Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường

Chương 21




Edit: Nu

Chương 60: Trung Quốc sản xuất

Khó có được chút ít thời khắc hạnh phúc như vậy. Chúng tôi nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bé mờ mờ trong màn hình siêu âm, đúng lúc đang kiểm tra, bé con liền huơ bàn tay nhỏ xíu, mà cha của nó thì đang ngồi bên cạnh nắm tay tôi. Lúc tôi nằm trên giường để kiểm tra tim thai, anh ngồi trên ghế ngay cạnh giường, nắm chặt cánh tay tôi, hai người cùng nhau nhìn những con số không ngừng thay đổi trên máy từ 140 đến 145.

Anh đột nhiên nói: “E chúng ta cứ tiếp tục như vậy có được không?”

“Em không muốn như vậy đâu, em ước gì em bé trong bụng sinh ra mau mau một chút ” Tôi trả lời.

Anh cười gật gật đầu, “Đến lúc đó chúng ta vừa giống như trước kia, lại vừa không giống với trước kia.”

“Trước kia thế nào?” Tôi nghiêng người qua, nhìn anh hỏi, sau tấm kính y tá ra hiệu bảo tôi đừng lộn xộn, sẽ làm rụng miếng dán điện trên bụng. <!-- m --><!-- m -->

Anh cúi sát vào tai tôi mà nói: “Em vừa rắn chắc vừa mềm mại, trẻ trung, tinh tế, luôn nóng vội kéo anh vào trong thân thể em”

“Còn anh thì luôn hôn em như vậy, giống như sẽ không bao giờ ngừng lại” Tôi trả lời.

Anh giơ ngón trỏ miết nhẹ lên môi tôi, nói “Xuỵt”. Gạt tôi nói: “Sẽ không bao giờ ngừng lại.” Sau đó nhẹ nhàng hôn tôi.

Kiểm tra xong, anh nói ở bên tôi cả ngày. Ở trên xe, lúc đầu tôi nói khi về muốn đi mua vài thứ, còn không ít thứ chưa chuẩn bị xong cho tiểu bảo bối, chưa đến một phút đồng hồ sau lại cảm thấy đói bụng, muốn đi ăn cơm trước. Anh luôn miệng đáp ứng, nói: “Tuân lệnh, nữ hoàng.” Điện thoại anh reo vài lần, anh nhìn thoáng qua, nhưng đều không tiếp.

Ở trong nhà hàng anh giúp tôi cắt nhỏ từng miếng từng miếng thức ăn, rồi chuyển sang cho tôi. Hai cô gái bàn bên không ngừng nhìn sang bên này, nhìn anh rồi lại liếc sang bụng tôi, trong mắt tràn đầy hâm mộ, làm cho tôi không thể không đắc ý. Cảnh tượng này mà được đăng trên tạp chí dành cho phụ nữ có thai hoặc tạp chí ‘Gia đình thời thượng’ hẳn là rất thích hợp. <!-- m --><!-- m -->

Cơm nước xong, ở một cửa hàng tôi nhìn trúng một đôi giày trẻ con làm bằng tơ lụa màu trắng trên đính một con bướm bằng bông, trẻ sơ sinh mới có thể đi vừa được size này, tinh xảo đến nỗi khiến người ta mê mẩn. Quay sang chọn tất màu trắng, tất cả đều nhỏ xíu. Trên miệng tất có một đường viền hoa tinh tế, đính hai quả bông xinh xắn. Tôi quay đầu hỏi Lyle: “Anh thấy cái nào đẹp?” Lại phát hiện anh đứng cách hai kệ đồ đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy tôi gọi, liền tắt máy đi tới.

Chúng tôi chọn ra nửa tá tất màu vàng nhạt, phấn hồng và màu trắng, cộng với đôi giày kia, đã mất hơn 200$. Tôi cảm thán nếu là hãng Carter’s hoặc Gap thì mấy đôi tất như vậy chỉ mấy đô một đôi, kể cả giày cũng không quá 10$.

Nhân viên cửa hàng giải thích: “Đây là hàng Châu Âu, còn Carter’s và Gap là hàng Trung Quốc sản xuất.”

Tôi sờ sờ bụng cười trả lời: “Đứa nhỏ này cũng là hàng Trung Quốc sản xuất đấy.”

Đóng gói hết đống đồ xinh đẹp này xong, lúc ra khỏi cửa hàng, Lyle có nhìn thoáng qua điện thoại, hình như đã chuyển sang chế độ ‘Im lặng’, nhưng màn hình vẫn phát sáng. <!-- m --><!-- m -->

“Nếu anh có việc thì cứ đi đi, không cần đi cùng em.” Tôi nói với anh.

“Là bà Mayer, cuối tuần này khách sạn có vài hoạt động.” Anh trả lời, Mayer là thư kí của anh, “Không sao, hôm nay anh là của em.” Anh tắt điện thoại, tháo pin nhét vào tay tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.