Băng Tuyết Hoa

Quyển 1 - Chương 7: Tiểu thi




"Nhưng. . . nhưng Đương gia trang chủ đã giao nhiệm vụ, Tinh Tinh nhất định phải hoàn thành mới được." Lại tới nữa, nàng ấy đối với Quan Hân Vân quả thật là "ngu trung", Quan Hỏa Nhi thật đau đầu.

"Đừng sợ, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, sao hắn biết được." Quan Hỏa Nhi liếc Bạch Quốc Hành, nói.

Bạch Quốc Hành lúc này cũng mở miệng: "Vâng. . . Đúng vậy! Ta tuyệt đối sẽ không nói cho Bạch Quốc Hành, ngươi không cần lo lắng."

Quan Hỏa Nhi nhìn hắn khen ngợi. Ừ, cuối cùng hắn cũng giúp được một việc.

Tinh Tinh nhìn Quan Hỏa Nhi, thấy nàng cười vô cùng chân thành, cũng tạm thời dừng hai mắt đẫm lệ mà nở nụ cười.

"Đúng rồi, như vậy mới đúng, Tinh Tinh, chúng ta đến lương đình ngồi một chút đi." Sau đó lôi kéo tiểu nha đầu đi đến lương đình trong ao cá chép.

Hôm nay khí trời lạnh hơn so với mấy hôm trước, trên không trung bay bay vài bông tuyết trắng xóa, khiến Quan Hỏa Nhi kinh ngạc không thôi.

Từ khi rời đi sở nghiên cứu tới nay, gần đây nàng mới cảm nhận được mình là con người, quá tuyệt vời.

Vì thế nàng vươn tay ra, tiếp được một đóa bông tuyết, bông tuyết xinh đẹp hòa tan rất nhanh trong lòng bàn tay nàng.

"Thứ này ăn được không?" Quan Hỏa Nhi tò mò nhìn về phía Bạch Quốc Hành và Tinh Tinh hỏi. Nàng cười tươi giống như một tiểu cô nương nhìn thấy điều gì mới mẻ, khiến người ta không chuyển mắt được.

"Hỏa. . . Hỏa Nhi tiểu thư, ngài thật đẹp!" Ngay cả nha đầu Quan Phú Dân là nữ nhân cũng nhìn đến đỏ mặt, huống chi là cái đại nam nhân như Bạch Quốc Hành.

Bất quá, Tinh Tinh nhìn thấy Bạch Quốc Hành một bộ dạng si ngốc, thế nhưng không tự giác nóng giận.

Tuy rằng Quan Hỏa Nhi thật sự rất đẹp, nhưng hắn cũng không được nhìn ngài ấy đăm đăm như thế, thật đáng ghét.

Đang lúc Tinh Tinh ăn dấm chua bậy bạ mà đạp Bạch Quốc Hành một cước, thì có người cũng đi ngắm tuyết, tiến về phía lương đình.

" Hỏa Nhi cô nương, nàng cũng ở đây ngắm tuyết sao? Thật trùng hợp."

Mới vừa rồi Quan Phú Dân trên đường đi qua nơi đây, nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Quan Hỏa Nhi liền vội vàng xoay người đi về phía này.

Nói thật trùng hợp, thật ra thì hắn đã sớm trông ngóng mấy ngày này Quan Hân Vân rời đi, muốn tiếp cận Quan Hỏa Nhi. Đối với hắn mà nói thì đây đúng là cơ hội trời cho a. Quan Hỏa Nhi nghe vậy liếc nhìn hắn một cái, lại đem lực chú ý dời sang những bông tuyết xinh đẹp, khiến Quan Phú Dân mất hết mặt mũi.

Bạch Quốc Hành và Tinh Tinh đứng một bên cũng bịt miệng cười trộm.

Uhm, xem ra Đương gia trang chủ lo lắng vô ích rồi, Hỏa Nhi tiểu thư căn bản là không để ý đến trang chủ, không cần phải để tâm.

Nhưng Quan Phú Dân không cam lòng bị xem nhẹ, lập tức nói: "Hỏa Nhi cô nương, nàng thích bông tuyết sao? Vậy nàng không phải người nơi này a! Năm nay tuyết rơi ít, bất quá qua một thời gian nữa sẽ rơi nhiều hơn."

Quan Hỏa Nhi vẫn không để ý tới hắn.

"Hỏa nhi cô nương, lần trước nàng đã đáp ứng tại hạ, nói nguyện ý bồi tại hạ ra ngoài trang đi dạo, vừa hay bây giờ tuyết đã hoàn toàn bao phủ đại thảo nguyên, trắng bạc một mảnh, nếu Hỏa Nhi cô nương không chê, tại hạ và Hỏa Nhi cô nương cùng cưỡi ngựa ra ngoài trang đi dạo, không biết Hỏa Nhi cô nương thấy thế nào ?"

