Bánh Răng Thời Đại

Quyển 1 - Chương 100: Ta muốn đặt bao hết




P2 –

Sở Tư Nhan rúc trong lòng hắn, dùng sức níu áo sơ mi hắn vừa nức nở vừa rống lớn, 'Tại sao anh không ở bên cạnh em? Tại sao lại mặc kệ em? Anh đi đâu vậy?' Cô giống như muốn phát tiết tất cả những ủy khuất trong lòng, hai nắm đấm nhỏ như mưa rơi trên lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông.

'Thực xin lỗi, anh có chuyện thực sự không thể phân thân, không phải anh bận xong liền đến với em hay sao?' Hắn đau lòng kéo cô sát ngực mình hơn, sít sao ôm lấy, 'Xin lỗi em...đừng khóc nữa...'

Cô gái nhỏ trước giờ luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, trước giờ chưa từng nổi giận với hắn như thế bao giờ, xem ra chuyện này đối với cô thương tổn và đả kích thực sự quá lớn.

'Anh bận gì chứ? Bận ra ngoài xử lý chuyện của bạn gái trước sao?'

Tâm sự dồn nén mấy ngày qua rốt cuộc vẫn không nhịn được mà trút ra, bởi vì câu này của cô, căn phòng bệnh phút chốc im lặng như tờ.

Chẳng lẽ, cô khóc suốt một ngày là vì chuyện này sao?

Đường Nhĩ Ngôn lần nữa thầm thở dài một tiếng, bên người hắn tuy rằng trước giờ chưa từng thiếu phụ nữ, trước giờ cũng chưa từng ủy khuất bản thân nhưng hắn cũng biết, bản thân không phải một người đàn ông quá tham luyến chuyện đó.

Mà từ khi nhặt cô về nhà đến giờ, tính ra cũng đã gần ba năm, hắn thực sự chưa từng cùng một cô gái nào dây dưa qua.

Đương nhiên không phải là cố tình vì ai mà thủ thân, chỉ là bản thân không cảm thấy có quá nhiều hứng thú.

Hắn biết, đàn ông trên giường mỗi khi tình dục bộc phát cũng không dễ nhìn đến đâu nên hoàn toàn không thích những người phụ nữ nhìn thấy bộ dạng của mình lúc mất khống chế nên cũng không thường tìm bạn giường.

Về sau, khi thực sự đến với cô, không ngờ thân thể non nớt kia lại khiến hắn mê đắm, giống như là trúng độc vậy, đã nếm rồi thì không cách nào ngừng lại.

Hắn ở trước mặt cô thể hiện ra những mặt mà trước giờ chưa từng thể hiện ở trước mặt bất kỳ ai chứ đừng nói là phái nữ.

Nhưng những điều này, đương nhiên hắn sẽ không nói cho cô biết.

Nhưng nhìn cô khóc thê thảm thế này...

'Thật là một cô gái ngốc...' Đường Nhĩ Ngôn hơi kéo cô ra, nâng mặt cô lên hướng về phía mình, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt nóng hổi trên má, vừa hôn vừa nhẹ thở dài, 'Người ta tùy tiện nói bậy mà em cũng tin sao?'

Cái gì gọi là tùy tiện nói bậy? Ý chính là nói, chuyện bạn gái trước của hắn mang thai là giả sao?

Hàng mi dài của Sở Tư Nhan nhẹ rung lên, đôi mắt vốn trong trẻo bởi vì khóc qua nhiều mà vừa sưng vừa đỏ nhìn hắn một cách tràn đầy hy vọng.

Hai tay Đường Nhĩ Ngôn nâng mặt cô lên, giọng nghiêm túc chưa từng thấy, 'Sở Tư Nhan, em phải nghe cho rõ đây, những lời này anh chỉ nói một lần thôi. Đường Nhĩ Ngôn anh chỉ nói với một cô gái duy nhất, bảo cô ấy theo đuổi anh, những người khác đều không phải bạn gái của anh. Không có sự cho phép của anh, không có bất kỳ cô gái nào mang thai con của anh. Hơn nữa, từ khi anh với em ở cùng nhau thì đã không còn người nào khác nữa.'

Nghe hắn chính miệng nói mình không có người nào khác, càng đừng nói có chuyện cô gái kia mang thai, cõi lòng tưởng như tan vỡ của cô lại bình phục lại một cách thần kỳ.

Đường Nhĩ Ngôn là một người đàn ông cao ngạo đến mức nào, đương nhiên khinh thường nói dối, nhất là nói dối những chuyện này.

'Vậy em có thể có con của anh không?'

'Đợi em khôi phục lại sức khỏe, thân thể không có vấn đề gì chúng ta bàn lại chuyện này.' Hắn nói một cách hàm súc.

'Thật vậy sao?'

'Thật.' Hắn lần nữa ấn cô vào trong ngực mình, 'Em cũng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi trước đi, được không?'

'Anh phải ở lại với em đấy.' Tất cả gánh nặng tâm lý đều đã được giải tỏa, lúc này cô mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người mềm yếu đổ trên người hắn, mắt cũng đã mở không lên.

