Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 617: Tôi Không Thể Kiểm Soát Chuyện Của Thế Giới Nhưng Tôi Có Thể Kiểm Soát Việc Trước Mắt




Minh đứng chết lặng khi nhận ra hậu quả của việc ít ra ngoài là trở nên nhút nhát khi tiếp xúc với môi trường lạ, bằng chứng là cậu chỉ biết ngồi im thin thít một chỗ chờ mấy đứa trời đánh đã lôi cậu vào tình huống này thử đồ xong để mau chóng kết thúc “bài học”. Được một lúc, Nga đã bước ra ngoài phòng thay đồ, í ới gọi:

“Minh, xem xem đẹp không?”

Minh lười biếng đưa mắt chiêm ngưỡng bộ đồ Nga vừa thử, gật đầu:

“Cũng được”

“Tada, nhìn chị đi các cưng”

Ly vừa nói vừa bước ra ngoài, Minh lặp lại:

“Ờ, khá đẹp”

“Mày thấy sao?” – Ly quay sang hỏi Nga

“Ừa, có khi nên mua luôn”

“Ui tao cũng nghĩ thế, bộ mày chọn cũng quá hợp luôn”

“Ôi ôi, thích quá. Chị ơi cho em xem cỡ khác…”

Nga vừa rời khỏi để đi xem các cỡ của bộ váy thì một chị nhân viên lại gần Minh:

“Bạn không xem thử đồ ạ?”

“…A..em…chắc khô…”

“Có đấy chị ạ. Nó đang lấy tinh thần ý mà”

Ly nhanh nhảu nói thay làm Minh không kịp phản ứng, chị bán hàng nghe xong thì bụm miệng cười quay đi, Minh khẽ gắt:

“Con điên này, tao có định mua gì đâu hả”

“Có chứ, đã mất công vào đây rồi thì phải tận hưởng”

Cả hai giật mình nhìn sang, Khôi đã ở ngay bên cạnh từ lúc nào. Ly thốt lên:

“Đẹp phết, hóa ra mày cũng biết chọn đồ cơ đấy”

“Quá khen, cái áo mày mặc cũng ổn lắm”

“Hihi, thế à…”

Ly cười tít mắt vì được khen, chợt nhớ ra đang bận thuyết phục Minh, liền chỉ vào Khôi:

“Đấy, Khôi dáng người nó cũng giống mày mà mặc đẹp thế kia cơ mà. Mày cũng nên chỉnh chang đê”

“Đồ tao mặc thì đã làm sao cơ chứ?”

Minh cười mếu nói, nhưng thay vì trả lời, hai người kia liền kéo cậu đứng dậy, lôi đi vòng quanh cửa hàng, sau cùng cũng chọn được một bộ ưng ý đưa cho cậu kêu mặc thử. Cầm lấy bộ đồ, Minh thở dài đi vào phòng thay đồ, thật ra cậu chẳng ngại chuyện tiền bạc đâu, chỉ là không hiểu nổi cần gì phải tự nhiên mua thêm quần áo làm gì trong khi ở nhà đồ mới mặc còn chưa hết. Ôi cái thú vui mua sắm này, chắc cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được mất.

Chỉ hai phút, Minh đã thay đồ xong, bước ra trong sự trầm trồ của cả Khôi, Nga, Ly và mấy chị nhân viên. Ly đắc chí lắm:

“Đấy, mắt của tao nhìn có khác”

“Đẹp, đẹp, hợp với mày lắm Minh” – Nga vỗ tay

“Bộ này mặc lên người bạn rất vừa” – Chị bán hàng cũng hưởng ứng

“Em cảm ơn…”

Minh đứng trước gương ngắm nghía một hồi, tự nhủ đúng là rất bắt mắt, mà cũng chẳng hiểu sao tự dưng cậu lại thấy thân hình của mình thật sự khá là…hấp dẫn. Một phần cũng là nhờ bồ độ đã thể hiện điều đó, với chiếc quần bò tôn dáng cùng chiếc áo ôm người. Khoảnh khắc ấy, chợt Minh nhận ra một điều gì đó kỳ lạ.

Có lẽ đi mua sắm không hề nhàm chán như cậu tưởng.

“Thế nào cưng? Mua chứ?”

Ly cười đầy háo hức xen lẫn mong chờ câu trả lời của thằng bạn. Minh nghe vậy, nhìn vào gương thật lâu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

“Đi xem vòng quanh đi”

Không chỉ Ly mà cả Khôi và Nga đều rất bất ngờ trước quyết định ấy. Mới lúc trước Minh còn ngồi buồn thiu như khúc gỗ trong cửa hàng, thế mà giờ đã trông rạng rỡ nhiệt huyết hẳn lên. Nga reo lên:

“Yayy, vậy thì đi thôi”

“Ôi tao biết là tao sẽ dạy dỗ được mày mà”

Ly vờ xúc động chấm nước mắt còn Khôi cũng cười hùa theo bằng cách bật ngón cái. Chỉ có mấy nhân viên là không vui nổi vì suýt tóm được “con mồi” rồi mà để vuột mất.