Nghe hắn nói với Quan Hỏa Nhi một đống lời lễ độ, tiểu nha hoàn Tinh Tinh và Bạch Quốc Hành nhíu mày.

Hỏa Nhi tiểu thư sẽ không ra ngoài với hắn thật chứ?

Nhưng lại nhìn, lực chú ý của Quan Hỏa Nhi đã bị lời nói của hắn hấp dẫn, nhất thời bọn họ đã xác định được ít nhiều.

"Bây giờ?" Quan Hỏa Nhi lặp lại, chân mày nhăn lại.

Đi dạo dưới bầu trời đầy bông tuyết rơi là chuyện rất lãng mạn, nhưng là đi dạo với Quan Phú Dân thì nàng phải suy nghĩ lại. Nếu như đi cùng là Quan Hân Vân, tuy rằng hai người luôn đấu võ mồm, nhưng cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt đi?

A? Nàng lại suy nghĩ cái gì vậy nè? Tại sao từ khi Quan Hân Vân rời khỏi trang, nàng liền càng ngày càng giống cái đồ háo sắc.

Không! Không được, nàng phải loại bỏ cảm giác này mới được, nàng không muốn yêu hắn. . . . nhưng, lại nhớ hắn ?

Ôi ~ Nàng lại miên man suy nghĩ rồi.

"Đương nhiên! Hỏa Nhi cô nương, bây giờ đúng là thời điểm lý tưởng để đi ngắm tuyết." Quan Phú Dân thấy nàng đã có chút dao động, lại càng uốn ba tấc lưỡi dụ dỗ.

Nếu có thể ngay lập tức có được lời hứa hẹn của mỹ nhân, đem nàng đoạt lấy từ bên người Quan Hân Vân, đúng là chuyện vui nhất a! Hắc hắc.

Nghĩ đến đây, Quan Phú Dân càng cười đắc ý.

Thế nhưng, Quan Hỏa Nhi chính là không muốn nhìn thấy hắn đắc ý, đem ý định ban đầu là muốn cùng hắn rời trang rồi nhân cơ hội trốn đi thu hồi.

"Để lần sau đi, Quan trang chủ, ta ra ngoài đã lâu, thân thể cảm thấy hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi." Ngay cả mỉm cười Quan Hỏa Nhi cũng lười cho hắn, mang theo hai người Bạch Quốc Hành và Tinh Tinh đang cười trộm rời đi.

Trong lương đình, chỉ còn Quan Phú Dân kết bạn với đầy trời sương tuyết, thở phì phì ngoan độc nói:

"Ngươi. . . Quan Hỏa Nhi, ngươi chờ đó cho ta xem, có một ngày ta muốn ngươi chết tâm mà đi theo ta."

***

Vài ngày sau đó, Quan Phú Dân vì muốn đoạt được tâm Quan Hỏa Nhi trước Quan Hân Vân, đối với nàng có thể nói là vô cùng ân cần, khiến Bạch Quốc Hành và Tinh Tinh phải tặc lưỡi hít hà khen hắn cần cù.

Nhìn lại đương sự Quan Hỏa Nhi, nàng vẫn không cho Quan Phú Dân sắc mặt tốt, ngược lài ngày càng chán ghét. Nhìn hắn đi tới, miệng kêu một tiếng "Hỏa Nhi", nghe thấy toàn thân nàng liền nổi da gà, lông mày cũng nhăn lại.

Tuy rằng Quan Phú Dân cố ý bắt chước Quan Hân Vân gọi tên nàng, nhưng nàng lại thấy không hề dễ nghe.

Nhất là, thanh âm này rơi vào tai của nàng lại tạo thành "Hiệu quả ngược", hoàn toàn khác khi Quan Hân Vân gọi nàng. Khi hắn gọi nàng, cả người nàng đều khô nóng, tim đập nhanh hơn, ngay cả Quan Hỏa Nhi cũng không biết tại sao lại như vậy.

Quan Phú Dân không đợi tiểu nha hoàn Tinh Tinh thông báo, liền tự tiện đi vòng qua nàng ấy tiến vào trong phòng, gọi cái tên mà Quan Hân Vân đặt cho nàng.

"Hỏa Nhi, nàng nhìn xem, lần này ta mang đến cho nàng quà gì này."

Không chỉ hành động là tự tiện, mà ngay cả phương diện khác cũng thế. Tỷ như lúc trước hắn gọi nàng là Hỏa Nhi cô nương, bây giờ tự cho là thân thiết mà tiến bộ thành hai chữ "Hỏa Nhi".

