Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 635: Là Ngô Phi Điệp Làm




Sáng đầu tuần tràn ngập ánh nắng và niềm vui của học sinh toàn trường. Đó là vì giờ là tháng 1 sau khi sơ kết học kỳ, học sinh đến trường để chơi là chính, còn giáo viên thì hiểu tâm lý học sinh nên cũng chỉ dạy nhẹ nhàng, có tiết còn cho nghỉ không phải học. Bởi vậy nên hầu như ai cũng thích đến trường để gặp gỡ bạn bè, tận hưởng quãng thời gian thảnh thơi hiếm có trong suốt một năm học.

Minh đi vào lớp với một tâm trạng vui vẻ, rồi sà vào chỗ các bạn cậu đang tán gẫu sôi nổi. Còn chưa kịp mở lời, Ân đã khoác vai cậu:

“Ái chà, người yêu của lớp trưởng đến rồi”

“Thằng điên này”

Minh đập đầu Ân một cái, định chuyển chủ đề nhưng Ly đã chặn lại:

“Lại chả đúng quá, thôi đừng chối nữa em”

“Tao chối bao g…”

“Đúng là không uổng công chờ đợi” – Nga chen vào

“Chuẩn đấy, mong mỏi suốt từ đầu năm đến giờ” – Ân hưởng ứng

“Này…”

“Không biết đêm thứ bảy đã có chuyện gì nhở?” – Khôi cười đểu

“Tôi cũng thấy tò mò” – Liêm đáp

“Còn gì nữa, chắc chắn là “…” và “….”, rồi thì “…” ấy”

Ly vừa nói vừa nháy nháy mắt còn cả bọn thì ồ lên cười rồi nhìn Minh với ánh mắt chứa đủ các thể loại hàm ý, làm cậu chẳng biết phải đối đáp sao với cái hội bất trị này nữa. Vốn biết chắc là sẽ bị trêu sau khi mấy đứa kia biết chuyện, nhưng Minh vẫn không thể ngờ rằng mình lại bị áp đảo tới mức này. Cuối cùng, biết rằng không thể một miệng đấu với năm miệng được, cậu đành chịu thua:

“Tao về chỗ”

Nói rồi Minh đi thẳng về bàn của mình, phía sau vang lên tiếng cười hả hê của các bạn cậu, làm cậu chỉ biết thở dài lắc đầu.

Đúng là lũ yêu quái.

Minh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp chuông rồi mà Khang vẫn chưa thấy đâu. Thời gian này mọi người không phải lo chuyện học hành cũng như giờ giấc, nên cũng vì thế mà những người năng động, hay chơi thể thao thường vào tiết muộn hơn bình thường. Có thể đó là lý do mà Khang chưa lên lớp, chắc còn đang chơi bóng rất hăng say dưới sân. Minh tự đồng ý với giả thiết của mình, rồi tiếp tục mơ màng nhìn lên bầu trời trong xanh. Không hiểu sao kể từ đêm thứ bảy đó, cậu lại cảm thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng và yên bình, cứ như thế giới xung quanh đang chuyển động chậm lại vậy.

Có lẽ nào đó là cảm giác khi yêu?

Minh cười ngốc nghếch với suy nghĩ của mình. Mới ngày nào còn cố giữ khoảng cách, vậy mà giờ cậu và Khang đã thành người yêu rồi. Thay vì khó chịu và bực tức mỗi khi nghĩ tới Khang như trước kia, thì giờ đây cậu lại thấy bồi hồi và ngượng ngùng mỗi khi hình ảnh Khang hiện lên trong tâm trí. Để rồi đi tới một kết luận rằng, Minh đã thay đổi rất nhiều so với hồi đó, khi mà Khang còn đang kiên trì theo đuổi cậu…

Minh như thả hồn trên những đám mây trắng, làn gió se se lạnh lùa qua cửa sổ khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu. Thời tiết này mà ngủ là thích nhất, hay tuyệt hơn nữa là được nằm trên giường đắp chăn, vừa ăn bim bim vừa xem hoạt hình. Nghĩ đến đó, Minh bắt đầu thấy buồn ngủ, đầu óc nhẹ dần, hai mắt lim dim gần như nhắm lại. Đúng lúc cậu đang ngồi gà gật thì:

*Chụt*

Khang bất ngờ xuất hiện và thơm lên má Minh làm cậu lập tức tỉnh ngủ. Quay sang thấy ngay gương mặt tươi cười của Khang, Minh nói:

“Đang ngồi trong lớp mà, mọi người thấy thì sao?”

