Bánh Đào Xốp Giòn

Chương 17




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sứ giả Bàng Khắc đế quốc vừa thấy thái độ đế quân Tinh Diệu, liền biết việc này khó thành, nhưng lão quốc vương đang đè trên đầu kia, dù thế nào cũng phải đem người về mới được, bằng không dân chúng lại bạo nộ vây công đế cung. Sứ giả nắm lấy, nếu nhỏ không thông, vậy thì tìm lớn nói một chút coi, có thể lão sẽ "Thông tình đạt lý" hơn.

Xích Linh ở trong phòng ngủ, anh lại mơ thấy Nặc Nặc, vẫn là dáng dấp lúc trước, đứng cách đó không xa cười với anh, nói anh chăm sóc tốt hài tử, cậu rất nhanh sẽ trở về. Xích Linh cơ hồ chỉ cần nhắm mắt, nhất định sẽ mơ thấy Nặc Nặc, ngày ngày đều trải qua như thế, cho nên mười năm nay, ngủ đã thành chuyện anh thích nhất.

Xích Linh đang muốn hỏi cậu lúc nào mới trở về, liền bị người đánh thức, người tiến vào không phải ai khác, chính là Diễm Vương.

Xích Linh ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, "Ngài có chuyện gì sao?"

Diễm Vương nói thẳng: "Những tù binh Bàng Khắc đế quốc, con định làm thế nào?"

Xích Linh xuống giường, "Con tự có chủ trương."

Diễm Vương vừa nhìn thái độ của nhi tử, thì có điểm tức giận, tiểu tử này mười năm nay, càng ngày càng lãnh khốc, bên ngoài đều nói nó lãnh khốc thô bạo tàn ác, hung hăng bá đạo, chuyện nó đã quyết định ai cũng không thể thay đổi, không phục? Ngươi có tư cách gì không phục? Chờ ngươi có thể đánh thắng ta lại nói!

"Sứ giả Bàng Khắc đế quốc đã tới đây mấy ngày, chi bằng con bán nhân tình bọn họ, dù sao bọn họ cũng là người liên minh Hồng Hà."

ánh mắt Xích Linh bình tĩnh, khóe miệng hơi câu lên, lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, khiến người cảm thấy sau lưng có điểm lạnh.

"Ta tại sao phải ban ơn cho bọn họ? Bọn họ có tư cách gì muốn ta ban ơn?" Anh vừa mặc quần áo vừa nói: "Chờ xem, đây mới chỉ là bắt đầu, ta sẽ hảo hảo giáo huấn họ."

Không nhiều lời, bỏ lại Diễm Vương trong phòng, tự mình đi ra ngoài.

Tiệc khánh công sẽ được cử hành vào buổi tối tại đế cung, lúc này trong đế cung đã có rất nhiều người tới, không chỉ Đại Uyển Toàn Tí nhóm vương công quý tộc, vương tử công chúa đến, ngay cả nhân vật trọng yếu của các quốc gia Tiên Anh Toàn Tí cùng Mộc Hà Toàn Tí cũng đã tới không ít, rất nhiều người đều có mục đích riêng, tỷ như, Lai Sách đế quốc.

Đế quân hiện tại của Lai sách đế quốc là Schleyer, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng rất khó trong tình huống không có ngoại viện(1), thoát khỏi áp bức của Bàng Khắc đế quốc, trận chiến giữa Tinh Diệu đế quốc cùng Bàng Khắc đế quốc này, làm cho hắn thấy được hi vọng, muốn cùng Xích Linh đàm luận chuyện hợp tác. Mắt thấy Xích Linh đi ra, Schleyer vừa định qua đó, liền thấy anh quay người dọc theo đường nhỏ trong hoa viên, đi ra phía sau.

1: cứu viện từ bên ngoài

Người tới cùng hắn là Thất công chúa Lai Sách đế quốc —— Y Lệ Na, ở Lai Sách đế quốc, cô còn từng tìm Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh gây phiền phức, bất quá bây giờ nhìn Xích Linh càng xem càng vừa mắt, không chỉ thực lực siêu quần, mị lực cá nhân anh cũng rất cường đại.

Không đợi Y Lệ Na có phản ứng, đã có mấy vị mỹ nữ phạm hoa si khác hét ầm lên, "Mau nhìn, là đế quân Tinh Diệu đế quốc! Người ta đi về phía sau rồi, muốn cùng qua đó sao?"

"Hướng kia là nơi đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử Tinh Diệu đế quốc đọc sách đi?"

"Không phải, thời gian này, hình như là đang cơ giáp huấn luyện?"

"Nghe nói hai tiểu hoàng tử cũng phi thường đẹp đẽ, đặc biệt nhị hoàng tử, mái tóc vàng óng, đôi mắt màu lam tím, lớn lên nhất định sẽ là mỹ nhân bại hoại!"

