Báo Ân Cái Đầu Mi

Chương 28: Đến Hắc Thị




Dịch: Hàn Phong Vũ

"Hạ tiên sinh anh đừng nói đùa như vậy chứ, "lão Lý" có thể có ý tứ gì khác nữa, không phải chỉ là một cái tên gọi để xưng hô thôi hay sao."

Lý Thu Bình càng giải thích thì vẻ mặt ông ta càng mất tự nhiên.

"Ông cần biết rằng, cái danh xưng này không phải một danh xưng quá phổ biến như các danh xưng khác, mà chính là biệt hiệu của một người chuyên tìm kiếm nhiệm vụ linh dị cho tôi, cũng chuyên cung cấp manh mối liên quan đến phương diện này."

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đến chỗ này, Lý Thu Bình mới thở phào một tiếng như đã yên tâm, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó nói:

"Thì ra người anh nói chính là lão Lý ở bên trong đoàn."

"Không phải đâu, tôi đang nói đến ông."

Nói đến chỗ này, khóe môi Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười gian xảo đầy ẩn ý, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Lý Thu Bình đang kích động đến cực điểm trong bóng tối kia, sau đó lại nói:

"Ông là Lý Thu Bình, cũng là lão Lý ở bên trong xã đoàn luôn luôn giữ liên lạc với tôi."

"Hạ... Hạ tiên sinh anh lại đang nói điều gì nữa vậy, tôi là Lý Thu Bình, không phải là người tên lão Lý kia ở trong đoàn."

Lý Thu Bình nghẹn ngào phủ nhận.

"Thật ra khả năng diễn như thật của ông cũng không tồi chút nào, nhưng có một điểm ngoài ý muốn là vốn dĩ tôi chưa từng tin tưởng ông dù chỉ một chút, mặc dù đang trong thời điểm mà ông chỉ kém một chút nữa thôi là đã bị tôi giết chết.

Chỉ sợ rằng ông sớm đã đoán ra được là thông qua vài lần gặp gỡ trao đổi trước đó, trong long tôi chắc chắn sẽ có chút nghi ngờ về thân phận thật sự của ông, cho nên sau khi nhìn thấy ông, chúng tôi đã lo lắng rằng đây là một ván cờ đã được sắp đặt sẵn, thế nhưng do số điểm vinh dự được khen thưởng rất nhiều nên chúng tôi tự nhiên sẽ không cam tâm vứt bỏ đi, vì vậy nên mới quyết định sẽ đến gặp ông để thử thăm dò một chút.

Kết quả bị ông đoán trúng phần trọng tâm, thật sự sau khi chúng tôi gặp gỡ ông rồi mới bắt đầu hướng sự dò xét về phía ông. Nhưng mà do dù ông vẫn ngấm ngầm chịu đựng từ đầu đến cuối chưa từng để thân phận thật sự của mình bị bại lộ, thế nhưng chút điểm đó chẳng qua cũng chỉ là bước đi đầu tiên của tôi thử thăm dò ông mà thôi.

Sau khi ông tự cho mình đã chiếm được sự tin tưởng tử chúng tôi, tiếp theo lại đi theo bên cạnh chúng tôi để bắt đầu thu xếp tham gia điều tra nhiệm vụ phát sinh. Trên thực tế thì chúng tôi đều đã biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng thật ra chúng tôi chỉ đang đi theo nước cờ mà ông hao tổn tâm huyết để nghĩ ra mà thôi.

Về người đóng vai trò then chốt trong lần phát sinh nhiệm vị lần này, đẩu tiên phải cảm ơn Hứa Thành Lâm và mấy người học trí kia của ông, nếu như chúng tôi đến đây trước thì hoặc sẽ bị giết chết, hoặc sẽ mất tích. Cuối cùng chỉ còn lại một người là Hứa Thanh Thanh này, cũng chỉ là người nắm đầu mối một chiều.

Quỷ vật chính là quỷ, không phải là con người. Đi giết hại con người cũng không hề nghĩ phải làm như thế nào để tránh khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, lại càng không phải cố tình buông tha cho người nào đó.

Dựa theo cách nói của ông và Hứa Thanh Thanh, trong thời điểm Hứa Thành Lâm bị sát hại, Hứa Thanh Thanh đang ở ngay trong nhà. Nhưng mà Hứa Thành Lâm đã chết, cô ta lại không chết. Các người đã tìm một lý do để giải thích cho đúng thế này: Hứa Thanh Thanh từng giúp đỡ qua ông nội của cô ta, cho nên dù cho là ông nội cô ta có biến thành lệ quỷ đi nữa thì cũng sẽ không làm tổn thương đến cô ta.

