Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

Chương 16




Editor: Dạ Nguyệt Linh

Sau khi tan tầm, Gia Ý bị George đưa về chung cư, ăn xong cơm chiều, tắm rửa xong, sắc trời đã không còn sớm.

Vú Lý nhìn mặt nàng có chút mệt mỏi, mang sang một mâm đựng trái cây phong phú, đi bật cái TV treo trên tường: “Tiểu thư ăn trước một chút hoa quả, vừa ăn vừa xem TV một chút.”

Gia Ý lắc đầu: “Không cần, vú Lý đi nghỉ ngơi trước đi. Cháu ngồi nhớ xong đống này rồi tự mình lên lầu.” Nói rồi, lấy ra một túi đựng văn kiện nặng trịch, lại lấy văn kiện bên trong ra, sau đó lôi notebook cùng một cái bút nguyên tử. (chắc là loại bút dùng để lướt màn hình thay cho tay á)

Đó là tất cả tư liệu mà hôm nay giám đốc Thôi bắt cô phải học hết.

Tuy rằng Thôi giám đốc bị điều đi rồi, nhưng nếu cô vẫn làm ở công ty, vẫn nên biết hết kiến thức về công việc của mình.

Hôm nay cũng thấy được, nhân viên ở công ty lớn rất khó để sống chung, mỗi người đều là khẩu phật tâm xà, nói chuyện mang theo một con dao.

Cô mới không cần bị họ bắt được việc xấu.

“Tiểu thư Gia Ý, cô là bạn gái của thiếu gia, ngay cả đến làm việc ở công ty, chẳng qua là thiếu gia tìm việc cho cô làm để cô không buồn chán, để cô có thể tiếp xúc với nhiều người, tại sao lại phải khiến mình vất vả như vậy? Lại nói, cô chỉ cần cho những người cùng công ty của cô biết thân phận của cô, ai dám bắt cô làm này làm nọ?” Vú Lý thấy nàng nghiêm túc như vậy, có chút đau lòng, nhịn không được bĩu môi, khuyên nhủ.

Gia Ý hơi hơi mỉm cười, má lúm đồng tiền nở rộ ở hai bên khóe môi cô: “Không có việc gì. Hoặc là không làm, nếu làm, liền tận lực làm tốt đi. Tựa như bác trai nói, nếu cháu làm sai việc gì ở công ty, không phải ảnh hưởng đến cháu, mà là ảnh hưởng đến bao nhiêu con người ở tập đoàn Hoắc thị, cháu không gánh nổi trách nhiệm to lớn này.”

Trong lòng lại như núi lửa phun trào, đừng nói mình chỉ là bạn gái giả của Hoắc Chấn Dương, kể cả là bạn gái thật sự đi chăng nữa, chỉ bằng địa vị và thân phận của hắn, muốn thay đổi chính mình, không phải chỉ cần một giây sao!

Cô hiện tại chỉ nghĩ thành thành thật thật, nghiêm túc làm tốt mỗi sự kiện, tận lực làm vừa lòng hắn, không cho nam nhân kia có bất cứ cơ hội bắt bẻ gì, miễn cho hắn đến lúc đó nói chính mình biểu hiện không tốt, lấy lý do không giúp mình tìm người nhà hoặc là tìm phiền toái cho chính mình.

Loại có quyền có thế như hắn, gian thương vô pháp vô thiên, muốn tìm người thân của chính mình thật quá dễ dàng!

Thật là, Gia Ý tiểu thư chẳng biết hưởng phúc gì cả … Vú Lý thấy nàng khăng khăng, không nói gì, tay chân nhẹ nhàng mà rời đi phòng khách, đem không gian để lại cho một mình Gia Ý.

Gia Ý dựa nghiêng người trên ghế sofa mềm mại, một bên xem tư liệu một bên ghi chép chú thích, ngẫu nhiên trong miệng còn đọc lên.

Nhìn nhìn, không biết thời gian bao lâu, chữ trên tư liệu tự nhiên biến thành một đống linh tinh, đầu óc nàng bắt đầu nhão dần thành cháo.

Công nhận đi làm thật mệt, so với mấy ngày hôm trước chỉ ngồi không ở nhà quả thực mệt mỏi hơn rất nhiều.

Gia Ý ngáp một cái, chịu đựng không nổi, kéo đầu, nhắm mắt lại dựa vào trên đầu gối, bắt đầu nghỉ ngơi.

Khi vú Lý ra nhìn thấy, thương tiếc mà cười cười, để đèn ở tầng một hạ tới mức thấp nhất rồi mới đi vào.

Bóng đêm dần dần dày lên.

Một tiếng kẽo kẹt khiến cửa chuyển động.

Dần bước tới chỗ ánh đèn mỏng manh của phòng khách chiếu đến.

Hoắc Chấn Dương thấy đèn phòng khách để ở mức thấp nhất, cho rằng mọi người trong nhà đều ngủ, một bên cởi cúc cổ của áo sơ mi, một bên đi vào trong phòng, chợt, bước chân dừng lại, ánh mắt chợt ngưng lại.

Dưới ánh đèn thấp màu cam, cô gái giống như nàng tiên cá (mỹ nhân ngư) đi chơi quên bến bờ biển, ghé đầu trên tay vịn ghế sofa, ngủ rất ngon.

