Bảo Bối Của Đại Boss Lạnh Lùng

Chương 26: Mạch Như bày mưu




Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Chuyến đi đến Thượng Hải của Nhan Thanh lần này quả là vô cùng vội vàng.

Từ ngày đầu tiên sống chung với Cố Trạch Vũ, cô chỉ biết mình muốn chọc cũng không chọc nỗi người này. Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông ngủ chung với cô, lại có thể điều tra toàn bộ mười tám đời tổ tông nhà cô không sót một chút gì!

Ngoài sự sỉ nhục phẫn nộ cực độ sau khi bị điều tra sau lưng, Nhan Thanh còn cảm thấy khổ sở và bi thương.

Bị đủ mọi ưu tư phức tạp rối rắm quấy nhiễu, tối đó cô như đờ đẫn, một mình ngồi trong phòng khách quá nửa đêm. Mãi cho đến rạng sáng ba giờ, tiếng chuông điện thoại gọi cô trở về thực tại.

Là điện thoại đường dài từ Thượng Hải, của một đồng nghiệp đi tham gia lễ trao giải quảng cáo thiết kế nào đó gọi tới… Thiết kế của Nhan Thanh đã lọt vào danh sách top ba của thiết kế cá nhân, gọi cô mau đến Thượng Hải.

Lúc ấy, Nhan Thanh cầm điện thoại ngây ngẩn một hồi lâu, sau đó mới nhớ ra, nửa năm trước công ty từng tổ chức một cuộc thi ý tưởng quảng cáo, khi đó cô còn trong bộ phận thiết kế, ngoại trừ tham gia công việc tập thể ra, lúc rãnh rỗi không có việc gì làm thì bản thân cũng tự nghĩ ra một ý tưởng, tùy tiện tham gia thiết kế cá nhân.

Nhưng không ngờ vô tình gieo hạt lại trở thành bóng cây, có thể lọt vào top ba.

Cuộc thi ý tưởng quảng cáo này quy mô không lớn lắm, thời gian diễn ra cũng không dài. Nhưng lại do mấy bậc thầy nổi danh trong nghề khởi xướng, sau lưng lại có rất nhiều công ty lớn mạnh tài trợ. Cho nên nói ở một phương diện nào đó, trọng lượng cũng khá nặng. Hơn nữa, cho dù không được đề cử, chạy đến xoay vài vòng, cũng có thể gia tăng không ít quan hệ.

Sau khi gác máy, bất chấp tất cả những suy nghĩ về tình cảm nam nữ, những chuyện không cần thiết, nhanh chóng đặt chuyến bay gần nhất, lại thu dọn qua loa mấy bộ quần áo bên người, liền vội vàng chạy đến sân bay.

Lúc ra cửa, Nhan Thanh còn có một suy nghĩ rất châm biếm… là tình trường thất ý, chức trường đắc ý 1 trong truyền thuyết đây mà. Hiện giờ, có lẽ đây là trạng thái lúc này của cô! Ông trời thật sự vẫn rất công bằng!

***

Trên đường đi cũng không quá suông sẻ.

Máy bay giữa chừng gặp phải hai dòng khí mạnh, bay quanh quẩn một chỗ hồi lâu mới tiếp tục bay tiếp đường hàng không. Đợi đến khi đáp xuống sân bay Phổ Đông, đã trễ hơn nửa tiếng so với thời gian dự tính.

Hai đồng nghiệp của công ty đến sân bay đón, sau khi chúc mừng chào hỏi mấy câu, họ dẫn cô đến khách sạn họ đang ở.

Mới vừa lên xe taxi, Nhan Thanh liền mở điện thoại của mình. Nhưng mãi cho đến cửa khách sạn, nó đều im lặng, cả một tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ cũng không có. Giây phút đó, trong mũi đột nhiên có chút cay cay, trong lòng cũng cảm thấy cô đơn, không hiểu là mất mát hay là cái gì khác.

Mà thôi, ngay từ đầu đã nói là không can thiệp vào chuyện của nhau, hợp tính thì tụ còn không hợp thì tan, chẳng phải sao!

