Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 32: Nghi ngờ nội gián




Diệp Dương Thành xoay người muốn lấy thêm một cây sắt khác, Trung Thôn Do Mỹ ú ớ hét to. Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn đôi mắt Trung Thôn Do Mỹ ngấn lệ, hắn vô cùng thất vọng thở dài.

Diệp Dương Thành nói:

- Đừng như vậy, ta chưa chơi đã.

Trung Thôn Do Mỹ bật khóc:

- Hu hu...

Nữ điệp viên Nhật chỉ vì nghi ngờ bị người ta biết thân phận của mình mà giết người, trong tám năm qua nàng giết mười mấy người nhưng bị Diệp Dương Thành tra tấn đên khóc lóc.

Phải thừa nhận một điều là Trung Thôn Do Mỹ cực kỳ cứng cỏi, người bình thường đừng nói kiên trì lâu như vậy, sợ rằng vài giây đồng hồ đã kêu cha gọi mẹ.

Chuyện xảy ra tiếp theo làm Trung Thôn Do Mỹ cực kỳ hãi hùng. Diệp Dương Thành giơ tay lên, Trung Thôn Do Mỹ phát hiện tất cả vết thương trên người biến mất, đầu lưỡi cắn đứt cũng mọc ra như thường.

Trời, đây là loại thủ đoạn gì? Trung Thôn Do Mỹ thầm mừng, nàng mừng đã nhanh chóng lựa chọn phản bội tín ngưỡng của mình. Nếu không rơi vào tay nam nhân như ác ma này, Trung Thôn Do Mỹ rất khó tưởng tượng sẽ chịu bao nhiêu đày đọa không phải con người.

Xích sắt còng tay chân Trung Thôn Do Mỹ tự động mở ra, nàng ngồi bệch dưới đất, hoảng hốt thở dồn dập. Trung Thôn Do Mỹ nhìn xích sắt nằm dưới đất, nàng rất muốn cầm lên đại chiến ba trăm hiệp với nam nhân mặt mũi xấu xí này, nhưng nghĩ đến chuyện vừa gặp...

Tất cả can đảm biến mất hết, bây giờ Trung Thôn Do Mỹ chỉ muốn chết, được chết ngay lập tức.

Nghĩ dến đây Trung Thôn Do Mỹ ngước nhìn Diệp Dương Thành, hỏi:

- Ngươi muốn biết cái gì?

Diệp Dương Thành khoanh hai tay trước ngực:

- Lần này hành động tập kích khủng bố Khánh Châu thị, là ai sai khiến các ngươi làm?

Diệp Dương Thành nheo mắt nhìn Trung Thôn Do Mỹ ngồi bệch dưới đất, hỏi:

- Là chính phủ Nhật Bản hay chỉ riêng quan viên Nhật?

- Ta không biết.

Trung Thôn Do Mỹ không chút suy nghĩ lắc đầu ngay, nói:

- Chúng ta chỉ nhận mệnh lệnh làm việc. Cấp trên giao việc, chúng ta thực hành, chuyện còn lại chưa từng hỏi nhiều, cũng không ai nói cho chúng ta biết.

- Vậy là ai giao cho ngươi làm chuyện này?

Diệp Dương Thành nhếch môi mỉm cười nói:

- Bao gồm tất cả tin tức, thân phận, địa chỉ cư trú của hắn. Thiếu một thứ là ta mời ngươi ăn một khối bánh nướng Lan Châu to.

Trung Thôn Do Mỹ nghĩ đến cảm giác khối sắt chạm vào người, nàng rùng mình, không dám giở trò bậy bạ gì. Trung Thôn Do Mỹ thành thật khai hết mọi chuyện.

Diệp Dương Thành moi nhiều tài liệu tình báo muốn biết từ miệng Trung Thôn Do Mỹ, sau đó giải trừ ảo cảnh tu di.

- Hành động đi.

Diệp Dương Thành liên lạc với Phó Diệc Chi qua máy thông tin:

- Bắt Trung Thôn Do Mỹ, Thạch Xuyên Triêu Cương trước, sau đó ngươi chạy đến chỗ ta ngay.

Phó Diệc Chi nhận được điện thoại của Diệp Dương Thành, gã biết bên hắn đã tra hỏi rõ ràng.

Phó Diệc Chi nghiêm túc nói:

- Tuân lệnh phụ thần!

Phó Diệc Chi cúp máy, cầm máy thông tin của mình tùy tay ấn phím.

Phó Diệc Chi mở miệng nói:

- Hành động!

Trung Thôn Do Mỹ chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, mặt, đùi, cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát.

Đau nhức này khiến đầu óc hỗn độn của Trung Thôn Do Mỹ tỉnh táo ngay. Trung Thôn Do Mỹ nhìn cảnh tượng quanh mình, nàng trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn gương treo sau cửa phòng. Trung Thôn Do Mỹ nhìn mình phản chiếu trong gương thật lâu.

Trung Thôn Do Mỹ thầm nghĩ:

- Sao... Sao có thể như vậy? Chẳng phải... Ta bị bắt rồi sao?

Trung Thôn Do Mỹ suýt té xỉu.

