Bảo Bối, Anh Sai Rồi

Chương 55




Tống Sư Đạo vẫn với dáng vẻ khí phái của danh môn thế gia vọng tộc lâu đời, phong thái như xưa, bước ra từ Ngoại Tân quán, cười nói:

- Tư vị tha hương gặp được cố nhân thật không gì cảm động bằng. Ta cũng vừa mới đến đây được hai canh giờ, trong đó hơn một canh giờ ngồi nghe Quân Tường chửi các ngươi. Tuy nhiên bất luận thế nào, Vũ Văn Hóa Cập cuối cùng cũng đã chết, Quân Sước trên trời có linh đã được an nghỉ rồi.

Y đến giữa hai gã, thân thiết khoác vai cả hai kéo đi ngang qua con đường đầy ngựa xe đi lại, tiến thẳng đến quán rượu phía đối diện.

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Đó chỉ là một sự hiểu lầm rất oan uổng!

Từ Tử Lăng hỏi:

- Du di khỏe không?

Tống Sư Đạo đáp:

- Phó đại sư tự thân xuất thủ cứu nàng tỉnh lại, bất quá thân thể vô cùng hư nhược. Theo Phó đại sư nói, Quân Du chí ít cũng phải nghỉ ngơi qua mùa thu, sang đông mới có thể hoàn toàn phục nguyên. Trước khi đến Long Tuyền, ta vẫn luôn ở Bình Nhưỡng bầu bạn với nàng, lúc đầu Quân Du đối với ta rất lãnh đạm, có điều đến khi ta phải đi thì nàng lại muốn ta có thể lưu lại thêm chút thời gian.

Ba người vào trong quán kiếm bàn ngồi xuống, gọi rượu và thức ăn.

Khấu Trọng gãi đầu nói:

- Ta có cả chục vấn đề muốn thỉnh giáo lão nhân gia người, không biết bắt đầu bằng vấn đề nào đây?

Tống Sư Đạo bật cười:

- Ta tuyệt không chấp nhận cái danh xưng lão nhân gia đó đâu nhé, chỉ cho phép gọi là Tống huynh, không được gọi khác.

Lâu ngày gặp lại, giống như đang ở thế giới khác, ba người vô cùng hoan hỷ.

Tống Sư Đạo đối với chuyện tình ái vô cùng chung thủy, việc đưa Phó Quân Du quay lại Cao Ly đã chứng tỏ nhân cách và lòng cao thượng của y, khiến cho bọn gã nảy sinh niềm kính trọng từ tận đáy lòng.

Từ Tử Lăng nhấc chén cùng Tống Sư Đạo đối ẩm, nhẹ nhàng thăm dò:

- Tống huynh tại sao không chấp nhận lời thỉnh cầu của Du di, lưu lại Bình Nhưỡng thêm một thời gian nữa?

Tống Sư Đạo ngẩn ra nhìn cái chén đã cạn, từ từ đáp:

- Nàng chỉ coi ta là một hảo bằng hữu mà thôi, thực sự nam tử chiếm được lòng nàng là Bạt Phong Hàn chứ không phải Tống Sư Đạo ta, huống hồ lòng ta trừ mẹ của hai ngươi cũng không thể dung nạp bất cứ ai khác.

Hai gã nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, Tống Sư Đạo cứ si tình với Phó Quân Sước như vậy, Tống Khuyết chẳng lẽ lại tuyệt tự ư?

Khấu Trọng nói:

- Có thể nào lão ca ngươi nhìn nhầm không? Du di đã mở lời mong người ở lại, đương nhiên đối với lão ca phải có chút ý tứ. Ài! Huynh cự tuyệt như thế, Du di có thể rất thương tâm, thậm chí rơi lệ đó.

Từ Từ Lăng thấy Khấu Trọng càng nói càng tỏ ra quá lộ liễu, chỉ thiếu cây quạt lá quỳ của ông mai bà mối, bèn khẽ đạp chân hắn rồi nói:

- Du di và Tường di đều có khí chất vô cùng giống mẹ, gặp bọn họ đệ có cảm giác như lại được nhìn thấy người vậy.