“Không sao hết, chúng ta là người yêu rồi mà”

Khang vừa cười vừa ngồi xuống, Minh tiếp:

“Nói mãi không chịu nghe, là người yêu không có nghĩa là được làm thế ở nơi đông người. Mà có phải ai cũng biết chuyện này đâu, sao ông cứ hành động tùy ý thế hả?”

“Vậy để tất cả mọi người biết là được phải không?”

Giọng Khang bình thản có pha chút đùa cợt làm Minh tưởng Khang đang không nghiêm túc trong chuyện này, liền nổi quạu:

“Ông nói thế là ý gì hả? Đây là trò đùa hay sao mà ông…”

Thấy Minh có vẻ tức giận, Khang liền đưa tay bịt miệng cậu lại, trấn an:

“Yên nào, tôi không có ý đó mà”

“@(!^$%&!*#&^…”

Biết là miệng mình đang bị giữ lại, Minh vẫn nói rất quyết liệt cho dù chỉ có những âm thanh từ trong họng phát ra, còn tay chân thì đấm đá Khang liên hồi. Khang để yên cho Minh vùng vẫy chán chê, đợi cậu nguôi dần mới ghé miệng nói:

“Ý tôi là chúng ta sẽ công khai chuyện này, không cần phải giấu giếm gì cả”

Tới đây, tuy có hơi bất ngờ nhưng Minh đã bình tĩnh trở lại. Cậu gỡ tay Khang khỏi miệng mình:

“Công khai?”

“Ừ” – Khang gật đầu

“Nhưng…”

“Cô đến kìa mọi người”

Tiếng nói của một người vang lên cắt ngang cuộc đối thoại giữa Minh và Khang, chỉ ngay sau đó vài giây đã thấy cô giáo bước vào lớp. Trước khi đứng lên hô chào, Khang nói nhỏ với Minh:

“Để sau nhé”

“Ừ…” – Minh vừa đáp vừa đứng dậy

Từ lúc đó, Minh không nói gì thêm nữa, bởi Khang đã nói để sau thì cậu sẽ đợi đến khi cả hai có thể nói chuyện một cách thoải mái. Nhưng Minh vẫn không thể xua đi những lo lắng và băn khoăn của mình. Việc để cho mọi người biết về quan hệ giữa cậu và Khang không phải là chuyện đơn giản, vì hiện giờ cả hai đang ở trong một môi trường khá là thoáng trong cách suy nghĩ, chưa kể tới những người ủng hộ. Nhưng đó mới chỉ là một phần rất nhỏ nếu đem so sánh với cả trường, cả xã hội. Ngoài kia vẫn còn rất nhiều người có cái nhìn tiêu cực về mối quan hệ kiểu này, hay thậm chí là ghê tởm, sợ hãi. Ấy vậy mà Khang lại có thể nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy, làm Minh vừa bất ngờ vừa lo, không hiểu là Khang đã suy nghĩ thấu đáo chưa hay đó chỉ là sự bồng bột nhất thời.

Ra chơi, Khang xuống sân chơi như thường lệ, vẫn cười nói năng động chẳng có vẻ gì là lo lắng cả. Trong khi đó Minh ngồi yên trên lớp suy ngẫm, tưởng tượng ra cảnh cậu và Khang nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này. Nếu cậu cũng có ý định giống Khang thì chẳng cần phải bàn nữa, nhưng vì bây giờ suy nghĩ của cả hai đang trái ngược, chỉ sợ sẽ dẫn đến cãi nhau. Minh cứ bồn chồn không yên, càng nghĩ càng lo mà muốn quên đi thì không được. Hiện giờ trong lớp đang rất ồn nhưng Minh lại chẳng cảm thấy gì, cứ như đang lạc trong thế giới khác vậy. Bởi cậu còn đang cố nghĩ ra lời lẽ thích hợp để thuyết phục Khang suy nghĩ kĩ hơn trước khi công khai mối quan hệ của hai người.

“Ê”

Tiếng Ly gọi làm Minh sực tỉnh.

“Hở?”

Minh ngẩng lên hỏi, nhưng Ly chẳng nói gì thêm mà lại kéo tay cậu đi, làm cậu thắc mắc:

“Chuyện gì thế?”

