Bảo Bối Của Đại Boss Lạnh Lùng

Chương 17: Cha mẹ ưu sầu




Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Ngay bây giờ, chuyện Nhan Thanh muốn làm nhất chính là lập tức chạy đến trước mặt Cố Trạch Vũ, giơ hai tay lên, sau đó… tàn nhẫn bóp chết anh!

Đương nhiên, chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Cô cũng đâu có can đảm chạy đến công ty anh để làm ẫm ỹ một trận, để chuyện cô và cậu hai họ Cố sống chung với nhau bị phơi bày, mọi người đều biết. Sau đó, trong khi bị nói xấu sau lưng, mẹ cô sẽ vung chày cán bột đánh gãy chân cô.

Cho nên, chuyện duy nhất bây giờ cô có thể làm chính là đứng trong cầu thang an toàn vắng người qua lại, chọc vào màn hình điện thoại di động, gõ từng số từng số trong chuỗi số điện thoại thuộc nằm lòng kia. Mỗi một cú chọc đều như muốn đâm thủng màn hình.

Cô thề, cô nhất định phải mắng Cố Trạch Vũ một trận xối xả, để anh thu hồi sự uy hiếp với ông tổng, sau đó để anh ngủ trên sàn nhà một tháng!

Chỉ tiếc là khi cô nhấn con số cuối cùng, còn chưa kịp nhấn nút gọi đi, điện thoại liền rung lên.

Là điện thoại của dì hai cô gọi đến. Nhan Thanh sững sờ, sau khi bắt máy định mở miệng “a lô”, bên kia liền như quả bom bắn phá qua đây…

“Này, Thanh Thanh à, dì hai của con đây. Dì báo với con chuyện này, bây giờ con nhanh chóng về nhà gấp, ba con bị xuất huyết não té xỉu phải nhập viện!”

Nhan Thanh bị chấn động đến mù mờ, đợi đến sau khi có phản ứng lại, liền không kiềm được nước mắt, rớt lã chã, “Dì hai… Dì nói gì vậy?! Ba con bị xuất huyết não?! Là chuyện hồi nào?!”

“Sáng nay, người đã được đưa đến bệnh viện rồi, tình trạng cũng xem như ổn định, con đừng sốt ruột quá!”

“Được rồi, con biết rồi.” Nhan Thanh hít một hơi, lau nước mắt, xoay người ra khỏi cầu thang an toàn, “Là bệnh viện nào vậy dì?”

“Là bệnh viện trung tâm.”

“Dạ, con về liền!”

***

Nhan Thanh không đến bộ phận nhân sự, mà trực tiếp xin tổng giám đốc Hà cho nghỉ phép một tuần.

Có lẽ nguyên nhân do Cố Trạch Vũ, ông tổng đặc biệt thoải mái phê duyệt, thậm chí còn nói với cô vô cùng quan tâm: “Nếu một tuần không đủ, cô trực tiếp gọi điện thoại đến bộ phận nhân sự xin nghỉ phép thêm là được, người lớn tuổi phục hồi chậm lắm, săn sóc cho ba cô thật tốt nhé. Còn chuyện công việc, không vội đâu!”

Sau khi Nhan Thanh nhận điện thoại xong thì tâm tư rối loạn, ước gì có thể mọc thêm hai cánh để bay về nhà thật nhanh, từ thành phố T đến quê cô không có xe đò.

Cô dùng mạng trong văn phòng để đặt vé xe lửa, sau khi đến ngân hàng rút tiền xong, cô chạy về nhà vội vàng thu dọn vài bộ quần áo để thay đổi.

Lúc ra cửa, cô do dự, cô đi lần này ít nhất cũng mất một tuần lễ, có nên gọi điện báo một tiếng với Cố Trạch Vũ hay không? Nhưng cô lập tức bỏ ngay suy nghĩ này. Gần nửa năm nay, Cố Trạch Vũ có hơi khác thường, không nói đến việc thường xuyên chỉ tay năm ngón, quản đông quản tây với cô; lúc này lại có thể trực tiếp can thiệp vào công việc của cô không chút nể mặt.

Bệnh hoạn! Không lợi dụng cơ hội này lạnh nhạt với anh, anh sẽ không biết sự l ơij hại của cô.

Vì thế, cô nhìn hai con cá vàng trong bể cá trước cửa sổ “hừ” một tiếng, như giận dỗi mà đóng sầm cửa lại thật mạnh.

Trên đường đến ga xe lửa phải bắt hai lần xe, Nhan Thanh lấy được vé xe liền liều mạng chạy như điên qua cửa soát vé, khi lên xe chưa đến một giây đồng hồ, xe lửa liền từ từ chuyển bánh.

Bao nhiêu năm không vận động mạnh như vậy…

Tim đập “thình thịch” nhảy đến cổ họng, cô ngửa đầu dựa vào cửa nhà vệ sinh ở trên xe, vừa nhủ thầm “nguy hiểm thật”, vừa thở hổn hển, thật lâu sau mới bình thường trở lại.

Sau đó, ngay lúc cô đang chuẩn bị đi vào toa khách để tìm chỗ ngồi của mình, một giọng nữ ngạc nhiên vang lên bên cạnh cô, “Nhan Thanh?! Đúng là cậu rồi!”

Nhan Thanh nghe tiếng gọi thì giật mình, đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương, bên môi nổi lên nụ cười lãnh đạm như thói quen, giọng điệu mỉa mai, “Trần Hân Uyển, lại gặp cậu!”

