt đẹp khó có được này.

Bầu không khí ngọt ngào thoải mái, sự im lặng của Nhan Thanh bỗng nhiên biến thành áp lực.

Cố Trạch Vũ biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Anh muốn nói với cô, dù nền tảng gia đình anh có tốt thì cũng không thành vấn đề. Có anh ở đây, mọi chuyện cũng không là gì, chỉ cần cô ở cạnh anh. Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhìn đỉnh đầu cô rồi khẽ thở dài.

Quên đi, nếu cô muốn làm đà điểu, anh sẽ cho cô một sa mạc. Dù sao thì trước giờ vẫn như vậy, anh thuộc phái hành động, giải quyết hết xong xuôi mọi thứ rồi đưa đến trước mặt cô là được!

“Bé Thanh.”

“Sao?”

“Sáng mai anh đến đón em nhé, em dẫn anh đi tham quan xung quanh.” Anh giơ tay chỉnh lại áo cho cô, “8 giờ xuất phát nhé?”

“Được!” Nhan Thanh mỉm cười đồng ý, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, “Sớm hơn nửa tiếng đi! Anh đừng ăn sáng nha, em dẫn anh đi ăn mỳ thịt bò ở trước cổng trường trung học của em! Bảo đảm ngon đến cắn lưỡi luôn!”

“Được thôi!” Anh hôn nhẹ lên trán cô, “Trời lạnh rồi em vào nhà đi. Để anh nhìn em lên nhà, vào nhà thì gọi điện thoại cho anh.”

Nhan Thanh không gọi điện cho anh. Vừa mở cửa vừa soạn tin nhắn, nói với anh đã vào nhà an toàn, hãy yên tâm.

Mới vừa vào phòng, liền thấy bà Từ Á Hồng nhà cô đang thưởng thức bộ mạt chược bằng ngọc tinh xảo đến mê người mà Cố Trạch Vũ vừa tặng bà, mặt này hớn hở, phải nói là yêu thích đến nỗi không muốn đặt xuống.

Trong lòng Nhan Thanh không khỏi thở dài, tên Cố Trạch Vũ này, chỉ một bộ mạt chược mà xem như đã hoàn toàn thu phục được lòng của bà Từ. Không biết người cha đồn trưởng kia của cô có phải cũng bị hai chai rượu của tên đó làm cho mê mẩn luôn rồi hay không!

Đang nghĩ đến khúc này, thì đồn trưởng Nhan nhà cô bưng ly sữa từ trong bếp đi ra.

“Ba…” Nhan Thanh cau mày không đồng ý, “Ba bị cholesterol cao, huyết áp cao, đường trong máu cũng cao, sao lại còn uống sữa!”

“Ba đâu có uống, đây là thói quen mới của mẹ con đấy chứ. Uống sữa trước khi ngủ, để làm đẹp!” Nhan Thủ Sơn vừa nói xong thì đặt ly sữa xuống trước mặt của bà Từ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhan Thanh, “Thanh Thanh, con đến phòng sách đi, ba có cái này cho con!”

Nhan Thanh nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới đồ ba cô cho cô lại là một quyển tạp chí.

Quyển tạp chí phát hành mấy hôm trước tết âm lịch, là tạp chí tài chính và kinh tế bán rất chạy ở tỉnh. Mà trên bìa tạp chí đó, người đàn ông như cười như không, lịch lãm điển trai kia chính là Cố Trạch Vũ!

Trái tim Nhan Thanh rung rinh một chút, ánh mắt nhìn về phía đồn trưởng Nhan có chút căng thẳng và không biết làm sao, “Ba… đây là ba…”

“Thanh Thanh, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

“Dạ cũng không… không lâu lắm.”

“Con biết bối cảnh gia đình nó không?”

“Dạ biết.” Cô nắm chặt quyển tạp chí, móng tay cứng cáp cứ ghim vào chỗ cúc áo vest của Cố Trạch Vũ trong tấm ảnh.

“Chuyện của hai đứa, gia đình nó biết không?”

Cô cụp mắt, im lặng mất vài giây, “Dạ không.” Ngay sau đó liền vội vàng thanh minh, “Là con không muốn, chứ không phải anh ấy. Con cảm thấy hai đứa vẫn chưa đến mức độ phải gặp người lớn.”

“Thanh Thanh, với tư cách làm ba, ba cũng thấy hai đứa không có khả năng!”