Thay lại đồ xong, cả bọn lại kéo nhau đi dạo quanh các cửa hàng quần áo. Lần này Minh đã nhiệt tình hơn nhiều, tham gia chọn đồ, bàn bạc về kiểu dáng, giá cả, còn tự đi xem một lượt để chọn ra cái mình thích. Cả bọn vừa đi vừa cười nói, tay xách đồ tung tẩy làm Minh cứ tưởng tượng đến cảnh phim trên tivi, khi các cô gái thiếu niên đi mua sắm trong nhạc nền đầy hứng khởi tạo cảm giác thích thú cho người xem. Nghĩ đến hiện tại mình và các bạn cũng rất giống trong phim, bất giác Minh bật cười khoái chí, khiến Nga khó hiểu:

“Tự nhiên cười gì đấy?”

“A không có gì…”

“Chắc hôm nọ mày với Khang làm gì nhau chứ gì”

Ly huých tay vào người Minh, lại dùng giọng trêu chọc ẩn ý. Còn Minh thì không biết chối kiểu gì nữa, càng giải thích thì bọn kia lại càng có cớ để trêu cậu, mà sự thật thì chuyện cậu cười đâu có liên quan gì đến Khang. Bí thế, Minh đành im lặng sải bước đi thẳng, để cho ba người kia phải í ới đằng sau.

Mới thế mà đã gần 2 tiếng dạo chơi, Khôi nhận được điện thoại từ Ân hỏi đang ở đâu. Hẹn nhau tại cổng ra vào, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi các cửa hàng, bắt taxi trở về nhà.

Về đến nơi là gần 12 giờ, mọi người chọn địa điểm vui chơi thứ hai là ngay tại nhà Ân. Một là vì cả nhà Ân đi vắng không có ai, vừa nấu nướng vừa ăn trưa với nhau tại gia như vậy mới sướng. Và hai là vì theo kế hoạch, lượt tiếp theo của buổi đi chơi sẽ chỉ có cả hội ở riêng với nhau, vậy nên còn gì tuyệt vời và thích hợp hơn là ở nhà một thành viên trong nhóm, vừa vui vẻ lại vừa thoải mái, không khí cũng khác hoàn toàn so với sự đông đúc náo nhiệt ở bên ngoài.

Không cần nói nhiều đến mặt chuẩn bị vì thực phẩm và nguyên liệu đã được Ly và Khôi mua sẵn từ sớm cất tại nhà Ân. Lần này tham gia nấu ăn gồm Minh, Ly và Ân, còn Khôi, Liêm và Nga ngồi chực ở bàn ăn. Thực ra Ân chỉ là chân sai vặt, đưa cái này, gọt cái kia, vứt cái nọ nhưng cũng tính là có đóng góp, thi thoảng lại ưỡn ngực tự gán cho mình cái danh hiệu đầu bếp đại tài, để rồi bị mọi người xúm vào dìm cho không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Trong lúc ba người kia đang tập trung bếp núc, Khôi không khỏi để ý thấy điều bất thường từ phía Liêm và Nga. Không phải là do hai người chủ động làm gì, mà chỉ là Khôi cảm thấy có gì đó rất lạ, một thứ cảm xúc nào đó đang dần lớn mạnh giữa Liêm và Nga mà ngay cả họ cũng không nhận ra. Có những lúc khi Nga không để ý, Liêm thường lén nhìn để rồi bối rối vì hành động kỳ lạ của mình, hay bất chợt sực tỉnh sau một khoảng thời gian ngồi ngắm Nga không rời khi Nga đang cười nói chạy nhảy với các bạn. Rồi những cái chạm tay bất ngờ khiến cả hai phải đỏ mặt, vội vã quay đi né tránh ánh mắt của người kia. Càng quan sát, Khôi càng thấy rằng, Liêm và Nga chơi với nhau tuy rất tự nhiên nhưng đôi lúc lại e ngại không vì lý do gì cả, và ngay cả cách họ hiểu và trêu đùa nhau luôn có một phần nào đó rất giống với các cặp đôi. Ranh giới giữa hai mức độ tình cảm ấy, thật khó có thể phân định rõ ràng.

