Bánh Bao Nhà Ai

Chương 19: Hồn linh




James cố không để tiếng rên đau đớn thoát ra khỏi cửa miệng khi anh vừa tỉnh lại. Anh liếc khắp thân thể mình xem có bị thương chỗ nào không, và đã không nghĩ xương sườn của anh bị gãy chiếc nào, chỉ là bị thương nặng thôi. Quai hàm thì anh không chắc lắm.

Anh đáng bị vậy mà, không phải anh tự rước họa vào mình sao? Anh đã không thể im miệng và đã cố tình khiêu khích khi hai người anh của nàng nhận ra anh và đã thú nhận quá khứ của mình. Ngay cả George cũng đã lên tiếng biện hộ cho anh. Nhưng không, anh phải nên nói rõ mọi chuyện để không hối hận về sau.

Thật ra mọi chuyện sẽ không tệ như vậy nếu như nàng không có nhiều anh em đến thế. Mẹ kiếp, đến những năm tên, năm tên Yanks khốn khiếp! Tại sao hai cái gã chết tiệt Artie và Henry không nói với anh chuyện này nhỉ ? Kế hoạch đối mặt với George riêng rẽ đã đi đâu mất tiêu rồi? Connie đã nhắc nhở anh, hắn đã nhắc nhở nhiều lần. Và hắn sẽ rất hả hê khi bọn họ quay về lại Anh, có lẽ là sẽ kể cho Anthony nghe để nó châm thêm dầu vào, và rồi James sẽ tiếp tục nghe đề tài này được bàn tán mãi và không bao giờ dứt.

Anh đã nghĩ là sẽ làm được cái quái gì ở bữa tiệc này, ngoại trừ chuyện nhục mạ nàng vì nàng đáng phải bị vậy? Đấy là bữa tiệc, hay đại khái vậy, và Georgie đã rất vui vẻ khi đi lòng vòng tham dự những cuộc đàm thoại với hơn cả chục người đẹp xung quanh cô ta, chính chuyện này làm cho James nổi điên lên. Và mẹ kiếp, tại sao anh lại không nhìn thấy được là những người anh của nàng đã bao bọc lấy nàng, không cho một gã nào lảng vảng gần nàng, tính luôn cả anh.

Anh nghe tiếng của họ văng vẳng bên tai, đến từ nhiều hướng khác nhau, xa và gần, gần đến nổi như ở sát bên tai anh. Anh nghĩ chắc là một người trong số bọn họ đang theo dõi mọi cử động của anh, và anh thoạt nghĩ không biết có nên đổi chỗ với hắn không. Anh đã cố tình nới tay vì Georgie, và xem anh đã được cái gì nào, khi mà anh có thể dễ dàng đánh gục cả bọn họ trong vòng vài giây trong lúc bọn họ còn chưa hùa vào cùng một lúc. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, có lẽ anh không còn sức để làm được chuyện này nữa, sau khi bọn họ đã đánh anh nhừ tử. Có lẽ anh nên cố gắng nghe xem bọn họ đang bàn tán chuyện gì, nhưng sự cố gắng này không dễ vì cả người anh đau ê ẩm.

"Em không tin đâu, Thomas, cho đến khi em nghe chính miệng Georgie nói."

"Anh cũng thấy là chính nó cũng muốn đánh hắn mà."

"Anh đã có mặt ở đây, Boyd." Giọng nói duy nhất có thể nghe được rõ ràng, và rất êm tai ."Anh là người đã cản nó đấy. Nhưng đó không có nghĩa gì cả, anh nói cho em biết là nó ..."

"Nhưng nó vẫn còn đang đau khổ vì Malcolm kìa !"

"Drew, con lừa đần độn, phải nói với em bao nhiêu lần là đó chỉ là một lúc bốc đồng của nó thôi ."

"Tại sao anh không im mồm và đừng xía vào chuyện này nữa, Warren! Dù sao thì những gì thoát ra từ miệng của anh cũng toàn là rác rưởi thôi."

Một cuộc ẩu đả xẩy ra, và rồi, "Vì Chúa, hôm nay hai em còn chưa có đủ những vết bầm trên người à?"

"Thật ra thì em không chịu nổi những lời châm chích của anh ấy, Clinton, em thật không chịu nổi . Gã người Anh này chắc là học được từ anh ấy."

"Anh thì nói ngược lại đấy, nhưng dù sao cũng được. Hãy im mồm giùm anh. Warren, anh cũng không giúp gì được cả và hãy dừng lại đừng độc mồm như vậy. Còn Drew, em cũng chả giúp ích được gì ."

