Băng Vệ Sinh Không Thành Vấn Đề

Chương 6




Cát Vi Dân hôm sau tỉnh lại hoàn toàn quên hết chuyện tối hôm trước, đầu say choáng váng chạy vội đi làm. Sau khi trút hết ra cả người cũng thư thái rất nhiều, giống như tự tay chọc thủng bọc mủ, tuy rằng miệng vết thương rất đau, nhưng không quá hoảng sợ. Tuy rằng vết thương vẫn chưa lành, vẫn sẽ mưng mủ lại, nhưng lần sau lại tự mình chọc thủng là được.

Suốt một tháng Cát Vi Dân đặc biệt dồn sức cho công việc, thời điểm phải tăng ca còn chủ động xin ra chiến trường, khiến cho mẹ Cát nhìn thấy xấp tiền lương cuối tháng của cậu con sợ đến mức hoảng loạn.

“Cái này… Không phải là tính sai chứ hả?”

Tiếp theo lại đau lòng, “Đứa nhóc này, đày đọa bản thân mình đến thế làm gì, cha mẹ cũng đâu cần tiền của con đâu.”

Cát Vi Dân cười cười.

“Không sao đâu mẹ, dù sao con cũng rảnh mà.”

Mẹ Cát cẩn thận nói bóng nói gió.

“Rảnh thì có thể tìm chuyện khác làm, lần trước con đi họp lớp, chắc là cũng gặp lại nhiều bạn lắm mà?”

Cát Vi Dân xoay xoay thắt lưng.

“Không biết nữa. Con xuống lầu tìm ông nội đây, không biết ông có muốn đi dạo không.”

Mẹ Cát hướng bóng dáng chầm chậm chạy của cậu mà dậm chân.

“Thằng nhóc này, vừa nói đến là chạy nhanh hơn thỏ nữa. Thật là.”

Cát Vi Dân quả thật không biết, lần trước họp lớp cậu cũng trò chuyện với không ít bạn, nhưng không chủ động liên lạc với ai cả. Cho dù bạn cùng lớp đi nữa, cũng có khá nhiều người biết Cao Tân, cậu sợ phải nghe thấy chuyện Cao Tân kết hôn từ một ai đó. Trước mắt, cậu vẫn chưa thể chấp nhận được.

Cát Vi Dân mãi một thời gian sau mới nhớ đến chuyện gọi điện thoại cảm ơn Lâm Kính Tổ. Lâm Kính Tổ ở đầu dây bên kia nói.

“Kì thật chính tôi mới phải cảm ơn cậu, cậu giúp tôi hiểu được rất nhiều chuyện.”

Cát Vi Dân còn chưa hiểu chuyện gì, Lâm Kính Tổ lại nói.

“Nhân lúc còn kịp, mau đi tìm cậu ta đi. Đừng để bản thân phải hối hận.”

Cát Vi Dân cúp điện thoại, miễn cưỡng nhếch khóe miệng.

“Đã không còn kịp nữa rồi.”

Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh, vài thành phố phía nam cũng xuất hiện những trận tuyết hiếm thấy, đường cao tốc đều bị đóng băng. Kế hoạch quay về quê cùng cả nhà của Cát Vi Dân vì thế nên cũng đành hủy bỏ, cả nhà nấu một ít bánh chẻo, đi thăm người thân rồi trang hoàng nhà cửa, cũng có chút không khí náo nhiệt. Cha Cát tìm ra một quyển sách rất xưa, cho cậu xem một tấm ảnh đã bắt đầu ố vàng.

“Nhìn xem, đây là ảnh kỉ niệm đám cưới năm đó của cha và mẹ, cha mẹ kết hôn đúng dịp Tết âm lịch.”

Cát Vi Dân nhìn hai người trong tấm hình tươi cười rạng rỡ, trên cổ mẹ Cát còn đeo sợi dây chuyền bạc thô to, nhẫn cưới là loại lưu hành thời đó, khi kết hôn Cát lão gia làm một bộ nhẫn và dây chuyền tặng cho con dâu. Cát Vi Dân chợt nhớ đến chiếc nhẫn trên tay Cao Tân, năm nay Trung Quốc đăng cai tổ chức Olympic, trong số năm có số 8, nghe nói rất nhiều người vội vàng kết hôn vào năm tốt này. Như vậy Cao Tân… Suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười, trong lòng mình vốn nghĩ đó là nhẫn đính hôn, không chừng đã là nhẫn kết hôn rồi nhỉ? Vô luận như thế nào, tết âm lịch năm nay, cậu ấy nhất định là có người ở bên cạnh, không cần mình phải đi qua nửa vòng thành phố, dọc theo đường núi ngược gió biển rét lạnh đến giữa sườn núi, gõ cửa tòa biệt thự màu trắng kia nữa.

(Theo mình thì đây là Olympic 2008 được tổ chức tại Bắc Kinh.)

Sau tết âm lịch, Cát Vi Dân điền phiếu điều tra của công ty phát xuống, chủ động xin tham dự đợt huấn luyện trong 3 tháng tại một công xưởng ngoại thành. 3 tháng tính ra cũng vừa đủ. Ở cái thành phố này quá lâu, có chút chán nản, đi đến một nơi lạ thay đổi tâm tình cũng tốt.

Sau khi mùa xuân đến thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã thấy đến đầu tháng 4, cây cỏ mọc đầy. Lâm Kính Tổ xuân này đường quan rộng mở, cậu ta cùng hàng xóm oan gia tên Tống Trạch cãi nhau ầm ĩ hai mươi mấy năm cuối cùng cũng dây dưa một chỗ, trong lòng quả thật là hoa đào khai nở, gió xuân ngập tràn.

Hôm nay chạng vạng hai người cùng nhau đi siêu thị, vừa nhỏ giọng cãi vã vừa đẩy xe, Lâm Kính Tổ ở khu hải sản đang lựa vài con cá sông, quay đầu hỏi Tống Trạch.

“Cậu muốn ăn cá chiên hay canh cá?”

Tống Trạch nghiêng đầu lại cùng cậu ta nghiên cứu.

“Cái này là cá gì đây?”

Lâm Kính Tổ hừ mũi một tiếng, “Cá trích cậu cũng không biết? Tống Trạch, cậu thật là quá lười biếng.”

“Hứ, tứ chi phát triển cũng chỉ có người man di, còn không biết xấu hổ nói tớ.”

“Cậu nói ai đầu óc ngu si?”

Hai người đang sắp nháo tới ầm ĩ, bỗng nhiên có người từ sau kéo bả vai Lâm Kính Tổ ra, rồi bịch một tiếng ném cậu ta lăn ra đất. Lúc Tống Trạch kịp phản ứng, hai người kia đã quần nhau thành một đoàn trên mặt đất.

Lâm Kính Tổ mười mấy năm làm vua của đám nhóc trong phố, danh hào này không phải là nói chơi, cái khác không tính, chỉ riêng chuyện đánh nhau thì bản lĩnh đầy mình, nắm đấm cũng không phải chỉ để cho đẹp. Vừa nãy bị đánh lén, hiện giờ cậu ta kịp phản ứng lại xoay người đánh trả, cơ thể nhanh nhẹn xuất ra một cú đá rồi xoay người, nắm đấm vừa chuẩn vừa mạnh, vài chiêu là đã chế trụ được người kia, hai tay bắt chéo hai tay người kia đè chặt dưới đất. Lúc thấy mặt người kia, Lâm Kính Tổ nhịn không được nhíu mày.

“Cao Tân, cậu lên cơn gì vậy hả?”

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.