Có người lòng ngứa ngáy khó nhịn, muốn nhìn các tiểu hoàng tử một chút, dùng lý do này thân cận Xích Linh, tăng thêm hảo cảm.

Một cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, âm thanh rất ôn nhu, "Không bằng, chúng ta qua xem một chút đi?"

"Được nha, Ôn Thủy Li công chúa, lần này khả năng ngài được chọn là rất lớn, ngài xinh đẹp như vậy, Xích Linh bệ hạ nhất định sẽ yêu ngài."

Nữ hài gọi là Ôn Thủy Li mỉm cười ngượng ngùng, trong lòng ngọt ngào, miệng lại nói: "Linh bệ hạ trí dũng vô song, chưa chắc đã để ý ta."

"Không có đâu, hy vọng của ngài khẳng định rất lớn, so với ai kia tốt hơn nhiều, ta nghe nói người kia khi còn ở trường học đã từng đắc tội với Xích Linh bệ hạ, lúc này tới đây, Xích Linh bệ hạ có thể để ý nàng mới kỳ quái."

Y Lệ Na nguyên bản không có bất luận biểu tình gì, cư nhiên cứ như vậy bị người mắng, lúc này vô cùng buồn bực, muốn xông tới phản bác, lại bị Schleyer ngăn lại.

"Tại sao không cho ta đi, Ôn Thủy Li kia là cái thá gì! Công chúa Kinh Đặc đế quốc? Hừ! Kinh Đặc đế quốc còn ở dưới Lai Sách đế quốc đâu, Xích Linh nếu nhìn không lọt ta, vậy càng nhìn không lọt nàng! Thực sự tức chết ta rồi!" Y Lệ Na nổi giận.

Ánh mắt Schleyer lộ ra thất vọng, tính khí của Y Lệ Na, hắn cũng không tin có thể làm được việc, hết thảy hi vọng vẫn là ký thác trên người tứ đệ đi, dù sao hắn cũng ở bên cạnh Xích Lam nhiều năm như vậy, Xích Linh nể mặt mũi đại ca, cũng nên giúp Lai Sách đế quốc một chút.

Mấy cô gái đi theo Xích Linh đến huấn luyện phòng, còn chưa vào cửa, liền phát hiện đã có người nhanh chân đến trước, người kia chính là tam hoàng tử được sủng ái nhất Nhã Đạt đế quốc vừa quy thuận —— Karni! Ngoài cửa còn có mấy người chờ sẵn, ngó dáo dác vào bên trong, đều suy đoán, chẳng lẽ Tinh Diệu đế quân chuẩn bị thú tam hoàng tử Nhã Đạt đế quốc? Rất có thể, vừa liên hôn vừa quy phục, thực sự là có rất nhiều chỗ tốt a!

Người bên trong đúng là Karni, hắn đang ngồi bên tường khu nghỉ ngơi nói chuyện cùng một tiểu thiếu niên, thiếu niên kia tóc đen con ngươi đen, chừng 10 tuổi, các đường nét còn chưa nẩy nở hoàn toàn cũng đã có thể thấy được, sau này tuyệt đối sẽ là đại soái ca hiếm có, thiếu niên chính là con cả của Xích Linh —— Xích Đạt Tư!

Đôi con ngươi đen tinh óng ánh của Đạt tư, thích Karni kể cho nó nghe chuyện năm xưa của phụ hoàng cùng mỗ phụ nhất, mỗi lần đều nghe đến say sưa ngon lành.

Đúng lúc Karni đang kể tới đoạn bọn hắn bị một đám quái vật trong di tích cổ đuổi theo, thấy Tiểu Đạt Tư vô cùng gấp gáp, hai quả đấm nhỏ đều nắm chặt, ngay lúc này, Karni cư nhiên ác liệt ngậm miệng không nói.

Khiến Tiểu Đạt Tư tò mò đến độ nhảy tưng tưng, "Sau đó thì sao sau đó thì sao? Phụ hoàng cùng mỗ chạy ra ngoài sao?"

Karni chớp mắt một cái, liếc nhìn Áo Lạp đang ở trong sân huấn luyện, Tiểu Áo Lạp quá khôn khéo rồi, rõ ràng là một hài tử phi thường đẹp đẽ, kết quả di truyền mặt than của Xích Linh, tuổi còn nhỏ mà cả ngày lạnh mặt, nghiêm túc thận trọng, không hề chơi đùa giống Đạt Tư chút nào. Thừa dịp Áo Lạp không ở, Karni lại nhỏ giọng dụ dỗ: "Đem cơ giáp trên cổ ngươi cho ta nghiên cứu một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết sau đó thế nào."

Tiểu Đạt Tư một tay che mặt dây xích trên ngực, kiên quyết lắc đầu, "Không được, đây là mỗ phụ để cho ta, không thể cho người khác xem."