“Ba!” Nhan Thanh hết hồn, vội vàng muốn nói gì đó.

“Con nghe ba nói xong đã.” Nhan Thủ Sơn giơ tay lên, vỗ lưng con gái để động viên, “Với gia thế nhà nó, con muốn được sự đồng ý của họ, chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Cho dù nể mặt con trai, gia đình nó cũng miễn cưỡng chấp nhận con. Nhưng làm dâu gia đình như vậy, sợ con không làm nổi. Con cần phải hiểu, trèo càng cao thì té càng đau!”

“Ba…” Nhan Thanh nhíu mày hít thật sâu, chậm rãi thở ra, “Những điều ba nói con đều hiểu cả! Ngay từ đầu ở bên nhau, là ôm tâm trạng hợp thì quen, không hợp thì chia tay. Còn bây giờ… con cũng không nghĩ nhiều như vậy! Con cảm thấy còn quá sớm để nghĩ những điều này. Tụi con ở bên nhau vui vẻ là được!”

“Thanh Thanh!” Sắc mặt Nhan Thủ Sơn sa sầm, “Từ trước tới giờ ba chưa từng dạy con cách nghĩ không chịu trách nhiệm như vậy!”

“Ba!” Nhan Thanh có chút uất ức, “Con không có!”

Nhan Thủ Sơn thở dài, sắc mặt dịu lại một chút, “Thanh Thanh, tuy rằng người làm ba mẹ, ba thấy hai đứa không có khả năng. Nhưng nếu nhìn ở góc độ của một người đàn ông, ba có trách nhiệm phải nói cho con biết, Cố Trạch Vũ là hoàn toàn thật lòng! Nó xuất thân trong gia đình như vậy, mùng một năm mới lại có thể vì con mà chạy đến nhà của chúng ta, cũng đủ để chứng minh thành ý của nó.”

“Chỉ riêng về điểm này của nó thôi, là ba đã cảm thấy rất hài lòng. Điều duy nhất mà ba lo lắng chính là gia đình nó!”

“Ba, vậy ý của ba có phải là muốn… muốn tụi con chia tay không?” Nhan Thanh nhìn chằm chằm ba mình không chớp mắt, cảm thấy hít thở có chút khó khăn.

Phần 2:

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

“Thanh Thanh, ba sẽ không chỉ thị chuyên chế bắt con phải chia tay hay tiếp tục. Tuy rằng con không nói rõ, nhưng ba biết, thời gian hai đứa ở bên nhau không phải là ngắn. Tuổi xuân của con gái ngắn ngủi lắm, không thể tùy tiện lãng phí. Nếu con đã nhận định chính là nó, đừng ngại bỏ ra can đảm để cố gắng, đó là một người đàn ông xứng đágn để con phó thác cả đời. Cho dù cuối cùng không có kết quả, ít nhất sẽ không cảm thấy tiếc nuối! Nhưng kẻ làm ba này sẽ không hy vọng con gái mình phải chịu bất cứ tổn thương gì. Vì vậy, theo như ý kiến của ba là…” Ông dừng một lát, giọng điệu đột nhiên nghiêm khắc chưa từng có, “Nếu có thể chia tay, vẫn là nhanh chóng tách khỏi nó đi!”

Mùng hai tết, sáng sớm đồn trưởng Nhan và bà Từ phải ra ngoài, đi chúc tết và thăm hỏi bà con. Bởi vì Nhan Thanh có hẹn với Cố Trạch Vũ nên ở nhà.

Lúc vợ chồng đồn trưởng thức dậy để sửa soạn, cô còn đang ngủ say.

Vừa ra đến trước cửa, bà Từ cố ý xách cô dậy nhắc nhở, phải nhanh chóng thức dậy, sửa soạn cho thơm tho mới ra cửa, nhất thiết không được để bà xấu mặt, lúc đi dạo xung quanh với Cố Trạch Vũ thì không được xù đầu nổi cáu, đi chơi xong thì dẫn anh về nhà ăn cơm…

Mắt Nhan Thanh lim dim, lẩm bẩm đồng ý, nhưng nghe tai phải thì lọt ra tai trái hết rồi. Đợi bà Từ vừa đi khỏi, cô lại quay về trong chăn, ngủ nướng một chút.

Lúc thức dậy lần nữa, là bị điện thoại của Cố Trạch Vũ đánh thức.

