Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Chương 32




Edit: Cực Phẩm

Vào loại thời điểm này, cái gì mà tiêu chuẩn lễ nghĩa liêm sỉ đạo đức tất cả đều là số không! Tất cả đều là số không hết!

Ngay cả nam nhân của mình cũng sắp bị người ta đoạt đi thì còn để ý điểm mấu chốt gì nữa!?

… Mà dù sao mình vốn cũng có quan tâm đến nó đâu.

Hạ Lạc khẽ cắn môi, nghĩ thầm mình chỉ lén nhìn chút thôi là được rồi!

Vì vậy, Hạ Lạc cẩn cẩn dực dực tiến tới, liếc một cái!

Chỉ thấy trong khung đối thoại của QQ sáng ngời một vài chữ to!

Phong:

Anh đi làm cơm đã, trở lại rồi nói tiếp, chờ anh, nghe lời.

Trời ạ! Chờ anh về làm gì!? Làm gì!?

Tâm Hạ Lạc vỡ thành từng mảnh từng mảnh! Cả người đều bị lửa tức giận chuyển ngay sang trạng thái “Thần vọng tưởng” trong nháy mắt —

Học trưởng lại có thể thừa dịp mình không ở nhà, len lén cùng mỹ nữ ngực bự nùng trang diễm mạt (trang điểm kiều diễm, xinh đẹp)khoả thân trò chuyện?

Còn nói người ta múa thoát y cho mình xem?

Còn đối với người ta ép nước chuối thủ công?

Quá! Đáng! Sợ! Rồi!

Một cỗ máu nóng của Hạ Lạc hăng lên! Tức giận mở màn hình laptop lên một độ lớn, dự định nhìn cái tiểu yêu tinh ghê tởm kia hình dạng thế nào!

Trong khung có một người!

Thứ đầu tiên lọt vào trong mắt Hạ Lạc chính là một đầu tóc vàng choé chói loá!

Chậc chậc chậc, chẳng lẽ là Đầu xù tóc dài [1]?

[1] Nguyên văn là 杀马特, các bạn có thể tưởng tượng giống tóc của HKT.

Tâm tình Hạ Lạc ngày càng phức tạp, tiến tới xem thêm chút nữa.

… Thì ra là con trai, khuôn mặt còn rất thanh tú đẹp trai.

Thế nhưng cái trang phục này là muốn hãm hại ai vậy!?

Trên hai lỗ tai đính hai hàng bông tai! Quả thật sáng chói mù mắt làm cho người mắc chứng khắc kim sợ hãi!

Một đầu tóc vàng choé dựng ngược vút cao lên! Quả thật y như một con nhím!

Trên cổ còn đeo một cái vòng xích chó!

Hình như hắn phát hiện Hạ Lạc, ngẩng đầu nhìn camera nhe răng cười, lộ ra hai cái răng khểnh rực rỡ!

Hạ Lạc há miệng run rẩy tránh ra, ngồi vào nơi camera không thấy, biểu tình thiên biến vạn hóa!

Té ra không phải là cùng mỹ nữ ngực bự khoả thân trò chuyện.

… Nhưng cùng tiểu soái ca khoả thân trò chuyện cũng không được!!!

Rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào?

Hơn nữa nếu là cong, vì sao không tiếp nhận lão tử mà tiếp nhận cái tên đầu xù tóc dài kia!?

Lúc Hạ Lạc vẫn đang xoắn xuýt, bên kia đột nhiên tít tít tít tít phát tới một chuỗi tin nhắn!

Hạ Lạc: “…”

Thật sự quá xui rồi! Nếu như học trưởng biết mình nhìn lén laptop của học trưởng thì làm sao đây ô ô ô!

Vì vậy, Hạ Lạc thấp thỏm bất an tiến tới nhìn một chút.

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

Ôi! Tiểu bạch thỏ đáng yêu! Tới tới tới bán manh cho Ma Vương điện hạ xem nào!

(Không bán liền nhéo mặt ngươi nha! Xem chiêu) (~ ̄▽ ̄)→)) ̄▽ ̄)o

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

Chậc chậc chậc, vẫn còn xấu hổ sao! Xem ra hai người nhất định đã hợp thể thành công!