Karni híp mắt lại, "Vậy ngươi không muốn biết mỗ phụ ngươi sau đó thế nào sao?"

Khuôn mặt tươi cười của Đạt Tư nhíu lại, lắc trái lắc phải, "Muốn..."

"Vậy để ta nhìn một chút ta sẽ nói cho ngươi biết, ta không động vào, ngươi thả ra cho ta liếc chút." Karni tiếp tục dỗ nó.

Ý niệm kiên định của Tiểu Đạt Tư đang dao động, nó rất tưởng niệm mỗ phụ, rất muốn biết chuyện của cậu, nhưng phụ hoàng chưa bao giờ nhắc tới mỗ phụ, chuyện nó biết đều là Karni cùng mỗ gia gia nói cho nó. Do dự hồi lâu, một ý nghĩ nho nhỏ xuất hiện trong trái tim nhỏ của đạt tư, để hắn liếc một chút hẳn là không sao đi? Dù sao cũng không cho hắn chạm vào.

"Kia... Kia..."

"Đạt Tư, lại đây." Tiểu Áo Lạp đang huấn luyện, nhưng đôi mắt lam tím giống như thủy tinh vẫn luôn nhìn về phía này, biết Karni nhất định đang lừa gạt Đạt Tư.

Tiểu Đạt Tư vừa nghe đệ đệ gọi mình, thí điên thí điên chạy tới, sớm đem do dự vừa nãy quăng ra sau đầu.

Karni trực tiếp che mặt, thiếu chút nữa đã thành công! Áo Lạp tên tiểu yêu tinh này, thực sự là quá đáng ghét!

Áo Lạp đem người gọi qua còn chưa vừa lòng, liền trừng mắt liếc người bên sân một cái, mới bắt chước tiểu đại nhân giáo huấn ca ca, "Anh không cần nghe hắn nói lung tung, hắn là muốn lừa gạt cơ giáp trong tay anh, cơ giáp là mỗ phụ lưu cho chúng ta, không thể cho người khác xem, mỗ gia gia nói anh quên rồi?"

Đạt Tư lập tức khẩn trương, nắm đầu ngón tay, ánh mắt lấp loé, "Anh... chỉ là muốn biết chuyện của mỗ phụ."

Áo Lạp ánh mắt quật cường, trưng ra khuôn mặt nhỏ nói: "Mỗ phụ sẽ trở về, anh muốn biết, chờ mỗ phụ trở về tự mình hỏi mỗ phụ không được sao?"

Từ lúc bọn nó còn nhỏ đã chưa từng thấy mỗ phụ, có lúc nhóm quý tộc mang theo đứa nhỏ khác tới tìm bọn nó chơi, nhìn thấy người khác đều có phụ thân và mỗ phụ, bọn nó không có, bọn nó sẽ thực hâm mộ, có thời gian tâm tình của bọn nó vô cùng thấp, Áo Lạp rầu rĩ không nói lời nào, Đạt Tư trực tiếp khóc lóc muốn tìm mỗ phụ. Diễm Vương phi hết cách rồi, không thể làm gì khác đành đem tất cả hình ảnh của Sa Nặc Nhân ra, cho hai đứa nhỏ xem, nói cho bọn nó biết, đây chính là mỗ phụ của bọn nó, cậu đang ở chỗ khác, phải đợi một thời gian nữa mới có thể trở về.

Câu "một thời gian" này vẫn luôn chờ tới bây giờ, Áo Lạp còn tốt, từ nhỏ đã biết nhẫn nại, đạt tư lại không ổn, trong mắt đã chứa đầy nước, miệng nhỏ phiết phiết liền muốn khóc.

Áo Lạp lập tức nói: "Đừng khóc, phụ hoàng lập tức sẽ lại đây nga."

Đạt Tư mạnh mẽ thu hồi nước mắt, khóc thút thít một tiếng, "Anh... Nhớ mỗ phụ..."

Áo Lạp giống như tiểu đại nhân, an ủi: "Em cũng nhớ mỗ phụ, giữ trong lòng là tốt rồi, phụ hoàng so với chúng ta khẳng định càng nhớ mỗ phụ, không phải những đại thần kia, cũng không dám ở trước mặt phụ hoàng, nhắc tới chuyện của mỗ phụ, cho nên anh phải nhẫn nại biết không? Anh là ca ca, không cho khóc! Một hồi phụ hoàng nhìn thấy, sẽ đánh anh."

Đạt Tư kìm nén nước mắt, một đôi mắt nước mắt lưng tròng, không dám khóc lên, lại vẫn thút thít, "Nhưng là... Thị giả nói... Phụ hoàng sẽ tìm tân mỗ phi... cho chúng ta..."

Chuyện này Áo Lạp cũng thực buồn rầu, nó cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, vạn nhất phụ hoàng thật sự tìm tân mỗ phi cho bọn nó thì làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.