Bữa trưa cuối cùng cũng được bày ra bàn ăn, mùi thức ăn thơm lừng cộng với cái bụng đói sau một buổi sáng vui chơi hết cỡ làm mọi người ăn rất ngon miệng. Ai cũng khen đồ ăn ngon, được chế biến vừa phải, món nào món nấy cũng được trình bày đẹp mắt khiến hai người nấu chính là Minh và Ly mừng ra mặt, còn Ân chỉ bĩu môi: “Gớm tao cũng giúp nấu chứ bộ”, nói xong liền bị Ly đập đập vào vai:

“Ừm chị biết em đã giúp rất nhiều rồi, để chị thưởng cho mấy miếng thịt gia truyền chị làm nha”

“Ai thèm của mày, tự tao gắp”

Ân cầm cái bát né đôi đũa của Ly, một tay cố gắp miếng thịt, nhưng Ly vẫn tiếp tục:

“Sao thế, miếng ăn đến miệng còn chê à? Hay cần có người mớm?”

“Tao đánh đấy, xê ra”

Cả bàn cười khúc khích trong khi Ly cứ dí đũa lại gần miệng Ân như cô chị dỗ đứa em bướng bỉnh, còn Ân thì hết sức mím môi mím lợi tìm cách gạt đôi đũa ra. Bỗng:

*Pẹp*

“….”

Mọi người chăm chú nhìn Ân, miếng thịt dính đầy nước sốt đã rơi khỏi đôi đũa và nằm gọn trên áo của cậu. Trong một tích tắc, tiếng cười khoái chí sung sướng của Ly vang lên đồng thanh với tiếng gào như pháo nổ của Ân. Bốn người còn lại chỉ biết bụm miệng vừa ăn vừa cười vì tình huống quá đỗi bất ngờ lẫn phản ứng hài hước của hai người kia. Chí chóe với Ly một hồi, Ân mới chịu chạy đi thay áo, còn Ly ngồi lại hả hê nhìn vẻ cuống cuồng của Ân trên cầu thang.

Năm phút sau, bữa trưa mới dần ổn định lại. Mọi người lại tiếp tục thưởng thức các món ăn, vừa chia sẻ về cảm xúc sau buổi sáng ở trung tâm thương mại. Tưởng như có thể kết thúc bữa ăn trong yên bình, thì đột nhiên Ly hét lên thất thanh khiến Khôi suýt đánh rơi bát cơm, còn mọi người giật bắn cả mình, nhất loạt nhìn về phía Ly, người vừa đứng bật dậy khỏi ghế, tay cầm khăn ăn lau vết thức ăn to đùng dính trên váy. Khỏi phải nói, tất cả đều đoán được thủ phạm là Ân, mà cũng quá rõ ràng vì người duy nhất lúc ấy cười đến quặn cả bụng lại chỉ có cậu. Sau khi bình tĩnh lại, Ly tay vò nát cái khăn, trợn mắt lên nhìn Ân như muốn thiêu cháy đối phương, nhưng chợt cứng họng lại khi nghe Ân nói:

“Hòa rồi nhá”

Bữa trưa kết thúc trong tiếng “xẹt điện” bởi những cái lườm tóe lửa của Ly và Ân. Khôi và Nga đứng rửa bát, chỉ biết thở dài né tránh tiếng ồn từ hai con người nhiều miệng kia còn Minh vừa gọt hoa quả vừa khẽ mỉm cười, cảm nhận sự gắn bó ấm áp từ mọi người, cứ như một gia đình nhỏ với những thành viên hiếu động đầy tính trẻ con vậy. Rửa bát xong, Khôi cùng Ly đi chuẩn bị đồ ăn vặt và nước uống còn những người còn lại thì kéo nhau lên phòng Ân nằm nghỉ. Cả nhà đi vắng hết nên có cười nói đùa nghịch thế nào cũng không sợ làm phiền đến ai. Khi đã quây quần đầy đủ trong phòng, cả bọn bắt đầu trò chuyện rôm rả. Mới nghỉ Tết có mấy hôm mà hôm nay gặp nhau đã lại có thêm cả đống thứ để nói, không hiểu lấy đâu ra nhiều chuyện thế mà hết người này lại đến người kia góp phần, rồi từ chủ đề này lại mọc thêm cả tá chủ đề khác, tưởng chừng câu chuyện sẽ kéo dài mãi không có hồi hết vậy.

Đang sôi nổi, Ân chợt giơ tay khiến mọi người chú ý:

“Chơi trò gì đi?”

“Được”

“Ừ ừ, tao cũng đang định bảo”

“Mày thử nghĩ xem có gì không?”

Mọi người nhao nhao lên bàn tán, đến khi Liêm nhìn thấy bộ bài trên bàn học liền lên tiếng:

“Chơi bài thì sao?”

“Ồ hay đấy”

“Lâu lâu rồi tao cũng chưa chơi”

“Chơi bài gì đây?”

“Giời tấn tiến tá lả tao chơi tất”

“Chơi bài bình thường chán lắm tao muốn chơi kiểu mới lạ cơ”

Cả hội lại nhìn Ân tròn mắt, bỗng dưng thành tâm điểm Ân cũng hơi giật mình, định nói tiếp thì Minh hỏi:

“Mới lạ là sao đây?”