"Được thôi, nhưng em tin những lời Boyd nói là hoàn toàn đúng." James bắt đầu phân biệt được từng giọng nói, câu nói này là của gã Warren nóng tính tiếp tục chạm vào đề tài đang sôi nổi."Chỉ có con lừa này là không tin thôi, vì thế ..."

Cuộc ẩu đả lại tiếp tục. James ước gì bọn họ chém giết lẫn nhau ... nhưng là sau khi anh có thể hiểu rõ được bọn họ đang bất đồng vì chuyện gì kìa. Anh định ngồi dậy và hỏi rõ thì bọn họ ngã nhào vào chân anh, chấn động cả người làm anh rên lớn lên.

"Anh cảm thấy thế nào, Malory ?" Một giọng nói đầy ngạc nhiên thích thú hỏi. "Có tham dự hôn lễ được không ?"

James mở mắt ra và nhìn thấy bộ mặt non nớt của Boyd đang cúi xuống nhìn anh. Anh nói một cách cao ngạo, "Anh em của tôi ra tay với tôi còn nặng hơn tất cả đám trẻ con các người cộng lại đấy."

"Vậy thì có lẽ chúng ta phải tiếp tục ra tay thôi." Gã mà cái tên đúng ra là phải nên cắt bớt một nửa, là War (gây chiến) có lẽ thích hợp với hắn hơn.

"Ngồi xuống, Warren!"

Lời nói như một mệnh lệnh đến từ Thomas làm cho tất cả bọn họ đều kinh ngạc, ngoại trừ James, vì anh không biết là gã Anderson này rất ít khi lớn tiếng. Và anh cũng không quan tâm đến chuyện này. Anh cố gắng ngồi lên mà không rên rỉ.

Và rồi anh đột nhiên nhớ lại, "Cậu đã nói chuyện quái quỉ gì vậy, hôn lễ của ai?"

"Của anh, gã người Anh ạ và Georgie. Anh đã chạm vào nó, anh sẽ phải cưới nó, không thôi chúng tôi sẽ giết chết anh."

"Vậy thì hãy bóp cò đi, cậu nhóc thân mến. Tôi sẽ không bị ép ..."

"Không phải anh đến đây vì chuyện này à, Malory?" Thomas hỏi một cách khó hiểu.

James quắc mắt nhìn anh, trong khi những người khác thì phản ứng kinh ngạc theo cách khác nhau.

"Anh điên rồi à, Thomas?"

"Có vậy mới đã giải thích được mọi chuyện phải không nào?" Câu nói đầy châm chọc.

"Anh dựa vào đâu mà nói những chuyện kỳ cục như thế này, đầu tiên là chuyện của Georgie, bây giờ thì đến chuyện này?"

"Em có thể giải thích không, Tom?"

"Không còn quan trọng nữa," Thomas trả lời, nhìn James ."Đầu óc của người Anh luôn rất phức tạp"

James không muốn bình luận về câu nói này. Nói chuyện với những gã khờ này cũng đủ làm cho anh đau đầu rồi. Một cách chậm chạp, anh cố đứng lên. Khi anh đứng lên được, Warren và Clinton đang ngồi cũng đứng bật dậy. James suýt bật cười. Bọn họ lo lắng là anh còn sức để đánh nữa à, những con thú vật khổng lồ chết tiệt này? George bé nhỏ không thể có một gia đình bình thường hay sao chứ?

"Bây giờ George ở đâu?" Anh muốn biết.

Người trẻ tuổi nhất, đang đi tới đi lui một cách bực bội, dừng lại trước mặt anh với cái nhìn trừng trừng.

"Đó không phải là tên của nó, Malory ."

"Chúa tôi, bây giờ lại muốn gây chỉ vì một cái tên gọi à?" Và lờ đi không thèm sửa lại, James nói tiếp, "Tôi muốn gọi cô ấy bằng tên gì tôi thích đấy, nhóc con. Bây giờ hãy nói cho tôi biết các anh nhốt cô ấy ở đâu vậy?"

"Chúng tôi không nhốt nó ở đâu cả, " Giọng nói của Drew vang lên sau lưng anh. "Nó ở đây này ."

James xoay người lại, nhăn mặt vì cử động quá nhanh, đầu tiên anh nhìn thấy Drew đứng sau lưng anh và chiếc ghế sofa . Và trên chiếc ghế là thân thể bất động trắng bệch như người chết của Georgina.

"Mẹ kiếp!"