Giọng nói ôn tồn trầm ấm trong ống nghe, mang theo ý cười nuông chiều, “Thức dậy chưa, còn đang ngủ à?”

“Ừm, mấy giờ rồi anh?”

“Mới 8 giờ 35 phút à!”

“Hả?!” Nhan Thanh ngồi bật dậy từ trên giường, “Sao anh không gọi em sớm hơn chứ!”

“Bé Thanh…” Cố Trạch Vũ thấp giọng gọi một tiếng, mang theo chút uất ức, “Anh chỉ đổi chỗ ngủ thôi! Em cũng thật là, sao sáng nay không gọi điện cho anh chứ!”

“Trời đất…” Nhan Thanh ngửa đầu thở dài, vỗ vỗ cái đầu vẫn còn lơ mơ của mình, “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Dưới nhà em, vừa đến.”

“Đến rồi sao? Đồn Trưởng Nhan và bà xã đi ra ngoài rồi, em nấu gì cho anh ăn nhé!”

“Ha ha…” Người bên kia cười khẽ, giọng nói chợt gian tà, “Bé Thanh à… Anh muốn ăn em hơn!”

“…” Im lặng hai giây, Nhan Thanh bỗng nhiên gào lên, nhảy dựng trên giường, “Cố sói đói! Anh chờ ở đó cho em!” Sau đó nhảy xuống giường, cúp máy.

Bên này, Cố Trạch Vũ cũng cúp máy, nhịn không được lắc đầu bật cười.

Xoay xoay điện thoại trong tay một lát, chưa đến năm phút đã thấy Nhan Than mặc chiếc áo khoát dài màu đỏ, từ cổng nhà chạy vội ra ngoài. Bộ dạng hấp tấp hùng hổ kia như là muốn tìm người để đánh nhau.

Anh cúi người kéo nắm tay nắm cửa ở vị trí ghế phụ lái đẩy ra, Nhan Thanh liền nhanh nhẹn chui vào, đưa tay kéo ‘rầm’ một cái hung hăng đóng cửa xe lại. Sau đó hất cằm, nhếch mày nhìn người bên cạnh, “Giở trò lưu manh giở đến trước cửa nhà em luôn à! Ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói 1 có phải hay không?!”

Cố Trạch Vũ cúi đầu mỉm cười, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô liền hỏi: “Tối qua em ngủ không ngon giấc à?”

Nhan Thanh “Ừm” một tiếng, ngáp một cái, “Tối qua ngủ hơi trễ!”

Thật ra không phải là ngủ trễ, mà là gần sáng mới chợp mắt. Những lời của đồn trưởng Nhan tối qua như tảng đá lớn đè lên ngực cô, nặng nề chèn ép đến mức không thở nổi.

Từ nhỏ đến lớn, bất cứ việc gì đồn trưởng Nhan cũng sẽ không ngang ngược can thiệp và ép buộc cô. Nhưng cuối cùng, mười lần hết chín, ông chỉ nghiêm túc giảng đạo lý để cho cô xấu hổ tự nhận ra lỗi sai của chính mình, hơn nữa không thể không sửa chữa.

Hiểu ba ai bằng con gái chứ. Ba cô trước cương sau nhu, thể hiện rõ là không muốn cô và Cố Trạch Vũ quen nhau. Để cho cô nhân lúc mâu thuẫn xung đột còn chưa đến cao trào thì bản thân lo liệu mà làm!

Nếu có thể chia tay, vẫn là nhanh chóng tách ra… Nhưng chuyện tình cảm làm sao cô có thể khống chế nổi chứ…

Thấy cả buổi cô không nói lời nào, lại hơi thất thần, Cố Trạch Vũ không khỏi nhíu mày, “Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Hả? À không có. Em chỉ là đang suy nghĩ lát nữa sẽ dẫn anh đi đâu!”

“Chỉ nghĩ sẽ dẫn anh đi đâu thôi sao, không nghĩ đến chuyện khác à?” Cố Trạch Vũ nheo mắt, vẻ mặt xấu xa, “Tối qua ngủ không ngon, có phải suy nghĩ và nhớ đến anh không? Hả?”

“Em nhớ anh cái quái gì chứ!” Cô xoay nắm tay đấm vào ngực anh, lại bị anh cười ha ha chụp lấy, nắm ngón tay lạnh lẽo đó xoa xoa trong lòng bàn tay…

“Bé Thanh, em đói không? Ăn mỳ thịt bò nhé?”