Tống Sư Đạo gật đầu:

- Đó cũng là khí chất của Phó Dịch Lâm, lão khiến ta nhớ đến phụ thân, chỉ có cao thủ đẳng cấp như bọn họ mới có thể có kiểu khí khái của đại tông sư như vậy.

Khấu Trọng quên ngay Phó Quân Du, tinh thần phấn chấn hẳn lên, gã hỏi:

- Phó Dịch Lâm có đúng là nhân vật siêu việt thế không? Tam đại tông sư đương thế, chỉ có lão là ta chưa gặp qua.

Tống Sư Đạo kinh hãi hỏi lại:

- Ngươi không phải đã cùng Ninh Đạo Kỳ và Tất Huyền giao thủ đấy chứ?

Khấu Trọng đáp:

- Miễn cưỡng có thể nói như vậy, có điều Ninh Đạo Kỳ chỉ dùng một tay quá chiêu với đệ, còn Tất Huyền sau khi đánh trọng thương Bạt Phong Hàn gặp hai người bọn đệ liên thủ, biết khó mà lui.

Đoạn gã quay sang Từ Tử Lăng hỏi:

- Ta có điểm nào hoa ngôn không?

Từ Tử Lăng lắc đầu, rồi giải thích cho Tống Sư Đạo:

- Lão Bạt không sao! Tống huynh không cần lo lắng, hắn hiện đang ra ngoài thành có việc, chắc là sẽ trở về trong hai ngày tới.

Tống Sư Đạo nói:

- Phó Dịch Lâm là dạng người muốn truy cầu sự hoàn mỹ, chuyện gì có liên quan đến thì lão đều tìm cách nghiên cứu kỹ càng. Thu được ba người đồ đệ, người nào cũng đẹp tựa thiên tiên, lan tâm huệ chất. “Dịch Kiếm Các” nằm ở địa phương đẹp nhất ở Bình Nhưỡng, giống như tiên cảnh nhân gian. Dịch Kiếm Pháp của lão càng hoàn mỹ đến mức đáng sợ. Ài!

Khấu Từ đồng thanh hỏi:

- Huynh và lão giao thủ rồi ư?

Tống Sư Đạo cười khổ đáp:

- Ta là nhi tử của “Thiên Đao” Tống Khuyết, lão làm sao bỏ qua mà tha cho ta được. Bất quá dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của Quân Du, vì thế lão chỉ thủ không công, nhưng dù thế vẫn không có gì phân biệt, ta thậm chí còn mong lão phản kích. Khi mỗi chiêu của ngươi đều bị lão phong bế, cái cảm giác không thể vượt qua đó chỉ tự mình mới biết, không đến mười chiêu ta đã thổ huyết thụ thương, nghỉ ngơi hơn mười ngày mới phục nguyên, nhưng thảm nhất là về mặt tự tin bị đả kích nghiêm trọng, chuyện đó còn khó quên hơn là thân thể bị thương trầm trọng.

Hai gã cùng xuýt xoa tặc lưỡi.

Tống Sư Đạo được Tống Khuyết chân truyền, bản thân tư chất ưu việt. Phó Dịch Lâm chỉ thủ không công đã có thể khiến y thổ huyết thụ thương, kiếm pháp như thế thật khiến người ta nghe mà hãi hùng, không dám tin là thật.

Khấu Trọng hỏi:

- Kiếm pháp của Phó Dịch Lâm so với đao pháp của phụ thân huynh thế nào?

Tống Sư Đạo lắc đầu đáp:

- Khó nói lắm! Phụ thân giỏi công không giỏi thủ, Phó Dịch Lâm thì phòng thủ hoàn mỹ không kẽ hở, dù ta công phá thế nào cũng không sao đụng tới lão được.

Y lại tiếp tục nói:

- Lão rất quan tâm tới ngươi và Bạt Phong Hàn, nhiều lần hỏi ta rất chi tiết về chuyện của các người.

Khấu Trọng lại hỏi:

- Nghe ngữ khí của lão ca, có phải huynh và sư công cũng khá tương đắc, đúng không?