3, 2, 1… Vù vù vù! Máy số 1 tiến vào trạng thái chiến đấu! Cạc cạch cạch! Máy số 0 tiến vào trạng thái hợp thể! Ba ba ba! Máy số 1 cùng máy số 0 bắt đầu hợp thể! A! Ưm! Ư! Báo cáo trưởng quan hợp thể hoàn tất!

Hợp thể như thế hả? Nhanh lên nói cho người ta nghe đi!

(Đập bàn cuồng tiếu! Hoả hoả!) o(*≧▽≦)ツ┏━┓

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

Dù sao đi nữa, cái tên kia cuối cùng cũng tìm được chân ái tuyệt đối là chuyện đáng chúc mừng nhất! Ha ha ha ha ha!

Hãy để cho ta thay mặt hai trăm con chuột túi chịu khổ bạo cúc ban phát huân chương vinh dự cho ngươi được không thân ái?

(Hãy để cho chúng ta một người làm quan cả họ được nhờ! Come on, baby!) (〃⌒▽⌒) 八 (〃⌒▽⌒〃) 八 (⌒▽⌒〃)

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

Từ nãy đến giờ ngươi không nói gì là do vừa nhìn thấy ta đã điên cuồng yêu sao?

A a, nếu như vậy ta sẽ khổ lắm! Thỉnh ngàn vạn lần không nên như vậy!

(Biến thân! Giải trừ 卍!) (~ ̄▽ ̄)? —===≡≡≡ 卍

Vẻ mặt Hạ Lạc hắc tuyến yên lặng ngồi xuống, dụi dụi mắt, lại hung hăng nhéo mặt mình một cái.

Đậu xanh rau má! Nếu như không phải hoa mắt cũng không phải nằm mơ, vậy cái sinh vật dị thế này đến tột cùng là từ đâu chui ra!?

… Không được không được không được cùng cái tên so với mình tự kỷ thổ tào còn tự kỷ thổ tào hơn tái nhợt vô lực được chứ!!!

Âm thanh bên QQ còn đang phát rồ vang liên tiếp!

Cố Phong bất đắc dĩ từ phòng bếp chạy đến, không biết con yêu quái kia lại bị cái gì kích thích!

Vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Hạ Lạc biểu tình thiên biến vạn hóa ngồi trên ghế sa lon…

Cố Phong cẩn thận vòng qua Hạ Lạc, nhìn thoáng qua tin nhắn, mặt tái luôn!

“Ách, Tiểu Lạc, em không sao chứ?” Học trưởng cực kỳ chột dạ!

“À… không có sao.” Ý thức của Hạ Lạc đang cố gắng trở về sau khi bị Ma Vương điện hạ hoan thoát khuấy thành một đoàn.

“Nó là em trai anh, tên là Cố Viêm. Tính tình nó hơi chút kỳ quái, có hù doạ em không?” Cố Phong nhìn em trai đang giương nanh múa vuốt trong video, bình tĩnh tắt máy.

Cố Viêm? Hắn làm sao có thể có một cái tên bình thường như thế!

Hạ Lạc bi phẫn nghĩ, đáng lẽ phải gọi là Cố hoả hoả [2] chứ?

[2] Viêm cũng có nghĩa là nóng. Hoả cũng như thế nhưng mạnh hơn.

Nhưng mà là do mình lén xem máy tính người ta trước, không có gì mà cáu giận cả, vì vậy Hạ Lạc lộ ra một nụ cười buông lỏng nói: “Không sao đâu, em cũng đâu nhát gan như thế!”

Ô ô ô lão tử chính là nhát gan như thế đó! Em trai anh đến tốt cùng là người dị thế nào đây!

Vì sao học trưởng ngây thơ thánh khiết lại có một em trai như thế!

“Hai người lớn lên chẳng giống nhau tí nào cả.” Mặt Hạ Lạc 囧.

“Anh giống cha, nó giống mẹ.” Cố Phong mỉm cười, chuyển hướng đề tài này: “Cơm xong rồi, giúp anh gọi Hạ Triển ra ăn.”