Người như Cố Trạch Vũ vốn không cùng thế giới với cô, càng không thể xoay quanh thế giới của cô. Một hay hai lần cô tỏ ra bất cần, anh có thể cảm thấy mới mẻ. Nhưng thời gian lâu, cõ lẽ cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, huống hồ bây giờ còn có người đẹp ở bên cạnh. Còn cô, chỉ là bạn giường tạm thời, ngay cả tình nhân cũng không phải, có lẽ nên tự giác một chút, chủ động nép sang một bên, đỡ phải làm người khác chán ghét.

Cô hít mũi khụt khịt, cùng lúc khi xe taxi dừng lại, cô cũng điều chỉnh tâm trạng của mình đến trạng thái tốt nhất.

Nếu đàn ông đã khiến cô đau lòng, thì cô sẽ hiến toàn bộ nhiệt tình vào công việc!

Trên đời này, có ai thiếu ai thì không sống được chứ!

Lần trao giải này tổng cộng ba ngày, hai ngày đầu là để triển lãm và giao lưu, ngày cuối cùng mới là lễ trao giải.

Công ty của cô do phó tổng giám đốc dẫn người đến, ngoại trừ hai đồng nghiệp đến sân bay đón, mọi người còn lại đều đến tham gia hội giao lưu.

Nhan Thanh là nhân viên nữ duy nhất, vì thế phải đặt riêng cho cô một phòng đơn. Hai đồng nghiệp nam đó còn muốn đến hội triển lãm, sau khi sắp xếp cho cô xong liền rời khỏi đó trước.

Cả đêm Nhan Thanh không ngủ, hơn nữa trên đường vốn rất mệt, thế nào sau khi cô ăn cơm xong, tắm nước ấm, thoải mái nằm lên giường, lại không tài nào ngủ được. Nhìn chằm chằm lên trần nhà, đếm cừu đếm đến chín trăm chín mươi chín con, rốt cuộc cô cũng sốt ruột bật khỏi giường. Lấy điện thoại lên mạng tra địa chỉ diễn ra hội triển lãm, sau đó thay đồ, vội vàng ra ngoài.

Nhưng chờ đến khi cô đến nơi đó, lại càng hối hận.

Trong đại sảnh toàn là đầu người chuyển động, rộn ràng nhốn nháo, hơn nữa không khí lưu thông không tốt, Nhan Thanh vừa mới bước vào liền cảm thấy huyệt thái dương giật giật đau nhức. Gọi điện thoại cho mấy đồng nghiệp nhưng không ai bắt máy, một mình cô lơ ngơ đi vào, dạo nửa vòng liền xoay người rời đi, xuống tiệm cà phê ở dưới lầu.

Cũng may là vừa qua thời gian cơm trưa, không gian bên trong yên tĩnh, không có mấy người.

Tìm một chỗ gần sát cửa sổ, gọi một ly sữa nóng, vừa hớp hai ngụm chợt nghe thấy có người gọi tên mình. Lúc đầu, Nhan Thanh còn tưởng là đồng nghiệp của mình, nhưng khi quay đầu nhìn, lại phát hiện là một người đàn ông lạ mặt, chính là cái dạng cực kỳ đẹp trai và chững chạc.

Người nọ thấy Nhan Thanh nhìn về phía mình, liền vui vẻ bật cười, sau đó đi nhanh về phía cô. “Nhan Thanh, không nhớ anh sao?!”

Nhan Thanh nhíu mày, “Anh là…”

“Đào Triết Nho nè!”

Nhan Thanh ngạc nhiên, sau đó chợt nhớ ra, “Đào Triết Nho! Là Đào Triết Nho của lớp tám khóa sáu!” Nói xong vội vàng đứng lên, “Học trưởng, em sai rồi! Em thật tình không phải cố ý không nhớ anh, anh thứ lỗi!”

“Được rồi, tha cho em đó!” Đào Triết Nho ngồi xuống trước mặt cô, rất có phong phạm chủ nhà mà khoát khoát tay với cô, “Đừng khách sáo, ngồi đi! Nói thật, nếu em vẫn không nhận ra anh, anh chắc chắn sẽ trở mặt với em!”

Nhan Thanh nheo mắt đánh giá anh ta, mỉm cười lắc đầu, “Ngoại hình bây giờ của anh thật khác xa lúc trước! Sao lại cáo biệt vẻ trong sáng, thay đổi phong cách sành điệu thế này. Nhưng thế này ngược lại vậy mà hay nha, chỗ lúc nãy anh vừa đứng thật đúng là có thể lừa được mấy cô gái trẻ!”