Cô mặc một chiếc váy ngủ tơ lụa thuần trắng mỏng như cánh ve, cổ áo hơi hơi mở ra, lộ ra tiểu khả ái ở bên trong, bộ ngực phình phình tựa như con thỏ nghịch ngợm, lặng lẽ lộ ra nửa bên mặt, sợi tóc dài vương trên mặt, như rong biển rơi rụng trên vai, tản ra mùi hương tự nhiên của cơ thể hòa cùng hương dầu gội tạo thành một hương thơm.

Tủ quần áo của Gia Ý, đều là hắn phái mấy nữ trợ lí đi mua, sau dó cũng không hỏi đến, dù sao hắn chỉ cần tốt nhất và quý nhất.

Không nghĩ tới, cư nhiên lại thích hợp với tiểu nha đầu này.

Tơ lụa mềm mại tựa như lớp da thứ hai, dán ở làn da phấn nộn của cô gái nhỏ, cùng thân hình phập phồng quyến rũ của cô gái nhỏ như hòa làm một thể.

Cầm lòng không được đến gần hai bước, hắn khom lưng xuống, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ, lông mi của nàng dài như một cách hoa (?), đáp tại phía dưới mi mắt, đôi môi đỏ nhẹ nhàng mấp máy, có thể dụ dỗ mỗi một người nam nhân dừng chân xem xét.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên một tập tư liệu cùng với những dòng ghi chú bên cạnh, không nhịn được cong cong môi.

Nhìn không ra, vật nhỏ này cư nhiên còn rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến mức khiến mình mệt mỏi đến ngủ quên mất.

Đột nhiên, nữ hài làm như cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo cường đại bên cạnh, đôi mày khẽ nhăn lại, ôm chặt hai tay co ro lại thân mình bé nhỏ, lời nói mớ từ trong đôi môi nhỏ mềm mại thoát ra, hừ một chút.

Chẳng lẽ là lạnh?

Đôi mắt Hoắc Chấn Dương trầm xuống, cởi áo khoác tây trang, đem nàng bọc vào.

Gia Ý trong lúc ngủ mơ ôm lấy tây trang của đại nam nhân, đem đầu nhỏ vùi vào đó, rất nhiều ấm áp, miệng nhỏ lại bĩu môi lải nhải câu cái gì.

Hắn nhướng mày, cong lưng, gần sát nàng khuôn mặt.

“Không cần…… Không cần…… Đừng ép ta…… Đừng đẩy ta…… A…… Cầu ngươi……” Gia Ý nhắm mắt lại, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, bộ dáng trong mộng rất thống khổ, còn rất nhỏ mà giãy giụa lên.

Thì ra là gặp ác mộng.

Hắn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, bỗng nhiên cánh tay dài duỗi ra, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu xuống, chính mình đều không thể tin được nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không phải sợ.”

“Không cần, cầu ngươi……” Gia Ý lọt vào một cái ôm lớn ấm áp, tựa như bạch tuộc ôm chặt lấy cổ và áo của Hoắc Chấn Dương, mồ hôi trong suốt chảy ra càng ngày càng nhiều, tựa như sợ hãi tới cực điểm, vẫn còn cắn cắn môi, nhắm mắt giãy giụa: “Đừng đẩy ta…… A…… Cứu mạng……!”

Hoắc Chấn Dương không biết trấn an nàng như thế nào, theo bản năng cúi đầu xuống cổ, dùng đôi môi mỏng dán sát vào tai nàng, tuy nhỏ nhưng có uy lực cực lớn: “Có ta ở đây, không ai dám động đến ngươi. Ngoan.”

Hôn môi cùng những lời này làm Gia Ý ở trong mộng an phận lên, thế nhưng lại không giãy giụa nữa, tựa hồ ý thức được bên người người nam nhân này là thần bảo hộ của chính mình, còn đem thân người nhỏ nhắn của chính mình dùng sức cuộn chặt người trong lồng ngực của hắn, ôm thật chặt cổ của người nam nhân, chính là không buông ra.

Nam nhân hơi động một chút, nàng liền bất mãn mà rên rỉ một tiếng, dùng sức lớn hơn nữa ôm chặt lấy hắn, còn “Ngao ô” một tiếng, ở khoảng cách rất gần, hàm răng nhỏ gặm cắn cổ tay của nam nhân.

Hoắc Chấn Dương thấy cô ở trong ngực mình cọ tới cọ lui, cũng có chút mê say, chưa từng có nữ nhân nào có can đảm cọ tới cọ lui trên người mình như vậy.

Thời gian âm thầm trôi qua, thần trí Gia Ý dần dần thanh tỉnh, cơn buồn ngủ hết dần, chậm rãi, lông mi chợt lóe, mở to mắt.

Nóng, như thế nào lại nóng như vậy?

Giống như bị một trận lửa gắt gao quấn chặt lấy!

Khi đã thấy rõ cảnh tượng trước mặt, Gia Ý “Cọ” một chút, đẩy nam nhân ra, ngồi dậy!

Hoắc Chấn Dương trở lại khi nào? Thế nhưng lại ôm chính mình ở sofa, vừa rồi…… là hắn hôn lên trán của mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.