Drew là người duy nhất nhìn thấy được ánh mắt giết người trên mặt James khi anh bước lại gần sofa để ngăn James, nhưng anh ước gì mình đừng làm vậy, vì anh đã bị một cú đấm bật ngược lại, va mạnh vào tường. Sự va chạm quá mạnh làm các bức tranh treo trên vách rung bần bật, và một tiếng đổ vỡ ngoài hành lang, vì một người hầu bị giật mình bởi tiếng động đột ngột vang lên trong phòng nên đã đánh rơi chiếc khay để ly .

"Dừng lại đi, Warren," Thomas cảnh cáo. "Anh ta sẽ không gây hại đến nó đâu, " Và anh nói với James, "Nó chỉ bị ngất thôi, anh bạn, khi nó nhìn thấy anh bị đập tơi tả."

"Nó chưa bao giờ bị ngất cả, " Boyd cố chấp. "Em nói cho anh biết là nó đang đóng kịch để không bị Clinton la mắng."

"Anh nên đập cho nó một trận, Clint," Lời nói cáu kỉnh, cằn nhằn từ Warren khiến những anh em khác nhìn anh một cách khó chịu, nhưng họ đã không mong đợi khi nghe những gì thốt ra từ miệng của một người duy nhất không phải là người trong nhà .

"Anh mà chạm tay vào người cô ấy, anh sẽ chết ngay ."

James không xoay người lại để hét lên lời cảnh cáo đấy. Anh đang quì gối bên cạnh ghế, âu yếm vuốt nhẹ hai gò má tái mét của Georgina, cố làm cho nàng tỉnh lại.

Một sự im lặng kéo dài sau đó, Thomas nhìn Clinton và nói một cách bình tĩnh. "Em đã nói với anh rồi mà."

"Thì em đã nói rồi, nhưng nó làm cho mọi chuyện càng phức tạp hơn."

"Chỉ cần để em đem hắn giao cho Thống Đốc Wolcott treo cổ hắn là xong chuyện."

"Nó đã chạm vào người của con bé đấy, Warren," Clinton nhắc nhở anh. "Phải có một hôn lễ trước khi chúng ta có thể bàn đến bất cứ chuyện gì khác."

Tiếng nói của họ vang lên đều đều sau lưng anh, nhưng James không nghe thấy gì cả . Anh không thích màu sắc trên gương mặt của Georgina. Hơi thở của nàng cũng rất yếu ớt. Dĩ nhiên là anh chưa bao giờ biết phải làm thế nào với một người phụ nữ bị bất tỉnh. Người khác thì sẽ cho nàng hít lọ muối ngửi. Các anh của nàng chắc không có muối ngửi rồi, trừ khi họ có sử dụng nó. Không biết mùi khét của lông thú bị đốt có được không nhỉ? Anh nhìn chiếc ghế, thoáng nghĩ không biết nó được nhồi bằng gì ?

"Anh thử thọc léc lòng bàn chân nó đi," Drew đề nghị, đến đứng sau lưng James. "Nó rất nhạy cảm ở chỗ đó."

"Tôi biết." James trả lời, nhớ lại lần anh vô ý chạm nhẹ vào lòng bàn chân nàng và nàng đã đá anh xuống giường vì phản ứng tự nhiên.

"Anh biết à? Làm sao anh biết được?"

James thở dài, nghe được giọng nói như muốn gây chiến của Drew. "Tình cờ thôi, cậu nhóc thân mến. Cậu không nghĩ là tôi thích chơi trò hề con nít như chuyện thọc lét này chứ?"

"Tôi nghĩ không biết anh đã chơi trò hề nào với em của tôi rồi?"

"Không hơn những gì cậu đã nghĩ đâu."

Drew hít sâu một hơi trước khi trả lời, "Tôi nói cái này cho anh biết, anh bạn người Anh ạ. Anh có biết là anh đang tự đào một cái hố quá sâu cho mình không?"

James liếc qua vai. Anh sẽ cười nếu như không quá đau khiến không thể làm được chuyện đó. "Không biết. Cậu thà là nghe tôi nói dối về chuyện này à?"

"Đúng vậy, vì Chúa, tôi ước gì anh đã làm vậy."

"Xin lỗi nhé, chàng trai, nhưng tôi không có lương tâm với những chuyện mà cậu đang lo lắng đến. Giống như tôi đã từng nói với em gái của cậu, một vài cách sống của tôi rất đáng bị chê trách."

"Ý anh là về chuyện đàn bà à?"

"Đúng vậy, cậu đúng là một chàng trai thông minh."