“Anh còn muốn ăn sao?” Nhan Thanh lẩm bẩm, “Nhà đó ngoại trừ ba mươi và mùng một thì sáng nào cũng mở tiệm bán hết, ngày thường là đến 8 giờ, ngày nghỉ hay lễ tết thì 9 giờ. Bây giờ chúng ta đến đó, dù có kịp cũng chỉ còn nước lèo để húp thôi!”

“Vậy đi xem thử đi, em chỉ đường.” Cố Trạch Vũ nói xong thì khởi động xe, “Còn thì ăn, không còn thì chúng ta ăn cái khác!”

Lúc hai người đến đó, ngoài trừ nước lèo và hành lá ra quả nhiên cái gì cũng hết.

Nhan Thanh có vẻ thất vọng và tiếc rẻ, liên tục than thở, “Sao mà ngay cả mỳ cũng không còn chứ! Chừa lại một ít mỳ cũng được mà!”

Vốn dĩ Cố Trạch Vũ không ăn mỳ thịt bò cũng không sao cả, chủ yếu là anh muốn nhìn thấy trường học của Nhan Thanh như thế nào thôi, thuận tiện tha hồ tưởng tượng ra diện mạo ngây ngô của cô bé Nhan Thanh nhà anh năm đó. Nhưng nghe cô nói như vậy, cũng hào hứng nói theo, “Năm mới nên bán đắt mà, mỳ thịt bò này ăn ngon như vậy sao?”

“Ngon hả, đương nhiên là ngon rồi! Lúc đó em đi học cũng là vì nó đó, ngày nào cũng đi sớm nửa tiếng!” Bộ dạng cô thẫn thờ, vô thức nuốt nước miếng, “Tại anh chưa từng ăn, nếu đến miệng rồi, em cam đoan anh ăn xong một tô liền muốn tô thứ hai!”

Cố Trạch Vũ nhìn thấy cô như vậy, nhịn không được cười khẽ, “Vậy mai đến đây ăn, nghe em nói anh cũng rất tò mò. Đừng dậy muộn nữa!” Nói xong chu môi hướng ra bên ngoài xe, “Trường em à?”

“Ừm, em học trung học ở đây nè.”

“Anh muốn tham quan. Có thể đi vào trong không?”

Nhan Thanh do dự mấy giây, nhếch môi gật mạnh đầu, “Được! Có em ở đây, không được cũng phải được!”

***

Chú thích:

(1) Nguyên văn 三天不打, 上房揭瓦 (Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: tạm dịch là ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói): xuất phát từ câu chuyện của Bảo Thị. Chuyện kể rằng Bảo Thị có hai đứa con vô cùng tinh nghịch, mỗi ngày không phải đi đuổi gà thì là đuổi chó, bằng không thì bỏ đất vào trong thức ăn của chúng khiến thức ăn hỏng bét. Giận đến nỗi ngày nào Bảo Thị cũng đánh chúng một trận. Đánh chúng xong, hai anh em mới ngoan ngoãn một chút, nhưng hôm sau lại phá phách tiếp. Thời điểm gặt lúa mì, chồng của Bảo Thị khi đi làm ăn xa thì bị té gãy chân, không thể về nhà. Việc đồng áng đều rơi xuống một mình Bảo Thị. Ban ngày cô phải gặt lúa mì, tối thì đập, bận đến khuya nên không có thời gian dạy dỗ hai đứa con nghịch ngợm của cô. Vất vả thu hoạch xong lúa mì, Bảo Thị mệt đến nỗi không thẳng lưng được, nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi. Nửa đêm trời mưa to, Bảo Thị bị mưa dột lên đầu làm cho thức giấc. Cô cảm thấy lạ, liền đốt đèn lên thì thấy, mái ngói trên nóc nhà bị bể mấy miếng, chả trách mưa dột xuống dưới. Bảo Thị biết là hai đứa con quậy phá của cô làm, tức giận hét lên: “Được lắm, hai đứa quậy phá này, ba ngày không đánh tụi bây, tụi bây liền dỡ ngói mái nhà.” Hai đứa trẻ quậy phá tất nhiên không tránh khỏi một trận đòn thật nặng. Từ câu chuyện này, chúng ta rút ra được: trẻ con không được dạy dỗ sẽ hư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.