“Ờ ý mày muốn mới lạ là muốn thế nào?” – Nga cũng thắc mắc

“Thì…chơi bài sai khiến đê”

“Ô ô sai khiến cũng được đó”

Khôi vỗ tay đánh bốp hưởng ứng, nhưng rồi tiu nghỉu luôn sau khi nhận được những cái nhìn khó hiểu của các bạn. Ly lên tiếng ngay, giọng điệu lẫn ánh mắt đầy hoài nghi:

“Chính xác thì mày muốn sai khiến làm trò gì?”

Nghe Ly nói, Ân đáp ngay không hề do dự:

“Nhiều thứ, ai thua phải uống nước này, làm theo yêu cầu của người thắng này,…cởi đồ này…”

“CÁI GÌ???”

Ly và Nga là hai người kêu to nhất ngay lúc nghe được ba chữ cuối trong câu nói của Ân. Liêm không biết làm gì hơn là ngồi nhìn phản ứng của ba người trước mặt, Khôi chỉ cười khúc khích trong im lặng còn Minh thì vẫn chưa hết choáng. Bất ngờ thay, Ân vẫn hỏi rất vô tư:

“Sao mà phải ngạc nhiên thế? Thua một ván cởi 1 cúc, đứa nào không có cúc thì vén dần hoặc lột dần thôi mà”

“Đê tiện!!!”

Nga đánh một cú trời giáng vào lưng Ân kêu *Đét* một tiếng khiến mọi người chỉ nghe thôi cũng thấy đau, Ân la oai oái nhảy dựng lên trong khi Ly xen vào:

“Thằng *** dê biến thái thủy quái này, mới có tí tuổi đã tư tưởng bậy bạ đen tối thế hả”

“Có mà chúng mày thủy quái ý, đánh gì đau khiếp”

Ân vừa xoa xoa lưng vừa nhăn nhó, rồi lại tiếp tục ăn thêm một tràng tổng sỉ vả. Đứng ngoài chiến tuyến còn Khôi, Liêm và Minh, ai nấy cũng hết thảy kinh hãi, tự hỏi nếu bị cuốn vào thì không biết sẽ tan tác thế nào.

Sau một hồi đấu tranh quyết liệt, Ân vẫn phải chịu thua và dẹp bỏ ý định chơi bài cởi đồ, mặt mũi bí xị ngồi phịch xuống chia bài. Cả nhóm ngồi chơi gần một tiếng đồng hồ, thử đủ mọi thể loại từ tấn, tiến cho đến nghêu sò ốc hến, ăn gian nói dối, ba cây…thì bắt đầu thấy chán. Ân là người rút đầu tiên, đưa bài cho Liêm chơi hộ rồi nhảy lên giường đánh một giấc. Những người còn lại cũng chán dần, không còn náo nhiệt như lúc trước. Gần hai mươi phút trôi qua, khi ai nấy cũng có vẻ buồn ngủ thì Khôi chợt nảy ra sáng kiến, vỗ vỗ tay đánh thức mọi người:

“Hay là chơi Truth or dare?”

“Tuyệt!!!”

“Thế mà tao không nghĩ ra”

“Hay hay, chơi luôn”

“Tao không nghĩ là…”

Minh định rút khỏi trò chơi ngay cả khi chưa bắt đầu vì cậu biết thừa đã ở cùng cái đám quỷ này mà còn chơi mấy cái trò nguy hiểm kiểu đấy thì kiểu gì cũng chết. Nhưng chưa kịp bò ra ngoài đã bị Liêm túm áo kéo lại, những người khác cũng nhanh chóng ngồi quây lại thành vòng tròn, dồn Minh cách xa cánh cửa phòng để cậu không chạy được. Ly cười hô hố:

“Đừng có sợ, đã chơi được với bọn tao thì trò này đã là gì”

“Đúng đúng, ông cứ can đảm lên Minh ạ haha”

Ân ngồi cạnh vỗ vai Minh bôm bốp như để lấy tinh thần nhưng cậu chẳng thấy khá hơn tí nào, bởi cậu đã thân với hội này đủ lâu để biết việc này sẽ đi đến đâu, nếu suôn sẻ thì sẽ không có gì đáng lo, còn không thì…hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc…

Nghe thì kinh khủng vậy thôi chứ từ trước đến nay cũng chưa có sự kiện gì quá sức tồi tệ xảy ra giữa mọi người cả. Họa chăng cũng chỉ là cãi nhau giận nhau mấy hôm rồi lại làm hòa, vui vẻ như thường. Cái “thảm khốc” mà Minh nghĩ tới, có lẽ không phải là về kết thúc của trò chơi, mà là cái cách mà các bạn cậu điều khiển và biến hóa nó thành thứ gì kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.