Drew đỏ mặt vì giận, những ngón tay bóp chặt lại . "Anh còn khốn nạn hơn cả Warren, lạy Chúa ! Nếu anh muốn bị "

"Dừng lại đi, nhóc con. Tuy là cậu có lòng lo lắng cho em gái cậu nhưng cậu biết là không thể nào thắng nổi tôi mà. Vì vậy hãy làm chuyện có ích hơn, tìm cái gì đó làm cho em gái cậu tỉnh lại được không? Cô ấy phải nhìn thấy được cuộc vui đặc biệt này chứ ."

Drew hầm hầm bước ra khỏi phòng theo lời đề nghị của anh và trở lại ngay sau đó với một chiếc ly chứa hơn phân nửa nước. James nhìn một cách ngờ vực. "Tôi sẽ làm gì với nó chứ?" Để trả lời, Drew tạt ly nước thẳng vào mặt Georgina. "Tôi rất vui là cậu đã làm chứ không phải tôi," James nói với Drew khi Georgina ngồi dậy, vừa phun nước, vừa thét lên và nhìn xung quanh xem ai là kẻ tội phạm .

"Em bị ngất, Georgie," Drew vội nói với nàng để giải thích.

"Có biết bao nhiêu phụ nữ ở đây có muối ngửi mà," Nàng tức tối nói khi ngồi dậy, vuốt nước trên mặt và trên ngực với những ngón tay tê cứng. "Anh không thể hỏi mượn à?"

"Anh đã không nghĩ ra chuyện đó ."

"Vậy thì ít ra anh có thể cho em mang một chiếc khăn thấm nước chứ," và rồi, thất kinh, "Chết tiệt, anh Drew, hãy xem anh đã làm gì với chiếc váy của em này ."

"Một chiếc váy mà đúng ra em không nên mặc ngay từ đầu," anh khịt mũi, "Bây giờ có lẽ là em phải thay nó ra thôi."

"Em sẽ mặc cho đến khi nào nó mục nát, nếu anh làm như vầy chỉ để cho em không thể ..."

"Này bọn trẻ, nếu các người không ..." James cắt ngang, mang theo ánh mắt của Georgina nhìn anh.

"Ồ James, nhìn mặt anh kìa !"

"Đó là chuyện rất khó làm, ngốc ạ . Nhưng anh sẽ không nói gì đâu khi mặt em còn nhiễu kìa ."

"Nhiễu nước đấy, đồ khốn, không phải máu!" nàng độp lại, rồi xoay người qua Drew. "Anh không có khăn tay à ?"

Anh thọc tay vào túi và đưa cho nàng chiếc khăn trắng, nghĩ là nàng sẽ dùng nó để lau mặt mình. Nhưng anh kinh ngạc nhìn thấy nàng chồm người tới và cẩn thận chậm những vết máu xung quanh miệng của gã người Anh. Ngạc nhiên hơn là anh ta để nàng làm vậy, chỉ quì gối ở đó và để cho nàng chăm sóc anh ta, làm như anh ta chưa từng nhìn nàng với ánh mắt như toé lửa khi nãy, và anh ta đã không tỏ chút xấu hổ nào trước mặt những người trong gia đình nàng, và hơn nữa, hai người họ mới vừa gây gổ xong.

Anh nhìn xung quanh, xem các anh em của anh có nhìn thấy được chuyện khó tin này không. Clinton và Warren không nhìn thấy vì đang bận cãi cọ . Nhưng Boyd nhìn anh với ánh mắt trợn tròn. Drew đồng tình với anh. Còn Thomas chỉ biết lắc đầu, mặc dù rất kinh ngạc. Drew không thể thấy được chuyện gì có thể thích thú hơn chuyện này. Chết tiệt anh khi anh muốn có một người em rể là một tên cướp biển, rút lui hay không cũng mặc. Tệ hơn nữa, là một tên cướp biển người Anh. Tệ nhất, , lại là tử tước của lãnh địa cũ. Và chết tiệt, anh không thể nào tin được, em của anh đã yêu hắn, bất chấp mọi chuyện.

Nếu không phải vậy thì tại sao giờ đây, Georgina đang cuống quýt bên cạnh hắn ta thế kia? Và tại sao nó lại bị ngất chỉ vì bọn họ làm cho mặt hắn sưng lên chút đỉnh chứ ?

Drew công nhận gã người Anh này có một thân hình rất đàn ông. Cũng là một võ sĩ quyền Anh không có đối thủ mà Drew có thể rất khâm phục, nhưng George thì không được. Và anh có thể nói là hắn đẹp trai, ít ra là trước khi bọn họ làm cho gương mặt của hắn sưng tấy lên như bây giờ. Nhưng Georgina vì một điểm này mà bỏ qua những điểm đen khác của hắn à? Ồ, mẹ kiếp, không có gì hợp lý cả, kể từ khi anh gặp nàng ở Jamaica.

