Bánh Đào Xốp Giòn

Chương 6




Edit: Bánh bao nhỏ.

Beta: Sakura

“Nhóc tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Sydney nhìn thấy nhân tuyển cho đồ đệ lý tưởng, không khỏi động tâm.

“Tôi đặt câu hỏi trước, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Thiếu nữ nhăn mày, không vui nói.

“Thật xin lỗi, vừa rồi nhóc hỏi cái gì?” Cảm xúc của Sydney quá xúc động, đã quên cô nhóc này hỏi gì.

“Rượu Hỏa Diễm là tôi ủ. Ngài có muốn đến học viện của tôi giảng bài, kiếm ít rượu uống?” Thiếu nữ lặp lại lần nữa.

Trong lòng Sydney tự nhủ, đi học viện giảng bài thì không được. Nhưng thu một đồ đệ tự mình dạy bảo ngược lại có thể.

“Ta không đi học viện.” Ông dừng lại một chút, sau đó đặt câu hỏi, “Nhóc có muốn bái ta làm thầy, học Ma pháp với ta.”

Thiếu nữ, “…”

Lv.99 bái Lv.72 làm thầy? Cô cũng không bị điên.

“Không hứng thú.” Cô lạnh lùng từ chối.

“Thiên phú của ông không tồi, lãng phí thực đáng tiếc, nên theo ta đến học viện giảng bài đi.” Thiếu nữ nhiệt tình mời.

Một lớn một nhỏ đều cố chấp, không ai chịu nhượng bộ.

Nhìn thấy giằng co thế này cũng không tốt, mắt Sydney khẽ động, xảo trá cười, “Nếu không, chúng ta so một lần. Ta thắng thì nhóc phải làm đồ đệ của ta, ta thua thì ta đi theo nhóc đến học viện.”

“So như thế nào?” Thiếu nữ ngước mắt hỏi.

Sydney ho một tiếng, lộ ra nụ cười hiền hòa, “Nói đến cũng trùng hợp, ta cũng là song hệ Ma pháp sư, hệ Không gian và hệ Phong, cũng biết thuật Phi hành và thuật Thuấn di.”

“Bằng cách này, chúng ta viết một tọa độ, để cho đối phương đến một nơi được định trước và mang về một vật phẩm được chỉ định.”

“Cả hai xuất phát cùng lúc, không giới hạn biện pháp, ai về trước người đó sẽ chiến thắng. Quản gia ở lại phủ đệ, làm trọng tài cho chúng ta.”

Lúc nói chuyện, Sydney vẫn một bộ dáng hiền lành, chuyên đi lừa gạt trẻ nhỏ.

Thần sắc của thiếu nữ chăm chú, nghiêm túc đặt câu hỏi, “Nếu như ông thua thì ông định làm tại học viện mấy năm?”

Trong lòng Sydney khẽ động, dâng lên một dự cảm không ổn. Ông âm thầm nghĩ, đối phương là chủ động tìm tới cửa, hẳn đã biết năng lực của ông như thế nào, làm sao có thể nghĩ đến việc thắng ông?

Lặng lẽ dò xét một chút, ông phát hiện cô gái này học kỹ năng ẩn nấp khí tức tương đối tốt. Thời điểm không sử dụng ma pháp, nhìn không khác người bình thường.

Ngờ vực trong lòng, suy nghĩ nhanh chuyển mấy vòng. Cuối cùng, Sydney tự nhủ, tuy nói nhìn không rõ đẳng cấp của đối phương, nhưng mình đã lớn tuổi, chẳng lẽ còn thua một cô gái hai mươi? Đó là việc không thể!

Cho nên ông phóng khoáng đáp ứng, “Ba năm, năm năm đều được.”

Cô gái mỉm cười, “Cần nói rõ ràng, ông so tài mà thua, phải đi học viện của tôi làm giáo viên năm năm.”

“Có thể. Nếu nhóc thua, phải làm đồ đệ của ta, để ta dạy những gì cần học.” Sydney nói.