Hắn không biết, Quan Hỏa Nhi ghét nhất người như thế, đương nhiên không cho hắn sắc mặt tốt để xem rồi. Thật đúng là người tính không bằng trời tính, thất sách a!

"Cảm ơn ý tốt của Quan trang chủ, nhưng nơi này là khuê phòng của Hỏa Nhi, Quan trang chủ tùy ý tiến vào như vậy, không cảm thấy không thích đáng sao?" Nàng nghiêm mặt nói, khiến gương mặt của Quan Phú Dân đỏ bừng như gan heo.

"Hỏa. . . Hỏa Nhi, tại hạ chỉ là nóng lòng muốn tặng quá cho nàng, cho nên mới phạm vào sai lầm, nàng tha thứ ta đi."

Quan Phú Dân không mất hứng, cũng muốn bỏ qua, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm.

Ít nhất, hắn muốn trước khi Quan Hân Vân trở về hắn phải đem nàng lên giường của hắn, nếu không mặt mũi của hắn không phải nên quăng hết đi sao? Lần này vì theo đuổi mỹ nhân Quan Hỏa Nhi, hắn đã lấy hết chi phí Quan Hân Vân cho hắn hàng tháng, cho nên không thành công thì không thể. Bằng không sao hắn một bụng dục hỏa cũng không đi lưu luyến các bụi hoa khác đâu.

Hắc hắc hắc! Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười trộm lên.

Nói không chừng có thể khiến hắn ôm ấp hồng nhan dịu dàng, nghĩ đến đây gương mặt sa sầm của hắn cười tươi lên rất nhanh.

Quan Hỏa Nhi không cảm thấy quá hứng thú liếc nhìn cái gì đó trong tay hắn.

Quan Phú Dân vội vàng cầm vật trong tay đi tới trước mắt nàng.

"Hỏa Nhi, đây chính là lư hương nhập về từ quan ngoại, chỉ cần trước khi đi ngủ đốt, đảm bào nàng một đêm mộng đẹp đến trời sáng."

Hắn nước miếng bay tứ tung giới thiệu.

Quan Hỏa Nhi nhìn cái lư hương ba chân màu vàng, bên trong đã để sẵn một loại bột màu trắng.

Tuy rằng nàng không mấy hứng thú với loại đồ vật này, nhưng vì muốn Quan Phú Dân rời khỏi phòng nàng sớm một chút, thế nàng nàng gật đầu.

"Ta biết rồi, Quan trang chủ, ta đây nhận lấy là được." Liền gọi tiểu nha hoàn Tinh Tinh cất nó đi, rồi mới hạ lệnh trục khách: "Như vậy Quan trang chủ, sàng nay ta có chút nhức đầu, muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta lại bồi Quan trang chủ nói chuyện phiếm."

Nói xong, cũng không đợi Quan Phú Dân kịp phản ứng, liền lớn tiếng gọi người: "Tinh Tinh, Quan trang chủ muốn trở về, ngươi tiễn ngài ấy ra ngoài."

Tiểu nha đầu Tinh Tinh cười trộm nói: "Trang chủ, thỉnh."

Quan Phú Dân trừng lớn mắt, còn chưa hiểu đâu vào đâu thì người đã bị đưa ra ngoài cửa.

Sau một lúc lâu, Quan Phú Dân nhìn chằm chằm cửa gỗ mới lớn tiếng mắng.

"Xú nữ nhân chết tiệt này, hừ! Đến đêm nay, ta biến ngươi thành nữ nhân của ta, để ta nhìn xem ngươi tiếp tục kiêu ngạo như thế nào! Lúc đó xem ta giáo huấn ngươi." Thế này mới căm giận rời đi.

Đợi hắn biến mất ở đoạn hành lang gấp khúc, một bóng người xanh đậm mới bước ra từ cây cột to bên cạnh.

Bạch Quốc Hành nghe những lời nói vừa rồi của Quan Phú Dân, cau mày lại lo lắng.

Quan Phú Dân muốn đối phó với Hỏa Nhi tiểu thư như thế nào? Hắn thực sự lo lắng.

Nhưng mà Quan Phú Dân là người đứng đầu trang, người hầu như hắn làm sao dám đối phó, làm sao bây giờ a?

Nhất thời, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn, vì thế mặt mày hớn hở chuẩn bị đi làm.

Sáng mai Đương gia trang chủ mới có thể về tới, nếu cưỡi ngựa phi nhanh, đêm nay là có thể tới Quan gia trang rồi. bởi vậy, thân hình to lớn của hắn nhanh chóng đi về phía chuồng ngựa, hi vọng có thể đuổi kịp tới khách sạn mà Quan Hân Vân đang ngủ, đúng lúc dẫn cứu binh về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.