Giải thích như thế này thì quả thật là cũng có chút hợp tình hợp lý.

Trước đó chỉ kém một chút nữa thôi là tôi đã tin rồi, nếu như không phải lúc đó Hứa Thanh Thanh làm động tác kia, thậm chí đến tôi cũng không thể nào nghĩ ra được, sở dĩ Hứa Thanh Thanh còn sống, có lẽ chính là vì muốn nói cho chúng tôi biết những điều này.

Nói cho chúng ta biết rằng, toàn bộ suy đoán từ trước đến giờ của chúng tôi đều là chính xác, lần phát sinh nhiệm vụ lần này giống hệt như những gì mà ông miêu tả lại với chúng tôi.

Cho nên ông mới có thể cố tình để lại một Hứa Thanh Thanh, mục đích chính là để tăng cường sự tin tưởng của chúng tôi với ông."

Lý Thu Bình chưa hề hé răng lên tiếng, nhưng mà vẻ mặt lại đang dần trở nên dữ tợn, toàn thân liên tục run lên cầm cập.

Hạ Thiên Kỳ không để ý đến sự thay đổi của Lý Thu Bình, lúc này hắn cười lạnh một tiếng. Còn nói thêm:

"Chắc chắn là ông chỉ dùng mẹ của Hứa Thanh Thanh để đe dọa cô ta, khiến cho cô ta diễn kịch cho thật tốt, dù trên thực tế thì cô ta cũng diễn được không tồi chút nào, chỉ cần dùng một hành động nhỏ không đáng kể thôi, cũng đã vạch trần ông.

Lúc đó động tác tay kia của cô ta, chắc chắn là đang nói cho tôi biết rằng, toàn bộ chuyện này đều là cho ông làm!

Cho nên trong lúc chúng tôi tìm đến nhà bà chủ Hứa, bà chủ Hứa mới không hề ý định mở cửa ra, mà chỉ sau khi nghe thấy giọng nói của ông, bà ta mới mở cửa cho ông mà không chút nghĩ ngợi.

Những chi tiết này có vẻ như là đều đã có thể đủ để giải thích rõ một phần vấn đề, chỉ có điều sơ sót của ông chính là ở ngay chỗ này, sai lầm lớn nhất của ông chính là ở chỗ các học trò của ông đều mất tích mà ông lại hoàn toàn an toàn không chút tổn hại.

Về phần cuộc gọi lúc nửa đêm, chỉ là một kỹ xảo thấp kém để lừa gạt chúng tôi đến chỗ này, tôi thì cũng lười biếng để giải thích thêm nữa.

Tôi nói hẳn là không sai đi đúng không, lão Lý đồng chí."

"Tao phải hỏi là mày thông minh quá mức, hay là cần phải nói là mày quá dại dột khi đã điều tra đến từng mẫu vụn rơi rớt lại phía sau đây?"

Lúc này Lý Thu Bình đứng thẳng thân mình lên, vẻ mặt cười lạnh nhìn Hạ Thiên Kỳ đứng trước mặt mình:

"Đừng ở đây tự cho mình là anh hùng, nếu như đúng như tất cả những gì mày vừa mới nói đi nữa, rằng mày đã sớm nhìn thấu toàn bộ việc này, làm sao mày còn tự giác dẫn xác đến nơi này? Nói thật, tao thật sự rất chán ghét loại người ngu si đần độn tự cho là mình rất thông minh nhạy bén như mày."

"Có một phần ông nói đúng rồi, có đôi khi là tôi cũng đặc biệt ngu xuẩn, có đôi khi lại đặc biệt tăng lên gấp đôi, nhưng mà tôi chắc chắn có thể nói với ông một điều rằng, tuyệt đối không phải là trong lúc này.

Sỡ dĩ tôi biết rõ là có cạm bẫy mà vẫn còn nhảy vào bên trong, chính là muốn hoàn toàn giải quyết cái tai họa này mà ông đã bày ra!

Sỡ dĩ ông bày ra nước cờ này, cũng chính là muốn giết tôi đến cùng, lần lượt đưa ra hai dưỡng thi nhân để đối phó với chúng tôi, kết quả đều bị chúng tôi xử lý, cho nên ông lo lắng là sẽ phải sai người đi ra tay, xem ra việc đào tạo dưỡng thi nhân, bồi dưỡng những con quỷ vật kia chắc là rất đắt tiền đi? Có phải là cũng đốt rất nhiều điểm vinh dự hay không?"