“Không có vấn đề gì.” Cô gái nhanh chóng đáp ứng.

Rất nhanh, Quản gia mang giấy bút tới, hai người viết yêu cầu lên giấy.

Vì phòng ngừa thất bại, Sydney ra đề vô cùng khó, một chút cũng không nhường.

“Đã viết xong, trao đổi đi.” Cô gái thúc giục.

Lúc trao đổi giấy, Sydney lộ ra ý cười không dễ thấy.

Cuộc thi đấu này kỳ thật có cạm bẫy.

Hai người đều là song hệ Ma pháp sư, đều biết phi hành thuật và thuấn di. Trong điều kiện đầu tiên “Không giới hạn cách thức”, đương nhiên càng nên sử dụng thuấn di.

Nếu bọn hắn không hẹn mà cùng sử dụng Thuấn di, cuộc tranh tài đương nhiên biến thành so đấu ma lực.

Dù là biết tọa độ, lấy đồ thành công, nếu là không đủ ma lực, còn cần phải thực hiện thuấn di mấy lần. Nửa đường còn phải thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một chút, ngồi đợi ma lực phục hồi.

Không cần phải nghĩ, ông đều thắng chăc!

Sydney đem mọi việc an bài thỏa đáng, khóe miệng không ngăn được cong lên.

“Sau khi đếm ngược, tranh tài chính thức bắt đầu. Cùng lúc đều mở giấy ra, tiến về địa điểm chỉ định.” Quản gia tuyên bố.

Cô gái gật đầu đáp ứng, tập trung cao độ.

“3 – 2 – 1”

Theo hiệu lệnh, hai người nhanh chóng mở tờ giấy ra.

Cô gái cầm tờ giấy viết, “Lãnh thổ của Hầu tước Debby, cầm về một viên pha lê ma thuật.”

Lãnh thổ của Hầu tước Debby, khoảng cách rất xa. Đi từ Vương đô, nếu ngồi xe ngựa cần hơn nửa tháng mới có thể tới nơi.

Về phần pha lê ma thuật, số lượng ít ỏi, không dễ lấy. Dù đến được vùng đất của Hầu tước, cũng cần phải phí chút sức lực mới có thể lấy được.

Nói một cách khác, nhiệm vụ mà ông yêu cầu tuyệt đối không đơn giản.

Sydney âm thầm tự đắc, cười giống như hồ ly. Ông thảnh thơi mở tờ giấy ra, hững hờ liếc mắt.

Một giây sau, nụ cười trên mặt cứng đờ, cả người như rơi vào trạng thái hóa đá.

Chỉ thấy trên tờ giấy viết, “Lãnh thổ của Nam tước Bath, lấy một bộ trang bị không gian.”

Sydney, “???”

Ông quay đầu lại, vừa định hỏi đối phương có phải đang nói đùa hay không, liền gặp không gian xé rách, cô gái đã thuấn di rời đi.

Sydney trơ mắt nhìn đối thủ rời đi, nửa ngày không nói lời nào.

Lãnh thổ của Nam tước Bath, ông đã từng nghe nói, nhưng cho tới này chưa từng đi qua. Nhìn vào tọa độ, hẳn là lãnh thổ cách Vương đô xa nhất.

Về phần trang bị không gian … Cho dù cả năm, phòng đấu giá của Vương đô cũng không thấy mấy món, càng đừng nói ở vùng đất của Nam tước!

Ông vô cùng nghi ngờ, mình là bị người đùa nghịch. Đối phương cố ý bố trí nhiệm vụ không thể hoàn thành, để đảm bảo chiến thắng tuyệt đối.

“Quá gian trá!” Sydney oán giận không thôi.

Vừa dứt lời, cô gái trở lại cầm theo pha lê ma thuật.

“Ngài Sydney, ngài thua.” Quản gia nhỏ giọng nhắc nhở.

Sắc mặt Sydney đen như đáy nồi, không muốn nói chuyện.

“Ngài đã thua, xin vui lòng tuân theo thỏa thuận.” cô gái trẻ cười, “Sau khi nghỉ hưu, theo tôi đến học viện nhận chức.”