Hạ Lạc lấy lại bình tĩnh, chạy đi tìm anh trai.

Lúc này, toàn thân Hạ Triển toả ra năng lượng âm, y như một hắc động uy nghiêm ngồi trên ghế hút thuốc.

Hắn thả ra từng ngụm từng ngụm khói, trong gạt tàn bây giờ đã có N tàn thuốc.

“Anh, ăn cơm.” Hạ Lạc sợ hãi lộ ra nửa gương mặt từ sau cửa.

Ô ô ô, hôm nay anh ấy thật đáng sợ! Không phải chỉ là kẹt xe thôi sao? Đến tột cùng đã đắp lên tâm linh của anh ấy bao nhiêu bóng ma vậy?

Tuy rằng bề ngoài là một tháo hán tử, nhưng nội tâm của anh ấy yếu duối dễ vỡ giống như thuỷ tinh! Chậc chậc!

Hạ Lạc buồn bã lắc đầu.

“Không muốn ăn, anh ra ngoài một chút.” Hạ Triển nắm một gói thuốc nhét vào túi quần, phiền não nắm tóc, lảo đảo đi ra ngoài.

… Hồi nãy hút thuốc quá nhiều! Hình như bị trúng độc nicôtin rồi! Lão tử cần không khí trong lành!

“Này này, anh mong manh dễ vỡ quá đi!” Hạ Lạc nín lặng!

Tuy rằng rất hiểu anh muốn tha chủ xe của chiếc BMW 7-serie xuống đánh, nhưng người ta cũng kẹt xe, là người bị hại đó! Có cần chấp niệm đến thế không! Mới vừa rồi còn đòi ăn Mãn Hán toàn tịch!

“Em thì biết cái gì!” Hạ Triển khí phách bốn phía!

Ngày hôm trước lão tử giống y như mấy bà tám đến nói về Trần Tử Hào một trận cuối cùng là vì cái gì? Quan tâm tiểu hài tử xấu xa cái kia hiện tại đang cùng tên hỗn đản nào… Con mẹ nó! Tại sao mình tức giận?

Thế giới này điên rồi!

Hạ Triển xoay người, lại từ trong ngăn kéo lấy thêm một gói thuốc, nhét vào trong túi.

Hiển nhiên một gói thuốc lá không thể nào thoả mãn tâm linh cơ khát của hắn!

Xong, hắn bước ra cửa.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, Hạ Lạc có thể cùng anh tuấn học trưởng tận hưởng thế giới hai người!

Đồng thời tranh thủ cơ hội cùng anh tuấn học trưởng rửa chén!

Khi nào mới tiến triển đây?

Hạ Lạc cắn cắn đũa, nhìn chằm chằm gò má anh tuấn của học trưởng, nhớ tới đêm hôm đó bỏ dở giữa chừng, ngực có chút chua xót.

Sau khi rửa chén, Hạ Lạc tự giam mình trong phòng lên mạng.

Chần chờ một lúc lâu, hắn lên QQ tìm nickname “Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống”.

Chỉ có một…

Avatar là hình một quái nhân đầu vàng choé!

Đây là em trai của anh tuấn học trưởng! Tuy rằng tư duy có chút không bình thường, nhưng mà nếu như có thể tìm hiểu một chút về học trưởng cũng tốt…

Chết thì chết! Hạ Lạc hút sâu một hơi! Thêm bạn!

Yêu cầu nhanh chóng được chấp nhận.

Cố Viêm gửi tới một khung lay động.

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

A a a quả nhiên thêm ta! Nhưng mà ngươi chờ một chút, ta đang cùng Phong ca ca yêu dấu của ngươi nói chuyện phiếm đó~

Mới vừa rồi hắn cùng tiểu bạch thỏ mềm mại nõn nà dễ đẩy ngã cùng nhau rửa chén, cho nên bây giờ dục hoả đốt người cơ khát khó nhịn! Cần em trai thanh tú động lòng người giúp hắn dập lửa!

(Tin thật ngươi liền thua! Chíu) (╭ ̄3 ̄)╭?