“Đi chơi”

Ly vừa nói vừa cười, rồi mặc cho Minh cứ hỏi mãi vì sao tự dưng lại đi ăn mảnh thế này, cô vẫn kéo cậu đi một mạch xuống sảnh chính. Đang đi, cả hai nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:

“Minh, Ly”

Quay đầu lại, họ thấy Linh đang vẫy tay chạy đến, miệng cười rạng rỡ, theo sau là Đức cũng cười tươi không kém. Đã khá lâu rồi Minh không nói chuyện với cặp đôi đáng yêu này, nên giờ gặp lại thì có phần vui mừng trong lòng. Cả cậu và Ly đồng thanh:

“Xin chàooo”

“Hihi, mãi mới gặp, nhớ quá” – Linh hồ hởi

“Khỏe chứ hai cậu?” – Đức hỏi

“Haha, vẫn ổn cả. Ừ hơn tháng rồi còn gì, hôm nào bọn mình đi chơi đi”

Ly hào hứng đáp lại, còn Minh chỉ mỉm cười tiếp chuyện. Bốn người vừa nói vừa ra chỗ ghế ở sảnh ngồi, tâm sự đủ các thứ chuyện trong suốt 1 tháng không gặp, tưởng chừng như nói cả ngày cũng không hết. Bỗng dưng, Linh hỏi:

“Quên mất, dạo này Minh với Khang thế nào rồi?”

Linh và Đức cùng quay sang nhìn Minh, riêng Ly vốn biết thừa rồi nhưng lại giả vờ chớp chớp mắt nhìn theo, miệng cười tủm tỉm trông rất quái. Bị 3 cặp mắt nhìn chằm chằm, Minh liền bối rối:

“Ơ…tớ…”

Mọi người vẫn im lặng chờ câu trả lời của Minh trong khi cậu đang vô cùng lúng túng không biết phải đối đáp ra sao. Cách đơn giản và chung chung nhất là nói mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng không hiểu sao Minh lại cảm thấy như vậy là phủ nhận những gì đang thực sự diễn ra. Trong khi nếu nói ra sự thật thì rõ ràng là rất khó, chưa kể cậu còn đang phân vân giữa việc giữ bí mật hay tiết lộ về mối quan hệ giữa cậu và Khang.

Minh né tránh cái nhìn tò mò của hai người bạn đối diện, trong đầu cố nghĩ ra điều gì đó để thoát khỏi tình cảnh khó xử này. Linh và Đức sớm nhận ra điều ấy, liền nói:

“Cậu không nói cũng được mà. Chắc là đang gặp rắc rối phải không?”

Thấy hai người kia hiểu sai sự việc, Minh vội đáp:

“Không phải…”

“Vậy là chuyện gì? Phản ứng của cậu lạ lắm đấy Minh”

Linh bắt đầu thấy lo, cứ tưởng là Minh đang có chuyện không vui nên tiếp tục hỏi han, biết đâu lại có thể giúp được. Nhưng trước khi Minh kịp trả lời, Ly đã lên tiếng:

“Mày cứ lo xa, làm gì có rắc rối được, có mà toàn chuyện tốt ý”

“Ly!”

Minh hiểu ra ngay ý đồ của Ly, vội tìm cách chặn họng Ly lại. còn Linh và Đức thì tròn mắt nhìn hai người, tò mò hỏi:

“Là sao?”

“Đừng nghe nó, không có gì đâu”

Minh vừa cuống lên giải thích vừa ngăn không cho Ly nói, càng khiến sự việc trở nên rối loạn trong khi hai người kia thì cứ ngơ ngác khó hiểu. Người cười khoái chí, người thì rối rít lên như cháy nhà, chứng tỏ là có chuyện gì đó mờ ám đang bị che giấu, làm họ càng muốn biết rõ hơn, bèn chen vào gặng hỏi làm ồn cả một góc khiến bao nhiêu người nhìn.

Giằng co một lúc thì Ly nói toẹt ra:

“Thành người yêu rồi”

“…”

Minh chết lặng còn Linh và Đức thì trố mắt ra sau khi nghe phát ngôn của Ly. Cả bốn người nhìn nhau, im lặng như để giải mã thông tin vừa mới nhập vào đầu. Rồi Linh cười phá lên:

“Thật hả??? Trời ơi sao giờ tao mới biết?”

“Mới gần đây thôi chứ lâu la gì đâu” – Ly phẩy tay

“Hôm nào?? Bao giờ?? Như thế nào?? Kể đi kể đi màyyyy”

Linh hào hứng giục giã đòi Ly kể đầu đuôi câu chuyện, trước đó còn quay sang Minh:

“Chúc mừng cậuuuu”

Rồi tiếp tục cười cười nói nói tíu tít với Ly, thi thoảng lại thốt lên mấy câu vì ngạc nhiên và thích thú. Để lại Minh ngồi bên cạnh mà không biết nên làm thế nào nữa, con bạn trời đánh của cậu đã kể ra rồi, giờ thì đâu còn là bí mật nữa cơ chứ. Rồi Minh giật mình khi Đức vỗ vai cậu, quay sang thấy Đức cười tươi:

