Bảo Bối Con Là Ai

Chương 12: Tổn thương




Editor: Ngọc Nguyệt

"Hậu gia, không biết ngài đến hoàng thành làm gì?" Lạc vương phân phó cho Ảnh pha trà, trước mặt hai người, mỗi người một ly.

"Chuyện này cùng chuyện Vương gia muốn nói cho tại hạ có liên quan sao?" Định Viễn Hậu nhíu mày.

"Nếu người muốn gặp lại Ngữ quận chúa, như vậy nói chuyện." Lạc vương mím môi cười.

"Này..." Định Viễn Hậu lại nhíu mày, hắn muốn đi gặp Ngữ Nhi. Mấy tháng qua đi mà vẫn không có tin tức của nàng. Tuy Sở Phàm vẫn có lần báo lại, nhưng hắn lại hoài nghi nội dung. Chẳng lẽ Ngữ Nhi xảy ra chuyện thật? Mà Lạc vương cũng biết được?

"Hậu gia, theo Bổn vương tìm hiểu, hiện tại lệnh thiên kim đã bị làm nô lệ, mỗi ngày đều có cuộc sống thê thảm..."

"Không có khả năng." Lời nói của Lạc Vương gia khiến Định Xa Hậu lập tức lạnh lùng nói. Muội muội rất thích Ngữ Nhi, làm sao có thể để cho Ngữ Nhi làm nô lệ? Hơn nữa Ngữ Nhi cũng đã được Thái Hậu phong làm quận chúa, có ai dám để nàng đi làm nô lệ?

"Hậu gia chớ nóng vội." Lạc vương khoát tay, vẫn luôn nhìn Định Viễn Hậu. "Hậu gia cũng biết Thái tử lập chính phi, chỉ là một sáu tuổi tiểu oa nhi. Mà theo bổn vương biết Ngữ quận chúa vốn có tình cảm với Thái tử, ngươi nghĩ rằng người nàng yêu thú người khác, quận chúa có thể không hành động sao?"

"Vương gia nói là Ngữ Nhi nàng..." Định Viễn Hậu nhíu mày càng ngày càng sâu, nếu là lúc trước hắn sẽ không tin. Nhưng hiện tại hắn có chút lo lắng. Ngữ Nhi thi từ ca phú đều tinh thông, nhưng tình tình không tốt. Nếu là thứ nàng coi trọng, sẽ không từ thủ đoạn để đạt được. Mà nàng từ năm mười tuổi nhìn thấy Thái tử đã nói phải làm Thái tử phi, sau lại năn nỉ Hoàng hậu muội muội đem nàng tiến cung, vẫn luôn ở trong cung, chỉ vì gần quan được ban lộc. Hiện tại thái tử phi chỉ là một sáu tuổi oa nhi, nàng chắc chắn sẽ không can tâm. Nhưng còn Sở Phàm đâu, hắn là ám vệ mình một tay bồi dưỡng, chẳng lẽ hắn cũng phản bội mình sao?

"Có phải Hậu gia đang suy nghĩ người trong cung mà người sắp xếp sao lại không hồi báo hay không?" Lạc vương xem thấu ý nghĩ của Định Viễn Hậu, nhíu mày.

"Hậu gia chắc vẫn chưa biết, người quận chúa phái đi ám sát là ám vệ của ngài. Mà hắn lại bị tiểu thái tử phi bắt được, thái tử phi sử dụng xà hình của Mộng La quốc với hắn. Xà hình có thể sánh bằng phương pháp của Nguyệt Diễm, làm cho người ta khó có thể chịu được, đem người ném vào vạn xà quật hoặc đem vô số tiểu xà bỏ vào miệng người..."

"..."

Định Viễn Hậu vừa nghe, sắc mặt bỗng trắng bệch. Ngay cả sắc mặt hắc y nhân cùng hai thị vệ cũng trở nên khó nhìn. Xà hình thật làm cho người ta sợ hãi.