Sydney mím chặt môi, dù không tình nguyện, nhưng vẫn nhận thua, “Trách ta chủ quan nhất thời, nhóc thắng.”

Vẻ mặt cô gái không cho là đúng, “Bất kể thế nào, đều là thua.”

Sydney giận dữ, “Nói chuyện để ý lương tâm! Điều viết trên giấy, nhóc có thể làm được sao!”

“Làm được a.” Vừa nói, cô gái bắt lấy tay Sydney, thuấn di rời đi.

Không gian xé rách, hai người đột ngột xuất hiện trong rừng rậm.

Trong mắt Sydney tràn đầy kinh ngạc, “Nơi này là … lãnh thổ của Nam tước Bath?”

“Đúng.” Alice gật đầu.

Sau đó, cô tiện tay chỉ, “Chỗ đó có một mỏ đá không gian nghèo nàn. Sau khi chọn một viên đá thô, xử lý một chút có thể làm ra không gian trang bị. Nhiệm vụ tôi đưa cho ông, không phải là không làm được.”

Sydney, “…”

Cho dù là ông, thuấn di đến Bath, tối thiểu cũng cần thuấn di 2 lần.

Thế nhưng cô nàng này thì sao? Một hơi thuấn di đã mang người đến, không đỏ mặt, không thở gấp, nhìn cực dễ dàng.

Sydney có chút im lặng. Thế mà còn tính toán làm sư phụ người ta, người ta làm sư phụ mình còn tạm được…

“Ta chỉ hỏi một câu, đến cùng thì nhóc cấp bao nhiêu?”

Không ngờ vừa hỏi xong, cô gái còn kinh ngạc hơn cả ông, “Ngài không biết? Tôi còn tưởng rằng ông biết sử dụng thuật Giám định có thể nhìn thấy cấp bậc.”

“Không nhìn thấy.” Sydney giải thích, “Học tập thuật Giám định giống như học ma pháp, cần thiên phú tương ứng, ta cũng không có. Trừ phi nhóc thả ma lực ra, bị ta cảm giác được, hoặc là sử dụng dụng cụ kiểm trắc, nếu không thì không biết được.”

Nếu như là người khác, cũng không cần rắc rối như vậy. Bởi vì đại đa số mọi người không hiểu biết thu liễm khí tức, họ có thể lập tức có thể nhận ra gần đúng mức độ đẳng cấp. Nhưng cô gái trước mắt này lại ngoại lệ, ẩn tàng thực sự tốt, một hơi thở cũng không để lộ ra ngoài.

Mới đầu, Sydney chỉ cho là cô gái trẻ này đặc biệt giỏi che giấu, cho nên không để trong lòng. Nhưng mà từ kết quả của cuộc so đấu, bị đối phương đè ép về mọi mặt, rõ ràng lợi hại hơn hắn nhiều.

“Thật sao? Quá tốt rồi!” Cô gái vui mừng. Tự động bỏ qua câu hỏi lúc trước.

Sydney còn muốn hỏi nữa, lại bị đánh gãy, “Không tán gẫu nữa, trước tiên tôi đưa ông về Vương đô. Đợi đến lúc chính thức về hưu, lại đến đón ông nhận chức.”

Đúng, ông đã đồng ý đi học viện nhận chức, 5 năm. Vừa nghĩ tới lời hứa của mình, Sydney nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.

**

Lúc gần về hưu, Sydney đóng cửa không ra, từ chối tất cả khách tới thăm, điều này khiến cho nhiều gia chủ tiếc nuối không thôi.

Ai biết được, có một ngày, ông bỗng thay đổi tác phong, bắt đầu tiếp khách ghé thăm.

Các quý tộc mừng rỡ, mang một lòng chân thành, hy vọng có cơ hội đem con cháu làm đệ tử của Thủ tịch Pháp sư của Hoàng tộc.

Không ngờ Sydney lại nói, “Sau khi ta nghỉ hưu, ta dự định đến Clayton, làm giáo viên trong học viện Alice.”