Trung Thôn Do Mỹ chưa kịp xỉu thật thì cửa phòng đóng kín bỗng vang tiếng trầm đục, bị người đá văng cửa. Hai nam nhân mặc đồng phục màu xanh xông vào, không tốn công sức nào đẩy ngã Trung Thôn Do Mỹ xuống đất, quen tay lục soát người nàng lấy viên thuốc độc cột ở chân răng, tháo xuống bom cỡ nhỏ giấu trong tóc nàng. Hai nam nhân lại lục lọi mấy chục công cụ điệp viên chuyên nghiệp trên người Trung Thôn Do Mỹ.

Hai siêu chiến sĩ thuộc trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên không hề thấy kinh ngạc với những gì tìm được. Khiến bọn họ khó hiểu là họ luôn theo dõi Trung Thôn Do Mỹ, không thấy có ai vào phòng nàng.

Trên người Trung Thôn Do Mỹ có nhiều vết thương là từ đâu ra?

Hai siêu chiến sĩ còng tay Trung Thôn Do Mỹ lại, hai người liếc nhau, cùng lắc đầu biểu thị không hiểu nguồn gốc vết thương trên người nàng. Hai siêu chiến sĩ không chút băn khoăn áp giải Trung Thôn Do Mỹ đi, còn kèm theo nhiều công cụ điệp viên công nghệ cao lục tìm từ người Trung Thôn Do Mỹ. Tuy mấy thứ này nhỏ xíu nhưng giao cho ngành nghiên cứu khoa học quân đội có giá trị tham khảo nhất định.

Trung Thôn Do Mỹ dễ dàng bị bắt. Hai siêu chiến sĩ khác bắt điệp viên nam giới thì càng hoang mang như trong sương mù.

Hai siêu chiến sĩ nhìn Thạch Xuyên Triêu Cương ngồi trong bồn tắm giữ tư thế gội đầu, bọn họ nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.

Một phút sau, Thạch Xuyên Triêu Cương hôn mê bị hai siêu chiến sĩ bọc chăn nâng đi.

Trong ảo cảnh tu di Diệp Dương Thành xây dựng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một thứ có bề ngoài giống kín mìn từ trên trời giáng xuống, nổ tung bên chân Thạch Xuyên Triêu Cương. Sóng nhiệt cuồn cuộn, hòn đá bắn tung tóe nổ Thạch Xuyên Triêu Cương người đầy vết thương.

Diệp Dương Thành sung sướng đứng trên mây trắng, tay cầm hàng đống bom nhìn xuống dưới. Thạch Xuyên Triêu Cương toàn thân đẫm máu nhưng vẫn ngửa đầu chửi um sùm. Diệp Dương Thành lại đốt cháy một ngòi nổ, ném bom xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lại vang tiếng nổ điếc tai. Thạch Xuyên Triêu Cương bị nổ bay xa ba thước, đập mạnh xuống đất, gào rú liên hồi.

Diệp Dương Thành liếc xéo Thạch Xuyên Triêu Cương lăn lộn kêu gào không dứt, hắn nhếch mép hừ lạnh một tiếng:

- Bà nội ngươi, chẳng phải ngươi có bản lĩnh rất giỏi?

Diệp Dương Thành lại ném quả bom thứ ba.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng rú của Thạch Xuyên Triêu Cương trở nên khàn khàn:

- A!

- Bà nội ngươi, chẳng phải muốn dùng bom nổ chính phủ sao?

Quả bom thứ bốn từ trên trời rớt xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cẳng chân Thạch Xuyên Triêu Cương không kịp né, bị nổ da tróc thịt bong, máu tươi văng khắp nơi.

- Bà nội nó, bản lĩnh của ngươi chạy đi đâu rồi?

Diệp Dương Thành càng chửi càng tức giận, ném cùng lúc ba kíp mìn. Tiếng nổ ầm ầm xen lẫn tiếng gào rú của Thạch Xuyên Triêu Cương tạo thành bài nhạc giao hưởng kỳ dị.

- Bà nội nó, lá gan nổ chính phủ đã đi đâu?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

- A...

Tiếng hét nhỏ dần, vòng bom nổ này qua đi, tay phải của Thạch Xuyên Triêu Cương nát vụn.

Diệp Dương Thành không định tha cho Thạch Xuyên Triêu Cương dễ dàng, vì theo lời Trung Thôn Do Mỹ khai tên khốn này chẳng những là điệp viên còn kiêm chức sát thủ. Nhiều năm qua không biết Thạch Xuyên Triêu Cương đã giết bao nhiêu người Trung Quốc.

Diệp Dương Thành không cần biết người Trung Quốc bị giết là người tốt hay xấu, hắn chỉ biết rằng dù có là kẻ xấu cũng để tự người Trung Quốc giết, làm gì đến lượt người ngoài tác oai tác quái trong địa bàn sân nhà?

- Bà nội nó, ngươi là cái thứ gì? Trong mảnh đất Trung Quốc này có chỗ cho ngươi chỉ tay chỉ chân sao?

Diệp Dương Thành hùng hổ đứng dậy, ném tất cả mìn trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.