Đời này, có hai người mà Nhan Thanh không muốn nhìn thấy nhất, một là Mục Thành, người mà cô từng yêu thương, cũng từng rất hận; người còn lại chính là… Trần Hân Uyển.

Đã từng trải qua năm tháng thanh xuân, những năm tháng như tác phẩm ưu tú ấy, có một người gắn bó thân mật, có thể bao dung khuyết điểm của bạn, tính khí của bạn, cùng bạn ra vào vườn trường, cùng ôn tập bài vở, cùng nhau khóc cùng nhau cười, cùng nhau xẻ chia những bí mật nhỏ nhỏ, những rung động ngây thơ trong lòng.

Mà Trần Hân Uyển, chính là một người sắm vai như thế trong cuộc đời của Nhan Thanh vào lúc đó.

Thậm chí, Nhan Thanh đã từng nói như vầy: Hân Tử, ở trong lòng mình, ai cũng không quan trọng bằng cậu! Cậu chính là ông chồng mà mình cảm thấy hợp ý nhất, chân mày mình cũng không có cơ hội nhíu lại chút nào!

Nhưng mà, lời đó như điềm báo chuyện xui!

Cuối cùng, Trần Hân Uyển thật sự biến thành nguyên nhân chủ yếu khiến hai người họ mỗi người một hướng.

Nhiều lúc, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói, đúng là không thể nói bậy!

Nhan Thanh không phải là người có trí nhớ tốt.

Nhưng khi con người ta còn sống, lại luôn luôn có vài thứ bất luận thế nào cũng vĩnh viễn không thể quên.

Cho nên, từ trước đến nay, Nhan Thanh vẫn nhớ như in cái ngày của ba năm về trước, Trần Hân Uyển cầm giấy xét nghiệm, ở trước mặt cô khóc thút thít.

Cô ta nói: “Thanh Thanh, mình có thai. Đứa bé là của Mục Thành!”

Cô ta còn nói: “Lần đầu tiên gặp gỡ, mình liền thật lòng thích anh ấy! Xin lỗi cậu, tụi mình không kìm lòng nổi. Từ nhỏ đến lớn đều là mình nhường cậu, giờ cậu nhường cho mình một lần được không?”

Nhưng chuyện tình cảm, làm sao có thể nói nhường là nhường đây?!

Thời điểm ấy, Nhan Thanh chỉ cảm thấy cả thế giới cứ như vậy mà sụp đổ. Người mình yêu nhất và người bạn thân thiết nhất lại ngấm ngầm đâm sau lưng mình một dao, còn có chuyện gì khiến cho người ta tuyệt vọng hơn chuyện này chứ?

Nhưng Nhan Thanh cũng là người kiêu hãnh quật cường. Tình cảm nghiêm túc bỏ ra cho dù không được hồi đáp, nhưng tuyệt đối không tha cho một hạt cát!

Cô không oán trách hay làm nhục Trần Hân Uyển, càng không nổi điên hay gây gổ với Mục Thành.

Lời chia tay chỉ có bốn câu, lại như một lưỡi dao sắc bén, cắt vào cô đến máu chảy đầm đìa…

“Anh và Trần Hân Uyển…”

“Tiểu Thanh, anh xin lỗi!”

“Em biết rồi.”

“Thật sự xin lỗi em!”

“Tạm biệt!”

Mục Thành, tạm biệt. Chỉ mong từ nay về sau, không bao giờ… gặp lại nhau nữa…

Nhớ lại sự lắc lư đột ngột của xe lửa, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Nhan Thanh đứng chênh vênh, theo bản năng trở tay lại nắm lấy tay vịn trên cửa, Trần Hân Uyển đứng gần đó đã đưa tay ra đỡ cô, mỉm cười long lanh ấm áp hệt như năm đó, “Nhiều năm không gặp, không ngờ cậu vẫn không thay đổi chút nào.”

Cơ thể Nhan Thanh cứng đờ, chau mày liếc nhìn cánh tay đang khoát trên vai của mình, sau đó thong thả mà kiên định gạt nó sang một bên. Sự chán ghét không chút nào che dấu, “Đây là cậu khen tôi còn trẻ sao? Tôi thật sự phải cám ơn cậu rồi! Nhưng mà có người may mà vẻ ngoài còn trẻ trung, cũng không ngăn được sự đen tối bên trong tim phổi!”

Dường như đối phương không ngờ cô sẽ nói trắng ra như vậy, nụ cười bên môi dần dần chua xót, “Nhan Thanh, chuyện đó đã qua nhiều năm như vậy. Mình cũng không ở bên Mục Thành đúng như cậu mong muốn, cậu làm gì mà phải như con nhím thế kia?!”

“Xì…” Nhan Thanh lắc đầu thờ ơ, vẻ mặt càng lúc càng châm chọc, “Xã hội hiểm ác, lòng người khó dò. Không còn cách nào, tôi bị ăn một vố, dù sao cũng phải nhớ lâu một chút chứ!” Nói xong, cô bỗng nghiêng người tiến sát đến Trần Hân Uyển, “Hân Uyển, thật ra tôi cũng muốn tha thứ cho cậu lắm. Nhưng đúng là có chút chuyện, ngay cả tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình. À đúng rồi, có chuyện này tôi phải nói với cậu… Tả Sa mất rồi! Nửa năm trước nhảy lầu tự sát trong viện điều dưỡng!”

“Nói thật, tôi rất nhớ cô ấy!”

“Cũng không biết, mấy năm nay, buổi tối lúc cậu ngủ không yên, có từng cảm thấy áy náy trong lòng không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.