Định Viễn Hậu hiện tại đã biết, Sở Phàm không thể chịu nổi xà hình cho nên phản bội mình. Không nghĩ tới người phía sau tiểu thái tử phi lại lợi hại như thế, bất quá trước đây chưa từng nghe qua Mộng La quốc , rốt cuộc là quốc gia như thế nào? Mà hoàng hậu muội muội lại đứng nhìn nữ nhi chịu khổ, nàng yêu Ngữ Nhi như nữ nhi của mình? Hơi nhíu mày, xem ra lúc này việc không dễ làm.

"Hậu gia, nghe nói Thái Hậu, Hoàng hậu vì chuyện của Ngữ quận chúa mà xảy ra xích mích với Thái tử phi, thậm chí văn võ bá quan cũng bị Thái tử phi trêu cợt, đều bình luận sau lưng. Nhưng Thái tử vẫn luôn che chở nàng, công bố ngoài nàng ra không lập phi, chỉ sợ muốn cứu Ngữ quận chúa là rất khó!"

Lạc vương biểu tình bình thản, nhưng hắn làm cho Định Viễn Hậu. Đôi mắt tang thương đánh giá người trước mắt, đến tột cùng trong cung có bao nhiêu người của hắn? Mọi chuyện đều hiểu rõ. Chỉ sợ Lạc vương trẻ tuổi này mới là người chân chính khó đối phó. Gần vài năm đi nơi xa, mọi người đã quên đi hắn, quả nhiên là người thâm sâu.

"Vương gia, người thông minh không nói dài dòng. Người tìm lão phu cũng không phải chỉ để nói cho lão phu việc của tiểu nữ chứ?" Định Viễn Hậu cũng không vòng vèo, hắn muốn cứu Ngữ Nhi. Nhưng Lạc vương rốt cuộc có chủ ý gì? Lén trở về hoàng thành là vì chuyện gì?

"Hậu gia quả nhiên là người hào phóng." Lạc vương ngẩng đầu, nhợt nhạt cười, khuôn mặt lạnh lùng lập tức như băng tan, vạn vật đón xuân.

"Bổn vương muốn cùng hậu gia làm giao dịch." Ý vị thâm trường nhìn hắn.

"Giao dịch gì?" Định Viễn Hậu thần sắc không thay đổi, trong lòng âm thầm phỏng đoán.

"Giao dịch mà cả ngươi và ta đều có lợi." Lạc vương nâng ly trà lên miệng, thản nhiên nói.

"Thỉnh Lạc vương giải thích." Định Viễn Hậu nhìn hắn, vẫn rất khó hiểu.

"Hậu gia muốn cứu Ngữ quận chúa chứ?" Lạc vương buông ly trà, nhìn Định Viễn Hậu. "Bổn vương có thể giúp hậu gia cứu quận chúa."

"Vậy lão phu cần làm gì cho Vương gia?" Định Viễn Hậu ánh mắt sắc bén, nói thẳng ra.

"Ha ha ha..." Lạc vương cười lớn, tiếng cười trong ban đêm yên tĩnh có chút đột ngột. Bất quá ở nhà trọ cách âm cũng không tệ.

"Rất đơn giản." Lạc vương ngưng cười, vẻ mặt lạnh lùng. "Bổn vương báo thù cho phụ thân, cần hậu gia giúp một tay." Lấy thế lực của Định Viễn Hậu, có hắn tương trợ, đương nhiên là làm ra chuyện lớn.

"Người muốn như vậy?" Định Viễn Hậu cũng biết năm đó phụ thân của Lạc vương qua đời rất kỳ quái. Có tin đồn là đương kim Thánh Thượng giết huynh đoạt vị trí Thái tử, nhưng sau này lời đồn bị lắng xuống. Không nghĩ lúc đó Lạc vương còn nhỏ mà lại nhớ chuyện này lâu như vậy, hơn nữa hận ý sâu như thế. Ngủ đông nhiều năm để chờ đợi báo thù.

"Vương gia muốn tìm ai báo thù?"

Lạc vương nhìn hắn, không phải biết rõ rồi mà còn hỏi?

"Người trên long ỷ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.