“Em cho anh là kẻ ngốc sao! Anh đây vốn dĩ rất đẹp trai! Lúc trước ở liên bộ, ngày nào em cũng làm tổn thương anh!”

“Chuyện đó không phải là em càng thích ai, thì lại càng muốn ăn hiếp người đó sao!”

“Thôi dẹp em đi!” Đào Triết Nho rất không khách sáo mà khinh thường liếc cô một cái, “Ai mà chẳng biết trong mắt hay trong lòng em đều chỉ có một mình Mục Thành của em chứ!” Lời vừa nói ra miệng liền lấp tức ý thức được bản thân nói lỡ lời, vội vàng giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, “Thật có lỗi, anh không phải cố ý đâu!”

Lúc trước, Nhan Thanh và Mục thành là một đôi kim đồng ngọc nữ được Đại học A công nhận, dẫn đến sự hâm mộ và ghen ghét của vô số nam nữ sinh viên si tình. Cho nên chuyện họ chia tay gần như biến thành tin tức toàn trường đều biết.

“He he… Không có gì! Dù sao cũng đã qua rồi.” Sắc mặt Nhan Thanh vẫn như cũ, nhưng tầm mắt đã chuyển đến chỗ ly sữa, đổi đề tài, “Hiện giờ anh thế nào? Cũng đến tham gia lần trao giải này sao? Em nhớ sau khi anh tốt nghiệp, không phải đã thi làm nhân viên chính phủ sao?”

“Là anh đi công chuyện ngang qua đây, thuận tiện ghé xem. Không ngờ lại có thể gặp được cố nhân! Chớp mắt vậy mà nhiều năm rồi không gặp, thật ra làm nhân viên chính phủ cũng hay. Nhưng cuối cùng anh lại cảm thấy vứt bỏ sở trường thì thật đáng tiếc, nên lại trở về làm quảng cáo thiết kế. Bây giờ tự mình mở một văn phòng nhỏ.”

“Ai da, tự mình làm ông chủ à!”

“Cái gì mà ông chủ! Chỉ là hùn hạp cùng mấy người bạn chung chí hướng mà thôi! Còn em? Nghe nói em trực tiếp tìm công ty đối tác rồi gia nhập vào, nên hiện giờ chắc cũng không tồi nhỉ!”

“Cũng không tệ!” Nhan Thanh hừ một tiếng nở nụ cười, “Hiện giờ em chạy việc vặt ở văn phòng tổng giám đốc. Một ngày có thể phiền đến chết!”

“Văn phòng tổng giám đốc?!” Đào Triết Nho hơi kinh ngạc, “Sao em lại chạy tới chỗ hỗn tạp đó?! Không nghĩ đó là tính cách của em nha!”

“Nói nữa là phải nói rất lâu!” Nhan Thanh không nhịn được hít sâu vào, “Dù sao cũng rất nhàm chán!”

“Hiểu mà.” Đào Triết Nho gật đầu, “Vậy thì, có hứng thú đổi chỗ làm hay không?”

“Đổi chỗ làm ư?!”

“Ừa.” Ánh mắt anh ta trở nên vô cùng chân thành, “Đến chỗ của anh. Anh đang muốn mở rộng quy mô, nhưng khổ là không có nhân viên giỏi.”

Nhan Thanh mím môi, không nói gì.

“Thật ra em không cần vội vã trả lời anh, ít nhất chỉ cần đồng ý với anh là sẽ suy nghĩ cân nhắc.” Đào Triết Nho cười, lấy điện thoại ra, “Trao đổi số điện thoại đi, thật ra anh còn phải đi gặp khách hàng nữa. Nếu em không có việc gấp gì, chi bằng đi chung với anh đi?”

“Vậy không tốt lắm đâu!”

“Có gì mà không tốt. Thật ra khách hàng cũng là do bạn bè giới thiệu, xem như trợ giúp đi. Huống hồ, anh là có lòng riêng, vụ này anh chưa có ý tưởng gì đặc biệt, nên hy vọng em có thể cho anh chút linh cảm. Đổi lại, anh mời em ăn đại tiệc!”

“Được thôi, em và anh đi nào!”

***

Chú thích:

(1) Đại khái là thất bại trong tình yêu, nhưng suôn sẻ trong công việc/ sự nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.