Tống Sư Đạo cười nhẹ một tiếng đáp:

- May mắn là ta với chuyện sinh hoạt hàng ngày bỏ công khảo cứu và tìm hiểu rất nhiều, vậy nên ta và lão gia cũng tương đối hợp ý. Phó đại sư là người đặc biệt phi thường, ta không biết phải mô tả hình dung lão như thế nào. Vẻ ngoài lão có điểm giống như nữ tử, nhưng không hề có khí độ của phái yếu, có lẽ là vì thân hình lão gia cao lớn, lại có phong thái tiên phong đạo cốt xuất trần. Vô luận đi lại nằm ngồi đều như tuân theo phép Dịch Kiếm, mỗi động tác đều hoàn mỹ đẹp mắt, xứng đáng là một trong thiên hạ tam đại tông sư.

Khấu Trọng nói:

- Nếu như sự hiểu lầm của tiểu sư di không được làm rõ, sớm muộn gì cũng có ngày sư công tìm bọn ta tính sổ, lão huynh có thể vì bọn ta nghĩ ra biện pháp gì không?

Tống Sư Đạo vui vẻ đáp:

- Chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề. Quân Tường là một nữ tử khả ái, chỉ là vì Phó đại sư cưng chiều quá thôi, dù sao nàng cũng khá tôn trọng ta, nhưng chuyện hiểu lầm đó thật sự là như thế nào?

Khấu Trọng giải thích một phen.

Tống Sư Đạo nghe xong nhíu mày lại nói:

- Ta đương nhiên hiểu các ngươi, chỉ sợ Quân Tường khó mà tiếp thụ, bởi vì quan hệ tỉ muội của bọn họ vô cùng thân thiết. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là Quân Sước đã truyền cho các ngươi tâm pháp của sư môn, đó là điều đại kỵ với Phó Dịch Lâm. Người Cao Ly đều cực kỳ thống hận người Hán, đến giờ Phó Dịch Lâm vẫn không hiểu tại sao Quân Sước lại đối với hai ngươi tốt thế, sự việc đã đến nước này, ta chỉ biết tận lực xoay xở để hóa giải cho các ngươi thôi.

Khấu Trọng lại hỏi:

- Huynh có thấy qua thằng cha Hàn Triều An chưa?

Tống Sư Đạo gật đầu đáp:

- Hắn và ta cùng ở trong một tòa Tân quán, còn từng ăn cơm với nhau một lần, với ta cực kỳ khách khí hữu lễ.

Khấu Trọng mừng rỡ hỏi:

- Những ngày gần đây Tân quán có người lạ nào không?

Đối tượng gã muốn hỏi chính là vợ chồng Thâm Mạt Hoàn.

Tống Sư Đạo lắc đầu:

- Không thấy một ai! Ngươi có thể nói rõ hơn một chút không? Ài! Ngươi quên là ta cũng vừa mới tới sao?

Khấu Trọng đem những chuyện mới phát sinh trên đại thảo nguyên nói hết cho y biết. Tống Sư Đạo nghe được Sư Phi Huyên và Chúc Ngọc Nghiên cùng Thạch Chi Hiên đều thân lâm Long Tuyền, kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được.

Cuối cùng Khấu Trọng tiết lộ:

- Có chuyện này suýt nữa quên không nói với lão ca, ta đến Lĩnh Nam gặp lão nhân gia của huynh rồi, được người đáp ứng toàn lực chi trì, lại hứa khi nào ta đoạt được thiên hạ sẽ đem Trí Trí gả cho.

Tống Sư Đạo vui vẻ nói:

- Thế thì phải chúc mừng ngươi, vậy chuyện ta lần lữa chưa quay lại Lĩnh Nam không thành vấn đề rồi.

Từ Tử Lăng lại thăm dò:

- Tống nhị ca có định quay lại Cao Ly gặp lại Du di không?

Tống Sư Đạo hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu đáp:

- Ta chỉ là muốn chu du tứ xứ ở đại thảo nguyên, tìm hiểu phong thổ nhân tình của các dân tộc Tái Ngoại, sau đó sẽ về Trung Thổ bồi bạn với Quân Sước. Tâm nguyện của phụ thân, xem ra phải do tiểu Trọng hoàn thành rồi.

