Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 12




“Em như thế nào rồi? ” thấy Vu Lam dường như khôi phục bộ dáng bình thường, Mặc Văn vội vàng ngẩng đầu hỏi, thanh âm ôn nhu trong mơ hồ xen lẫn đè nén nóng nảy.

“A. ” Vu Lam nghiêng đầu, sau đó cười híp mắt ở trên mặt Mặc Văn hôn “chụt” một cái, dùng hành động tỏ vẻ cô rất tốt.

Mặc Văn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là từ nay về sau Vu Lam lại thêm một cái thói quen, chính là Mặc Văn bất kể ăn cái gì cô cũng phải cướp cắn một cái mới được.

Dĩ nhiên Mặc Văn thì sẽ không cho cô có cơ hội cướp thức ăn.

Bực mình nhìn Mặc Văn lấy tốc độ ánh sáng thu hồi thức ăn, vẻ mặt Vu Lam chán nản nằm ở trên ghế sa lon, ai oán kêu, chính là không cho Mặc Văn ăn.

“Lam Lam… ” Mặc Văn rất bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, ngồi xổm xuống dụ dỗ cô nói, “em ăn thức ăn của anh sẽ không thoải mái, giáo huấn lần trước em quên rồi sao?”

“Gào. ” Vu Lam trợn mắt nhìn Mặc Văn một cái, rất hiển nhiên đã sớm quên mất lần trước giáo huấn cái quỷ gì.

“… ” thấy Vu Lam hung ba ba nhìn hắn chằm chằm, Mặc Văn trở nên đau đầu, vẫn chỉ có thể nhẫn nại dụ dỗ.

Cuối cùng hắn kín đáo đưa cho Vu Lam một nhóm tất cả tinh hạch lớn nhỏ để cho cô chơi đùa Vu Lam cuối cùng mới không cướp thức ăn của hắn.

Mặc xong đồng phục tác chiến đi về phía cửa, Mặc Văn thấy sự chú ý của Vu Lam còn đặt ở trên tinh hạch trước mắt mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày nay hắn đi ra ngoài Vu Lam luôn là muốn đi theo, nhưng là thời điểm hắn tiêu diệt Zombie lại không hy vọng Vu Lam ở bên cạnh, một là sẽ nguy hiểm, hai là hắn không muốn để cho Vu Lam nhìn thấy bộ dáng hắn cả người vẩn đục.

Tiếng đóng cửa nặng nề truyền tới, Vu Lam giương mắt liền nhìn về phía cửa đóng chặt. Vứt bỏ tinh hạch trong tay, cô bò dậy liền đánh về phía cửa, bộ dáng mất mác giống như là hài tử bị người nhà vứt bỏ.

“Ô…”

Mà Mặc Văn chạy tới trên đường cái không có một bóng người, bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại, cả người trong nháy mắt cảnh giới lên.

Ngày hôm qua bởi vì lo lắng thân thể Vu Lam nên hắn không có đi ra ngoài thu thập tinh hạch, mà bây giờ chỗ này dường như ngay cả không khí đều trở nên có chút nặng nề.

Tại phụ cận hắn cũng không thấy một con Zombie nào.

Cái này dĩ nhiên không phải bởi vì hắn đem Zombie săn giết sạch, mà là có vật gì làm cho phụ cận hắn những con Zombie level 2 đều biến mất, hoặc có lẽ là… Bị ăn sạch.

Có thể làm được điều này cũng chỉ có Zombie level 3 kia đột nhiên xuất hiện ở khu Tam này.

Nghĩ tới đây trên mặt Mặc Văn thoáng cái không biểu tình gì, hắn theo thói quen cười ôn hòa một tiếng, lắc người một cái trốn vào giữa bóng tối kiến trúc cao tầng, nhanh chóng ẩn núp hơi thở của mình.

Bây giờ lấy thực lực cấp mười hai của hắn nếu đụng phải Zombie level 3 vẫn còn có chút khó khăn.

Mặc dù cùng đẳng cấp, dưới tình huống dị năng giả sẽ mạnh mẽ hơn Zombie rất nhiều, nhưng mà Zombie cấp bậc càng cao thực lực càng khó đánh giá, dù sao ai cũng không có cách nào dự liệu bọn họ ở phương hướng nào biến dị.

Huống chi đây là Zombie level 3, năng lực cao hơn hắn một cấp.

Ở thời điểm Mặc Văn suy tư một vệt bóng đen từ bên ngoài ánh nắng tươi sáng trên mặt đất chợt lóe lên, sau một khắc chỉ nghe thấy một tiếng vang lặng lẽ.

Cái con Zombie kia rơi ở trên mặt đất.

Lấy góc độ của Mặc Văn đang ẩn núp dễ dàng nhìn thấy cái chân sau to lớn của con Zombie, hắn ngừng thở, thần sắc một trận lạnh giá.

Con Zombie level 3 này có sáu cái chân, cặp chân phía sau thoạt nhìn phát triển có lực nhất. Nó không có cái đuôi, nhưng mà cái da thịt kia phủ đầy điểm đen làm cho người ta không thể không tăng cao cảnh giác.

Zombie level 3 dường như phát giác phụ cận có người, nhưng là bởi vì không cách nào chắc chắn vị trí cụ thể mà chậm chạp không nhúc nhích.

Mặc Văn ngước mắt, nhẹ nhàng lấy ra chủy thủ của hắn, thời khắc chuẩn bị phát động công kích.