Hạ Lạc: “…”

Hình như mình vừa làm một quyết định sai lầm!

Tư duy người này quá không bình thường!

Hạ Lạc suy nghĩ cũng không bình thường nghiêm túc kết luận.

Tính toán một chút, làm như không nhìn thấy.

Lúc này, Hạ Triển đầu óc loạn thành một đoàn đang ngồi trên bậc thang ngoài khu chung cư, một bên hút thuốc một bên hít thở không khí trong lành, cực kỳ kiện khang dưỡng sinh!

Không biết đã qua bao lâu, dưới chân đã đầy tàn thuốc.

Khí trời tốt như thế, mình cũng chỉ muốn hóng gió mà thôi, chỉ đơn giản như vậy.

Hạ Triển nhìn trời.

Hôm nay trời rất xanh.

Đang lúc Hạ Triển dự định bày tỏ tình thương mến thương với trời đất, một chiếc xe BMW thoạt nhìn rất thiếu đòn lái vào tiểu khu.

Tinh thần Hạ Triển khẩn trương cao độ nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

Đầu lọc thuốc lá cũng nhanh chóng bị cắn đứt! Cực kỳ không bình tĩnh!

Xuyên qua kính chắn gió, hắn có thể thấy thân ảnh của Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên đang nghiêng đầu cùng Trần Tử Hào nói gì đó, trên mặt không có biểu tình gì, cứ nhàn nhạt như vậy.

Hạ Triển đứng lên chậm rãi bước về phía kia, đi tới cửa xe “rầm” một tiếng mở cửa, cúi xuống miệng ngậm điếu thuốc trừng mắt nhìn Trần Tử Hào đang ngồi vị trí lái xe.

Trần Tử Hào bất ngờ nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh như băng khó có được hiện ra một tia ý cười như có như không.

“A, đây không phải là Tiểu Hạ Triển sao?”

“Anh gọi ai đó?” Hạ Triển hung ác trừng hắn.

Cái gì mà “Tiểu Hạ Triển”! Lão tử với anh rất thân thiết à?

Anh không phải chỉ là lái xe của lão tử thôi sao?

Sau đó, hắn vòng qua vai Tạ Nguyên, nửa đỡ nữa ôm dẫn hắn xuống xe, nói: “Hạ Lạc nói em tầm giờ này thì về, anh vừa lúc… khụ, rảnh rỗi không làm gì nên đợi một chút.”

Tạ Nguyên cười cười, nói: “Cảm ơn anh Hạ Triển.”

Nhìn thấy hành động hơi thân mật của Hạ Triển và Tạ Nguyên, Trần Tử Hào một chút cũng không tức giận, ngược lại là lộ ra thần sắc nghiền ngẫm nhìn Hạ Triển chậm rãi nói: “Tiểu Hạ Triển đã lớn như thế rồi, lần cuối tôi gặp nhau thì em vẫn đang còn học tiểu học.”

“Con mẹ nó, anh có bệnh à?” Mặt Hạ Triển đen lại, giơ nắm đấm đại thúc trong xe.

“Em đeo một cái balo màu hồng, đội cái mũ nho nhỏ màu vàng, đi đường nhảy tung ta tung tăng…” Trần Tử Hào vừa cười vừa nói, hình như cảm thấy chuyện kích thích Hạ Triển là một điều rất là thú vị!

Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói hết, Hạ Triển liền một cước đạp lên cửa!

Thật sự vô cùng thô lỗ!

Sau đó, Hạ Triển đỡ Tạ Nguyên vẻ mặt hắc tuyến đi về phía lầu.

Lúc này, Hạ Lạc ướm chừng thời gian cũng ra đón Tạ Nguyên.

Ba người ở trong hành lang mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ách… Hắn không làm gì cậu chứ?” Hạ Lạc hỏi, nhưng khi nhìn đến lão anh nhà mình thần sắc bất thiện, phía sau lại chêm thêm một câu: “Tớ nói là người ngoài hành tinh ấy!”

“Ừm, người ngoài hành tinh đối xử rất tốt với tớ.” Tạ Nguyên cười cười, vô cùng phối hợp diễn xuất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.