Hai gã thầm kêu bất diệu, nhưng thật sự cũng không có biện pháp nào, người này tình cảm rất sâu nặng, đã đến cảnh giới si tình rồi.

Tống Sư Đạo nói:

- Chuyện vợ chồng Thâm Mạt Hoàn ta sẽ lưu ý, nếu có tin tức lập tức sẽ thông tri cho hai ngươi, còn việc gì cần ta giúp không?

Khấu Trọng không muốn kéo y vào vòng phân tranh này, tỏ vẻ không còn chuyện gì khác, sau khi ước hẹn phương pháp liên lạc liền chia tay rời đi.

---o0o---

Trải qua những thay đổi liên tục, thời gian không cho phép bọn gã đi tìm Việt Khắc Bồng. Cả hai vội vàng quay lại Tứ Hợp viện, thay đổi đồ dạ hành mà Thuật Văn đã chuẩn bị sẵn, rồi chạy ra ngoài thành.

Hai gã nhờ rừng cây yểm hộ, phi thân trong núi hoang, khẳng định không có ai truy theo. Sau khi lượn một nửa vòng đến một quả núi phía Nam thành, vị trí vừa vặn ở giữa Long Tuyền và hồ Kính Bạc, vừa có thể nhìn thấy tháp đèn nổi tiếng ở phía ngoài Nam môn, vừa có thể nhìn thấy doanh trại thắp đèn lửa huy hoàng của Mã Cát bên hồ Kính Bạc.

Hồ Kính Bạc chiều dài chiều rộng đều hơn mười dặm, giống như một cái gương vô tận phản chiếu những tia sáng dìu dịu của ánh trăng vằng vặc trên bầu trời. Gần doanh trại của Mã Cát có neo đậu hai chiếc thuyền, tuy còn xa mới so được với đại thuyền của Trung Thổ, nhưng vì hồ Kính Bạc thông với đường thủy phụ cận, nên vẫn có thể dùng để triệt thoái hoặc vận chuyển vô cùng tiện lợi.

Lần đầu tiên hai gã nghĩ đến việc số cung tiễn đó rất có khả năng được vận chuyển theo đường thủy đến đây.

Thanh âm của Sư Phi Huyên ở rừng tùng phía sau vang lên:

- Hai người đến sớm thật!

Hai gã quay người nhìn lại. Sư Phi Huyên đã đứng đó từ lúc nào, bộ đồ dạ hành mặc trên người bó sát lấy thân hình tuyệt đẹp của nàng. Mái tóc trên đầu kết lại thành búi, lưng đeo Sắc Không kiếm, làn gió đêm vuốt ve trên y phục, trông thật khinh nhu tiêu sái, dưới ánh trăng mờ tỏ vẻ đẹp này không gì so sánh được, quả là ôn nhu kiều mĩ tràn đầy nữ tính.

Hai gã thầm tán thưởng, phen này được đại khai nhãn giới, lại nhớ ra đây là lần đầu tiên cùng nàng hành động, trong lòng nổi lên cảm giác hết sức kỳ dị.

Cả ba ẩn mình vào khu rừng rậm rạp trên đỉnh núi, Khấu Trọng hít hà:

- Ta thấy hồi hộp quá!

Trong bóng đêm tối đen của khu rừng, Sư Phi Huyên ngạc nhiên hỏi:

- Thiếu soái thân kinh bách chiến, chuyện gì mà chưa từng thấy qua, tại sao lại hồi hộp làm vậy?

Khấu Trọng than:

- Tiên tử mặc đồ dạ hành như thế này, không những là lần đầu tiên ta được nhìn thấy, mà trước đây trong mộng cũng không dám mơ, vì thế rất sợ lời nói có gì sai hoặc gây ra lỗi lầm, bị Phi Huyên nàng trách phạt.

Sư Phi Huyên tỏ vẻ không vui nói:

- Thiếu soái nếu không nói giỡn được thì lại giả vờ khẩn trương.

Đoạn quay sang hỏi Từ Tử Lăng:

- Tại sao lại chọn lộ tuyến này?