'Anh sẽ ở đây với em. Ngủ đi.' Hắn vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an.

Phòng bệnh lần nữa chìm trong im lặng mà cô, trong vòng tay quen thuộc, hơi ấm và khí tức quen thuộc của hắn an tâm chìm vào giấc ngủ.

***

Một tuần sau, Sở Tư Nhan dưới sự cho phép của bác sĩ được xuất viện sau đó bay thẳng về Sidney.

Khoảng thời gian này cô vẫn luôn không gặp được Thẩm Tích, Đường Nhĩ Ngôn cũng không nhắc đến Thẩm Tích với cô, chỉ đến lúc quay về đến Sidney trên đường từ sân bay về nhà cô mới không nhịn được hỏi hắn, 'Thẩm Tích không cùng trở về sao?'

Đang bận rộn xử lý công sự nghe câu hỏi của cô, Đường Nhĩ Ngôn ngẩng đầu lên âu yếm sờ đầu cô, 'Thẩm Tích lưu lại Brisbane theo dõi tiến độ thi công công trình khách sạn nghỉ dưỡng.'

Vậy tức là phải lưu lại bên đó một khoảng thời gian rồi? Bên cạnh hắn trước giờ luôn có hai trợ lý phụ giúp xử lý công sự, hiện giờ thiếu đi một người, giống như mất một cánh tay vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ? Sở Tư Nhan lén liếc mắt nhìn người đàn ông bên cjanh một cái, cuối cùng không hỏi thêm gì nữa.

'Sau này có chuyện gì trực tiếp tìm Cố Minh, cậu ta sẽ giúp em xử lý.'

'Em biết rồi.' Cô ngoan ngoãn gật đầu, thân thể không tự chủ được lại dựa sát vào người hắn một chút. Đại khái là vì khoảng thời gian nằm viện này hắn vẫn một mực bầu bạn với cô nên cô lúc này dường như trở nên càng ỷ lại hắn thì phải.

Đường Nhĩ Ngôn buông tập công văn trên tay xuống, âu yếm kéo cô gái chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng bởi sự dịu ngoan và nhu thuận của mình vào lòng, yêu thương vuốt mái tóc dài của cô, 'Khoảng thời gian này anh hơi bận một chút, có thể không có khả năng luôn ở bên cạnh em, em về nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa rồi hẵng đi học, thế nào?'

'Dạ được.' Sở Tư Nhan nghe hắn nói như vậy, cảm giác thất lạc trong lòng không phải là không có nhưng cô cũng biết công việc của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ luôn rất bận rộn, tranh thủ mấy ngày ở bệnh viện cùng cô đã là rất quý rồi, cô làm sao dám đòi hỏi nhiều hơn chứ?

Chỉ là, Sở Tư Nhan không thể ngờ là, một hồi bận rộn này của hắn lại kéo dài đến suốt một năm.

Trong suốt một năm này, hơn một nửa thời gian là cô trôi qua ở nhà bởi vì lần sảy thai ngoài ý muốn đó, Đường Nhĩ Ngôn nói thân thể của cô yếu ớt cần phải ở nhà điều dưỡng cho thật tốt, còn cố ý mời một vị danh y nổi tiếng về Trung y từ Hồng Kông qua đây để giúp cô điều dưỡng thân thể. Trong nửa năm đó, vị danh y kia mỗi tháng đều bay một chuyến từ Hồng Kông qua đây bắt mạch rồi dựa theo mạch tượng mà bốc những loại thuốc thích hợp cho cô, trong căn biệt thự sang trọng ở Mosman lúc nào cũng thoang thoảng một mùi thuốc trung dược nhàn nhạt.

Trong nửa năm đó, cô một mực ở trong nhà cực ít khi ra ngoài. Vì sợ cô buồn, Đường Nhĩ Ngôn giúp cô làm một phòng vẽ tranh thật lớn ở lầu hai, căn phòng đó có một cửa sổ thật lớn nhìn thẳng ra biển, không chỉ cung cấp thật nhiều ánh sáng trong quá trình vẽ tranh, hơn nữa còn có thể thưởng thức cảnh biển tuyệt đẹp của Sidney.

Lúc thân thể dưới sự điều dưỡng chuyên nghiệp của vị danh y kia sau một thời gian đã trở nên khỏe mạnh hồng hào rất nhiều cũng là lúc Sở Tư Nhan thi đỗ vào đại học.

Suốt một năm đó, Đường Nhĩ Ngôn huy động phần lớn nhân lực, vật lực, tài lực tiến quân vào thị trường Âu Mỹ, thậm chí còn có ý định đem toàn bộ sự nghiệp của gia tộc dời đến thị trường Âu Mỹ.

Trong những ngày không có hắn, Sở Tư Nhan ngoại trừ đến trường, tất cả thời gian còn lại hầu như đều ở trong phòng vẽ tranh, mà phong cách của cô cũng bắt đầu thay đổi, từ vẽ tranh phong cảnh bằng màu nước chuyển sang vẽ người bằng sơn dầu, chỉ là, người mẫu trong những bức tranh của cô từ đầu đến cuối chỉ có một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.