"Mày biết rõ thân phận của tao?" Nghe thấy lời nói của Hạ Thiên Kỳ, Lý Thu Bình hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Lúc trước tôi cũng chỉ là suy đoán qua thôi, nhưng mà chỉ cần nhìn biểu cảm của ông hiện tại thôi, cũng đã có thể khẳng định chắc chắn. Ông cũng là người trong công ty."

"Ha ha, không sai, chỉ có điều là quá mức khác biệt với lũ ngu xuẩn tự cho mình là đúng như bọn bây, thứ mà bọn tao tìm kiếm chính là kiểm vinh dự của bọn bây. Bọn bâytưởng rằng mình có thể tìm được một biện pháp khác có thể tăng thêm điểm vinh dự ngoài định mức, nhưng lại không ngờ rằng tất cả chính là do bọn tao cố tình làm cho xuất hiện ra điều gì đó, mục đích chính là khiến cho lũ ngu xuẩn tự cho mình là đúng như bọn bây ngoan ngoãn thêm một chút, sau đó sẽ bổ sung thêm sức mạnh cho bọn tao."

"Giết chết nhân viên của công ty có chỗ nào tốt? Kẻ địch bên ngoài của chúng ta chẳng lẽ không phải là quỷ vật hay sao?" Đối với loại người tự chém giết lẫn nhau như Lý Thu Bình này, hắn rất là không thể nào lý giải được.

"Đừng nói mấy câu nghe như lừa gạt trẻ con này nữa, kẻ địch của chúng ta không phải là quỷ vật hay sao? Đúng vậy, mày nói không sai, nhưng mà chẳng phải là trong thời gian mày bị quỷ vật bao vây tấn công, liệu sẽ có người nào đó sẽ liều mạng nhảy ra cứu mày hay sao?

Không ai!

Cho nên đó là lý do mà nếu như mày không muốn bị giết, nếu như mày muốn mình được sống lâu thêm một chút nữa, thì buộc phải khiến cho sức mạnh của mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Cho nên đây chính là giết người hay sao? Đây là tự chém giết lẫn nhau hay sao?

Không phải, cũng không đúng, mẹ kiếp! Đây là tao đang bảo toàn sinh mệnh cho mình!"

"Nếu như ông đã nói như vậy thì tôi cũng có thể lý giải được, nghe qua thì có vẻ như cũng có cố gắng không hề dễ dàng chút nào, chỉ có điều các người mượn nơi nuôi dưỡng quỷ vật để giết chết chúng tôi, chẳng lẽ có thể gia tăng sức mạnh của quỷ vật hay sao?"

"Bọn bây chính là liều thuốc bổ tốt nhất cho bọn chúng có thể tiến cấp." Lý Thu Bình nói xong lại nở nụ cười "ha ha".

Ngược lại Hạ Thiên Kỳ không cảm thấy có gì là buồn cười ở đây, chỉ cảm thấy loại người này chỉ vì để lấy một chút điểm vinh dự mà không từ thủ đoạn nào, thật sự là khiến cho kẻ khác quá mức ghê tởm.

Bản thân hắn mặc dù cũng không phải là thứ tốt lành gì, chưa nói đến bản thân mình là chính nhân quân tử cỡ nào, nhưng mà đối với loại người như Lý Thu Bình này, hắn lại hoàn toàn khinh thường không muốn quan tâm.

Lý Thu Bình cười to liên tục vài tiếng, sau đó khuôn mặt dần dần biến thành tàn nhẫn nói:

"Dù sao thì mày cũng phải chết, tao sẽ cho mày biết toàn bộ để có chết thì mày cũng chết cho rõ ràng.

Trước kia mày đã từng liên tiếp giết chết hai người của đệ nhất Minh Phủ bọn tao, cấp trên đã sớm liệt mày vào danh sách đen rồi, cho nên mày cần phải cảm thấy may mắn là mình chết trong tay tao, đổi thành là một người nào đó khác nữa, mày thật sự sẽ cảm thấy hối hận khi đã sinh ra trên đời này.

Đương nhiên, tất cả những gì mà tao nói với mày lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi, nhất định điều mà mày quan tâm lúc này chính là, đến cuối cùng tao có bao nhiêu khả năng để có thể giết chết bọn bây.

Tao cũng không ngại nói cho các người biết rằng, ngay tại trong gian nhà xưởng này còn có một con lệ quỷ mà các người rất sợ hãi, đương nhiên là còn có vài con quỷ quái khác sức mạnh cũng không tồi chút nào. Sức mạnh của vài người trong số bọn bây ở đây đúng là không tệ, nhưng mà cấp bậc so với lệ quỷ vẫn còn kém rất xa, cho nên cứ ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi."

Nói xong câu này, Lý Thu Bình lại phá lên cười điên cuồng lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.