Từ Tử Lăng đứng bên cạnh nàng, ngửi thấy mùi hương thơm trên người nàng, tâm cảnh bình tĩnh, giải thích:

- Là đề nghị của Chúc Ngọc Nghiên. Bà ta chỉ ra Kim Hoàn Chân rất có khả năng bị giấu trên thuyền ở Kính Bạc hồ, không những có thể tiến thoái tự do, mà còn có thể là một trạm trinh sát hữu hiệu có khả năng quan sát rất tốt.

Khấu Trọng cũng đồng ý:

- Gừng càng già càng cay, ta phải đến đây quan sát Kính Bạc hồ mới nghĩ đến khả năng này.

Sư Phi Huyên điềm tĩnh nói:

- Bà ta một lòng tìm kiếm Thạch Chi Hiên, tự nhiên suy nghĩ tính toán mọi việc cẩn thận.

Từ Tử Lăng hỏi:

- Phía Lão Thán giả có động tĩnh gì không?

Sư Phi Huyên nói:

- Đó chính là nguyên nhân mà ta muốn hỏi, Lão Thán giả trong ám ký hẹn ta đến giờ Tí gặp nhau tại đình Kính Bạc ở phía Tây Bắc hồ Kính Bạc, hắn nói là có tin tức trọng yếu.

Khấu Trọng nhẹ nhàng nói:

- Thời gian mà lão ước hẹn với bọn ta cũng tương đồng, một mình lão làm sao mà phân thân được? Lăng thiếu gia đoán không sai, khẳng định bọn chúng định dùng kế điệu hổ ly sơn, mục đích thực sự là Sư tiên tử của chúng ta đây.

Sư Phi Huyên hơi giận nói:

- Phi Huyên tuyệt không phải là tiên tử gì, cẩn thận ta sẽ trách tội ngươi đó.

Khấu Trọng cười:

- Tiểu thư xin đừng giận, bọn ta đêm nay phải làm cho Lão Thán giả phí công chờ đợi một phen, chỉ cần tìm ra được Kim Hoàn Chân và phu quân thật của bà ta coi như xong chuyện.

Từ Tử Lăng tỏ vẻ trầm ngâm:

- Đừng khinh thường bọn người Đại Minh tôn giáo, chỉ Liệt Hà thôi đã thấy không đơn giản. Nếu như bọn ta không trúng kế, ắt sẽ làm cho hắn sinh lòng kinh sợ, đối với phu thê bọn họ chỉ có hại mà không có lợi.

Sư Phi Huyên đồng ý:

- Tử Lăng huynh nói đúng lắm, bọn ta cứ theo đó chia ra mà phó ước, xem bọn chúng có thể sử ra được thủ đoạn gì.

Khấu Trọng thất thanh:

- Thế thì nguy hiểm quá!

Từ Tử Lăng nói:

- Sư tiểu thư có thể do ta ngầm áp trận, Trọng thiếu gia ngươi một mình phó ước, ta xem khả năng lớn là không gặp ai đâu. Nếu như thật sự gặp phải Lão Thán giả, ngươi có thể động thủ bắt lão lại, khi cần thiết có thể đem ra trao đổi tù binh.

Khấu Trọng gật đầu:

- Đây đúng là chiến thuật điều binh khiển tướng có thể chấp nhận được, ta lại chỉ là một tên tiểu binh, hà hà! Kìa, đến rồi!

Một đạo hắc ảnh từ hướng Long Tuyền phi tới, cả ba định thần nhìn kĩ, chợt tất cả đều đờ người ra.

Không ngờ Thạch Chi Hiên lâu nay mất tăm mất tích lại xuất hiện ở đây.

Việc trùng hợp thế này, bọn gã suýt nữa không dám tin vào mắt của mình nữa.

Sư Phi Huyên thì thào:

- Không được vọng động!

Ba người từ trên cao nhìn xuống, thấy Thạch Chi Hiên với tốc độ kinh người như một trận gió lốc chạy ngang dưới chân núi, chớp mắt chỉ còn thấy bóng lưng của lão ở phía xa theo hướng hồ Kính Bạc, cuối cùng biến mất ở khu rừng ven hồ phía Đông Bắc.