"Anh đánh đấm giỏi quá hả ?"

Sự chú ý của Drew trở lại với em gái anh vì câu hỏi bực bội thốt ra từ miệng nàng. Anh nhìn Malory để xem phản ứng anh ta ra sao, nhưng không thể nhìn thấy gì, vì khuôn mặt đầy thương tích của anh ta .

"Em có thể biết là anh được huấn luyện chút đỉnh trên võ đài ."

"Anh ở đâu mà có nhiều thời gian thế," Georgina châm chích, "Khi phải điều khiển nông trại và làm cướp biển nữa ?"

"Chính em cũng đã nói là anh già đấy, ngốc ạ. Đó là lý do anh đã có rất nhiều thời giờ để đeo đuổi những gì mình thích, phải không nào?"

Drew gần như mắc nghẹn khi nghe nói vậy. Tiếng động anh gây ra làm Georgina chú ý tới anh. "Anh còn đứng đó à, khi nào thì anh có thể giúp ích được đây chứ? Mắt anh ấy cần một cái gì lạnh để giảm sưng ... mắt anh cũng vậy ."

"Ồ, không đâu, bé Georgie. Cho dù dùng ngựa cũng không kéo nổi anh ra khỏi nơi này đâu, vậy thì hãy để dành hơi lại đi. Nhưng nếu em muốn anh lùi lại cho em có một chút riêng tư để nói chuyện với cái gã tồi này, thì tại sao lại không nói thẳng cho rồi?"

"Em không muốn làm vậy," Nàng nói một cách phẫn nộ, "Em không có gì nói với anh ấy cả." Mắt nàng hướng về James để nói rõ hơn. "Với anh. Không có gì cả ... trừ thái độ của anh tối nay đã đi quá xa bản tánh xấu xa thường ngày của anh. Em phải nên biết là anh có thể trở nên rất thối tha. Tất cả dấu hiệu đều ở đó. Nhưng không, em đã khờ dại nghĩ là bản tánh này của anh không hại chi cả mà chỉ là theo thói quen của anh. Em đã thật tin như vậy! Nhưng anh vừa chứng minh là em sai, phải không nào? Miệng lưỡi của anh như là một thứ vũ khí ghê gớm. Bây giờ anh vui với những gì anh đã gây ra rồi chứ gì? Anh rất thích thú chứ gì? Và anh làm cái quái gì để phải quì gối ở đó vậy? Bọn họ phải bắt anh nằm xuống giường nghỉ ngơi chứ ?"

Nàng càng nói càng giận, và rồi chấm dứt bằng sự lo lắng cho anh! James ngồi phệt xuống sàn nhà và ôm bụng cười. Cả người anh đau nhức nhưng anh không thể không cười .

"Cũng may là em không thẳng tay với anh, George," Cuối cùng anh nói .

Nàng nhìn anh một lát, rồi nghiêm nghị hỏi . "Anh đang làm gì ở đây thế, James ?"

Câu hỏi này làm cho những biểu hiện vui mừng trên mặt anh lập tức biến mất. Nháy mắt một cái, anh trở nên bực bội.

"Em đã quên không nói lời từ giã với anh, em yêu. Anh nghĩ là anh nên cho em cơ hội để sửa chữa sai lầm đó."

Đó chính là vì sao anh lại giận dữ à? Anh cảm thấy bị xem thường à? Và chỉ vì một lý do tí xíu đó mà anh đã hủy hoại danh dự của nàng và cảm tình của nàng đối với anh à? Thật ra thì nàng đã có thể vui mừng vì kết cục này. Vì nàng đã gặm nhấm nỗi đau một mình, bởi vì nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Bây giờ, nàng ước gì chưa bao giờ gặp lại anh.

"Ồ, vậy à, em thật đãng trí quá," Nàng nói bằng giọng điệu chế nhạo rồi đứng lên, "Chuyện này thì dễ sửa thôi. Vĩnh biệt, Thuyền trưởng Malory."

Georgina đi lướt qua anh, chuẩn bị rời khỏi cuộc giã từ một cách ngoạn mục nhất trong đời nàng và nàng thấy mình đối mặt với các anh, bọn họ đang nhìn nàng, và tất cả đã nghe từng lời một nàng nói với James. Làm thế nào mà nàng lại có thể quên là họ đang có mặt trong phòng nhỉ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.