Bởi vì con Zombie này cấp bậc cao hơn hắn, cho nên hắn không cách nào chính xác điều tra ra nó bây giờ rốt cuộc là cấp bao nhiêu rồi.

Nếu như là Level 3 từ cấp mười lăm trở xuống hắn còn có thể dễ dàng giải quyết, nếu như là cấp mười lăm trở lên, thật vẫn không thể nói được.

Zombie level 3 trên đất trong phạm vi nhỏ bò hai vòng sau gầm nhẹ một tiếng, nhưng mà Mặc Văn cũng không có định đi ra.

Mặc dù trong tầm nhìn đã không có bóng người của con Zombie level 3, hơn nữa nó đã rất cẩn thận ẩn núp hơi thở của mình, nhưng mà Mặc Văn vẫn bén nhạy phát giác thời điểm nó ngồi chờ con mồi có thể chậm lại tiếng hít thở.

Nhìn dáng dấp con Zombie level 3 này đã có một chút trí tuệ đơn giản.

Không biết qua bao lâu con Zombie kia cuối cùng cũng rời đi, Mặc Văn véo lông mày, trong lòng không có ý tưởng tiếp tục săn giết Zombie nửa, hắn bây giờ chỉ muốn vội vàng chạy tới bên người Vu Lam.

Lần trước con Zombie cấp mười hai kia muốn đối với Vu Lam phát khởi đả kích, Mặc Văn không biết con Zombie này có thể hay không đồng dạng cũng cảm thấy hứng thú với Vu Lam.

Trong lòng chẳng qua là làm ra một cái giả thiết Vu Lam sẽ xảy ra chuyện, Mặc Văn liền chỉ cảm thấy một loại cảm giác tàn bạo không cách nào ức chế được dâng lên.

Thật nhanh lẻn ra ngoài, hắn lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ cao ốc hắn ở, thấy chung quanh bình tĩnh như cũ cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo dưới lầu liếc nhìn nhà ở của hắn, Mặc Văn chạy thẳng tới tầng 20, đứng ở cửa nhìn cửa chính đang mở ngây ngẩn.

Tại sao cánh cửa lại mở?

Ngực chặt trong nháy mắt bực bội thở ra một hơi, Mặc Văn lắc mình tiến vào căn phòng quả nhiên nhưng không phát hiện bóng dáng của Vu Lam đâu.

“Lam Lam? ” hắn luống cuống kêu một tiếng, chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người từ đầu thẩm thấu xuyên qua đến lòng bàn chân.

Không có bất kỳ âm thanh trả lời nào.

Con ngươi đen nhánh trong nháy mắt dính vào huyết sắc, hắn đi tới tới lui lui ở trong phòng hung hãn quay cuồng, nhưng mà vẫn không nhìn thấy Vu Lam.

Vu Lam em đi nơi nào rồi?

Thật vất vả mới được ở bên cạnh Vu Lam mà hiện tại hắn lại đem cô vứt bỏ?

Một đạo vẻ mờ mịt lóe lên trên khuôn mặt Mặc Văn, hô hấp hắn nặng nề, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, hai tay lại hoàn toàn không chịu khống chế run rẩy.

Không thể… Vu Lam tuyệt đối không thể rời hắn đi.

Nắm thật chặt quả đấm, hắn tận lực làm cho mình giữ lý trí.

Trong hành lang hôi thối Vu Lam tuyệt đối không có trình độ nào nhẫn nại được, cô không phải là chạy đi xuống lầu.

Gian phòng cửa sổ cũng đều đóng chặt, cô cũng không có khả năng từ trên lầu té xuống.

Nghĩ tới đây Mặc Văn suy nghĩ trong nháy mắt sáng lên, hắn híp mắt chạy tới cuối hành lang cửa một căn phòng, kéo cánh cửa quả nhiên không có mở được.

Nhớ không lầm cánh cửa này lúc trước vẫn mở, chỉ là bởi vì căn phòng này bên trong vô cùng đơn sơ hắn mới không lựa chọn ở nơi này.

Mí mắt lạnh giá hơi rũ, Mặc Văn một cước đá vào trên cửa.

Trong hành lang lập tức truyền ra từng trận tiếng vang chói tai, mà cái cửa sắt phiến chống trộm cũng trực tiếp bị đá ra một cái lổ thủng.

Mặc Văn bạo lực trực tiếp từ chỗ lỗ thủng phát lực xé ra cánh cửa kia, không nhìn tro bụi vừa vào cửa đập vào mặt hắn, là nhìn chằm chằm Vu Lam đang nằm trên ghế sa lon không chớp mắt theo dõi hắn, trên mặt hắn từng trận vặn vẹo.

Lạnh giá, sát hại, tàn bạo, tuyệt vọng, trong chớp nhoáng này tất cả tâm tình tiêu cực đều dâng lên, chỉ kém một điểm giới hạn liền có thể bùng nổ.

Hắn không có lên tiếng, cũng không có như dĩ vãng ôn nhu gọi tên Vu Lam.

Hắn cứ như vậy đứng ở cửa, nhìn Vu Lam vui vẻ từ trên ghế salon lăn xuống, sau đó lập tức nhào đến đụng vào trong ngực hắn “Ngao ô ” kêu một tiếng, thật giống như cảm thấy loại trò chơi ” ẩn nấp ” này chơi rất khá.

Mà Mặc Văn cũng chỉ là nhìn, hắn không phải là không thể động, mà là không dám động.

Hắn sợ hãi hắn bây giờ động một cái liền sẽ bốp xuống cổ của cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.