Khấu Trọng hít sâu một hơi rồi nói:

- Ông trời ơi, chuyện gì thế này?

Nếu không có Sư Phi Huyên ở bên cạnh, gã ít nhất cũng tập theo Đỗ Hưng mà phun ra câu “Con bà nó là con gấu” rồi.

Từ Tử Lăng trầm giọng:

- Ít nhất là cảm giác của Chúc Ngọc Nghiên cũng không nhầm, Thạch Chi Hiên quả thật đã tới Long Tuyền.

Sư Phi Huyên điềm tĩnh nói:

- Lão đang muốn giết người!

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lặng lẽ không nói, không hiểu nàng ta lấy những suy đoán đó từ đâu ra.

Sư Phi Huyên giải thích:

- Thạch Chi Hiên mang Xá Lợi giấu trong lớp bùn sâu dưới đáy hồ, đó là một cách khác ngoài cách dùng thủy ngân bao bọc mà có thể khiến người ta không thể dùng phương pháp cảm ứng tìm thấy Xá Lợi. Hiện giờ lão lấy Xá Lợi ra để dẫn dụ năng lực cảm ứng của Chúc Ngọc Nghiên hay Kim Hoàn Chân và Chu Lão Thán. Lão muốn diệt hậu họa để có thể an tâm tiếp thụ tà khí của Xá Lợi.

Khấu Trọng không hiểu nói:

- Chúc Ngọc Nghiên luôn theo sát sau lưng, lão muốn đối phó với bà ta thì chỉ cần dừng lại một chút là được, sao phải đợi đến đây mới động thủ?

Từ Tử Lăng đáp:

- Phân tích của ngươi rất có đạo lý, nhưng không áp dụng được đối với trường hợp của Thạch Chi Hiên. Chứng nhân cách phân liệt của lão khả năng là có tính chu kỳ, mỗi khi phát tác, Bất Tử Ấn Pháp lại xuất hiện điểm sơ hở. Nói không chừng, sau khi ly khai Thống Vạn Thành, bệnh phân liệt của lão lại phát, không thể mang Xá Lợi đào vong nghìn dặm được. Có thể đến lúc này lão đã ổn định trở lại, đương nhiên muốn phản kích.

Sư Phi Huyên ngạc nhiên:

- Kiến giải của Tử Lăng huynh thật vô cùng độc đáo mà cũng sắc sảo phi thường!

Từ Tử Lăng than:

- Vì ta đã từng có một cuộc tiếp xúc với một Thạch Chi Hiên có tình cảm phong phú đang cực kỳ hối hận, cho nên mới có cảm thụ đặc biệt sâu sắc.

Khấu Trọng thấy lạnh sống lưng, kêu lên:

- Ta thấy trận cước đại loạn rồi, làm thế nào mới tốt đây?

Sư Phi Huyên quyết định:

- Mọi chuyện đều có phân biệt hoãn cấp khinh trọng, chúng ta tạm thời bỏ qua việc cứu Kim Hoàn Chân, toàn lực giúp Chúc Ngọc Nghiên kích sát Thạch Chi Hiên, trừ đi mối đại họa của thế gian này.

Từ Tử Lăng gật đầu:

- Đúng là nên như vậy!

Giọng Khấu Trọng chợt khẩn trương:

- Chúc Ngọc Nghiên đến rồi!

Một đạo hắc ảnh như quỷ mị từ hướng Long Tuyền phi thân đến, chính là người mà bọn gã đang chờ đợi, Chúc Ngọc Nghiên.

Từ Tử Lăng âm thầm bước ra khỏi rừng, từ xa ra dấu gọi, sau đó quay trở lại chỗ cả bọn đang đứng.

Chúc Ngọc Nghiên chỉ khẽ liếc nhìn, thân hình vẫn tiếp tục phi về phía trước. Bà ta đảo qua một vòng rồi mới vào rừng từ một phía khác. Khi Chúc Ngọc Nghiên đến bên cạnh bọn gã, thấy Sư Phi Huyên liền ung dung nói:

- Thì ra là đồ đệ do Phạm Thanh Huệ dạy dỗ, danh sư xuất cao đồ, bội phục, bội phục!