“Mừng cho hai người”

Nghe xong mà Minh cười như mếu, chẳng biết phải đáp lại ra sao nên đành gật đầu một cái. Sau đó cậu chả còn nhớ Đức và mình đã nói những gì, chỉ nhớ là từ lúc đó tới khi chuông hết giờ ra chơi, đầu óc cậu cứ ong ong vì choáng váng. Sải bước lên cầu thang, Minh bức xúc:

“Mày quá đáng thật đấy, ai khiến mà kể ra làm gì”

Những tưởng Ly sẽ trở nên lúng túng, hay cuống quít xin lỗi vì đã lỡ miệng lúc ngồi dưới sảnh, ngờ đâu cô lại trả lời rất bình thản:

“Gớm ạ, tao đâu phải loại bạ đâu nói đó. Phải tin tưởng 100% rồi tao mới kể đấy biết chưa”

“Đâu phải cứ tin 100% là nói được, tao còn chưa nói cho ai mà mày đã thế rồi” – Minh cãi lại

“Chúng nó quan tâm hỏi chuyện thì chẳng nhẽ mình lại giấu. Với lại tao đã nói rồi, tao tin tưởng nên mới kể, mày cứ nghe lời tao đi xem nào”

“Nhỡ đâu…”

“Không có nhỡ gì cả, tao bảo đảm với mày là hai đứa nó sẽ giữ kín chuyện, đừng lo”

Giọng nói lẫn ánh mắt của Ly đều thể hiện cô chắc chắn tuyệt đối vào lời nói của mình. Thấy vậy, tuy vẫn còn hoài nghi nhưng Minh đã an tâm được phần nào, cậu đáp:

“Ừ, tao không lo nữa”



Tan học

Minh nhìn Khang soạn sách vở mà tim cứ đập liên hồi không yên, bởi cậu đang hồi hộp chờ đợi Khang mở lời về chuyện “công khai” của hai người. Thế nhưng khi cất đồ xong, Khang chỉ nhìn cậu, miệng cười:

“Tôi đi họp đoàn, cậu về cẩn thận nhé”

Một cảm giác hụt hẫng lướt qua trong lòng, làm Minh bối rối không biết nên làm gì cho phải. Chấp nhận im lặng thì lòng cứ bứt rứt khó chịu, mà đề cập tới chuyện kia thì giờ lại không phải thời điểm thích hợp. Đống suy nghĩ hỗn độn đó khiến cậu cuống đến nỗi nói vấp:

“Nh..ư…Nhưng còn…”

Không cần đợi Minh nói hết Khang cũng hiểu ý, liền cúi xuống nhìn cậu trìu mến:

“Tôi biết, vậy họp xong tôi đến nhà cậu nhé”

Minh nghe vậy liền ngập ngừng suy nghĩ, sau đó khẽ đáp:

“Mai được không?”

“Được”

Khang cười toe rồi đứng thẳng dậy, trước khi xách balo đi còn nói:

“Đó sẽ là buổi hẹn của chúng ta”

“Hẹn hò cái đầu ông…”

Minh cãi lại ngay lập tức nhưng Khang đã đi thẳng ra cửa, miệng vẫn cười vang tỏ vẻ mãn nguyện. Làm cậu chỉ biết đứng đó nhìn theo ngán ngẩm, vừa mới có vẻ để tâm vào câu chuyện được một chút mà loáng cái đã lại đùa cợt rồi. Cái tính phởn phơ đó của Khang, không biết liệu sau này Minh có trị nổi không nữa.

Đang mải nghĩ ngợi, Minh giật mình bởi cái vỗ vai, kèm theo là tiếng cười hơ hớ của Ân:

“Đi chơi nào đi chơi nào”

Tiếp đó là Liêm, Nga, Ly và Khôi cùng đi đến, cả đám gần như đồng thanh:

“Minh ơi đi chơi”

Hôm nay là ngày gì mà mọi người có hứng chơi bời vậy, sáng đã bị Ly kéo “đi chơi”, giờ hội bạn cậu cũng rủ rê nữa. Trong một chốc, Minh chợt nghi ngờ “thủ phạm” chỉ có thể là Ly, chắc định tụ tập cả nhóm rồi lại trêu chọc cậu cho mà xem. Nhưng dù là thế, Minh vẫn không từ chối, bởi lúc này cậu cũng đang thấy buồn chán, biết đâu đi chơi vài bữa lại thấy khá hơn thì sao. Nghĩ là làm, Minh gật đầu cái rụp, cả bọn liền kéo nhau ra khỏi trường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.