Mọi người, “…”

Clayton ở đâu? Học viện Alice là nơi nào? Vì sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói?

Còn muốn hỏi lại, nhưng đáng tiếc mặt Sydney âm trầm, một câu cũng không muốn nói nhiều.

Thời gian nhanh chóng đã đến trung tuần tháng tư.

Học viện chính thức hoàn thành, treo bảng hiệu “Học viện Alice”

Alice bảo Ryan đưa bọn trẻ vào trường và giới thiệu chúng với giáo viên của học viện.

“Kurou, Lv.45, từng tại học viện Kỵ sỹ Thánh Peter làm việc tám năm.”

“Ava, Lv.48, từng kèm kiếm thuật cho bọn trẻ quý tộc trong nhiều năm.”

“Julia, Lv.53, Pháp sư hệ Thủy, từng là thành viên đoàn mạo hiểm Địa Long, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Sau đó, cảm thấy nên ổn định cuộc sống, thế là đổi sang nghề làm giáo viên, hiện đã giảng dạy được ba năm.”



Bọn trẻ há miệng, một bộ dáng biểu lộ ngơ ngác.

Gretel, Stewart cũng sửng sốt. Đây là nói xây dựng Học viện Kỵ sỹ? Vì sao giáo viên lại hỗn tạp hỗn độn thế này?

Giới thiệu xong lực lượng giáo viên hùng hậu, Alice hắng giọng, nghiêm mặt nói, “Ngoài ra, còn một vị giáo sư. Bởi vì tạm thời còn chưa thể rời đi được, qua một thời gian ngắn nữa mới đến học viện làm việc.”

“Mọi người hẳn nghe nói qua tên của ông ấy,  gọi  là Sydney, Pháp sư song hệ, Lv.72.”

“Thủ tịch Pháp sư Hoàng tộc – Sydney!” Julia kinh hô lên tiếng.

“Đúng, chính là ông ta.” Alice gật đầu.

“Sy…ngài Sydney muốn tới học viện Alice?” Sắc mặt Julia ửng hồng.

Cô vì lương cao mà đến, lại không nghĩ tới, có cơ hội được làm đồng nghiệp!

“Uh, sau khi Thủ tịch Pháp sư của Hoàng tộc nghỉ hưu sẽ tới.” Alice thuận  miệng trả lời.

Nghe vậy, Julia hưng phấn, không biết làm thế nào cho phải.

“Không phải đã nói thành lập Học viện Kỵ sỹ?” Stewart nghi hoặc.

Alice nhún vai, “Dù sao đều là xây dựng, liền dứt khoát hoàn thiện nó. Ngoài chương trình học Kiếm sỹ, Pháp sư, trong tương lai, ta dự định mở thêm chương trình học Dược tề và Rèn đúc.”

Ngoại trừ cảm thán “Ngài Lãnh Chúa thật thoải mái”, anh còn có thể nói gì?

Stewart lau mồ hôi, cố gắng trấn an trái tim đang nhảy phanh phanh trong lồng ngực, ra vẻ mình rất bình tĩnh.

Gretel hỏi thăm, “Điều kiện nhập học là gì?”

Lúc mới xây Học viện Kỵ sỹ, ông còn có ý định tự nguyện làm giáo viên, không có thù lao cũng được. Nhưng bây giờ… ông cảm thấy, nếu ông đi giảng dạy sẽ làm chậm trễ bọn trẻ.

Bởi vậy, ông nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ trước kia, chỉ muốn xem tính toán về sau của đương nhiệm Lãnh Chúa.

Alice tươi như hoa, “Không cần nộp một khoản học phí kếch xù, không cần làm bài kiểm tra nhập học. Muốn vào học viện Alice, chỉ cần đáp ứng được yêu cầu – đó chính là định cư ở Clayton.”

“Chỉ cần là cư dân của Clayton, nếu muốn, đều có thể vào học viện học tập.”

“Ngược lại, không phải là cư dân của thị trấn, đều không được học.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.