Sư Phi Huyên dùng phận vãn bối thi lễ:

- Phi Huyên thay mặt sư tôn hỏi thăm sức khỏe Âm Hậu.

Nếu không biết chuyện hơn trăm năm đấu tranh không ngừng giữa Từ Hàng Tịnh Trai và Âm Quý Phái, có thể tưởng nhầm rằng sư tôn của Sư Phi Huyên là Phạm Thanh Huệ với Chúc Ngọc Nghiên có thâm giao lâu năm.

Chúc Ngọc Nghiên chuyển sang hai gã đang mặt mày nhăn nhó hỏi:

- Thật sự là chuyện gì?

Khấu Trọng nói:

- Khoảng một khắc trước, bọn ta vừa mới thấy Thạch Chi Hiên đi qua dưới chân núi.

Hai mắt Chúc Ngọc Nghiên lập tức bạo phát thứ ánh sáng kỳ dị, cho dù qua lớp sa che mặt và trong rừng hoàn toàn tối đen, ba người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Từ Tử Lăng nói qua toàn bộ những phân tích của mọi người, cuối cùng chốt lại:

- Phán đoán của bọn ta có đúng hay không sẽ nhanh chóng biết thôi.

Sư Phi Huyên hạ giọng nói:

- Đến rồi!

Liền thấy ba bóng người đang lướt nhanh như tên bắn, chỉ nhìn vào thân pháp kỳ ảo kia, có thể biết đó là cao thủ nhất đẳng.

Bọn họ chạy một mạch thẳng về phía hồ Kính Bạc, cuối cùng biến mất ở khu rừng mà Thạch Chi Hiên vừa đi vào.

Khấu Trọng hít vào một hơi khí lạnh rồi nói:

- Ba tên khốn này võ công cao minh phi thường, không ngờ Đại Minh tôn giáo lại có nhiều nhân tài như vậy, tùy tiện phái ra ba người mà đã lợi hại đến thế.

Chúc Ngọc Nghiên trầm giọng:

- Bọn chúng không hề tùy tiện phái người ra đâu, đó chính là ba tên trong Ngũ Ma của Đại Minh tôn giáo: Nùng Vụ, Tức Hỏa và Ác Phong. Hừ! Bọn này đáng hận thật, dám bày kế cả với Chúc Ngọc Nghiên ta đây.

Từ Tử Lăng không kìm được liền hỏi:

- Sáng nay lúc Tông chủ nói về Đại Minh tôn giáo, sao không hề đề cập đến bọn này?

Chúc Ngọc Nghiên thản nhiên nói:

- Đại Minh tôn giáo chia thành minh hệ và ám hệ. Minh hệ do Thiện Mẫu và Ngũ Minh Tử làm chủ, chuyên trách tuyên dương tông giáo; ám hệ do Nguyên Tử và Ngũ Ma làm chủ, chuyên trách loại trừ dị giáo, là đao phủ ở trong giáo. Lúc đó ta và Đại Minh tôn giáo chưa trở mặt với nhau, vì thế không muốn tiết lộ chuyện của bọn chúng. Tử Lăng bỏ qua cho ta!

Trong lòng ba người đều nổi lên cảm giác rất kỳ dị, không ngờ đường đường là “Âm Hậu” Chúc Ngọc Nghiên lại có thể xin lỗi người ta.

Khấu Trọng thừa cơ truy vấn:

- Chúc Tông chủ chắc là biết Chu Lão Thán có một huynh đệ song sinh chứ?

Chúc Ngọc Nghiên gật đầu:

- Một trong Ngũ Ma chính là “Ám Khí” Chu Lão Phương, huynh đệ song sinh của Chu Lão Thán. Vì thế, năm đó Thiện Mẫu bảo hộ cho vợ chồng Chu Lão Thán, ta mới không sao hỏi tội bọn chúng được.

Khấu Trọng còn đang muốn hỏi tiếp, Chúc Ngọc Nghiên đã ra hiệu ngăn lại, sau khi im lặng một lúc mới lên tiếng:

- Các ngươi đoán không sai, ta đã cảm ứng thấy Xá Lợi!

(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.