Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 4




Mọi việc vẫn tốt đẹp theo sự sắp đặt của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi cũng không hỏi thêm gì nữa, im lặng và ngoan ngoãn theo những gì mà hiện tại có.

-Anh chưa đi làm sao?_ Ngước nhìn đồng hồ đã hơn 9h mà Nam Cung Thần vẫn ngồi ở phòng khách đọc báo,uống café. Lăng Tâm Phi tòm mò hỏi.

-Hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà với em.._ Nam Cung Thần ngoác ngoác tay, ý bảo cô tới gần anh, Lăng Tâm Phi ngoan ngoãn tới cạnh anh liền bị anh kéo ngồi lên đùi mìn, Nam Cung Thần dịu dàng trả lời. Anh tật sự không thể cách cô nữa bước, đi đâu anh cũng đưa cô đi cùng, dù là đi dự tiệc hay gặp khách hàng anh luôn đưa cô đi, nhưng chỉ là để cô ở phòng kế bên, có như vậy anh mới cảm giác được cô ở bên cạnh anh.

-Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh, em đảm bảo với anh là sẽ không ra ngoài.._ Lăng Tâm Phi hốt hoảng lên tiếng, không phải chứ? Anh ở nhà có nghĩa là hôm nay cô đừng hòng mà xuống giường nỗi.

-Không..anh muốn giành nhiều thơi gian cho em.._ Nam Cung Thần yêu thường hôn cô, giọng cực cưng chiều mà nói.

-Hai người đang làm gì vậy?_ Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai người liền hướng mắt về phía người phát ra tiếng nói kia, đó là một người phụ nữ xinh đẹp. Long Điền Ngọc Hân mẹ của anh.

-Cháu chào bác.._ Lăng Tâm Phi không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng nhìn nét của bà và Nam Cung Thần giống nhau, là thậu bối cô lễ phép cúi đầu chào bà, nhưng cô không có cách nào đứng lên vì Nam Cung Thần ôm cô rất chặt.

- Anh buông em ra.._ Lăng Tâm Phi trừng mắt nhìn anh gắt nhẹ.

- Em ngồi yên đi, ngoan.._ Anh yêu thương hôn má cô, mặt kệ người phụ nữ vẫn thể hiện tình cảm của anh dành cho cô.

-Mẹ đến đây làm gì?_ Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng hỏi, mắt cũng không nhìn bà.

-Có việc nên mẹ đến để thông báo cho con, nhưng trước hết con hãy cho mẹ biết, cô gái này là ai?_ Long Điền Ngọc Hân bình tĩnh lên tiếng.

-Mẹ không cần biết…

-Con đừng tỏ thái độ như thế với mẹ.._Bà tức giận gầm nhẹ

-Trước khi con còn tôn trọng người thì xin mẹ hãy rời khỏi đây.._ Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng lên tiếng đuổi người, sự dịu dàng vừa nãy của nh đối với Lăng Tâm Phi liền không còn.

- Thần.._ Lăng Tâm Phi thấy tình hình có gì đó không đúng nên dung khủy tay thúc nhẹ vào người anh, ý nhắc nhở anh không nên đối xử như vậy với mẹ anh.

- Cô ta là ai?_ Long Điền Ngọc Hân hỏi lại lần nữa.

- Mẹ không cần biết.._ Anh vẫn giữ nguyên thái độ đáp.

-Con..vậy còn Long Điền Ngọc thì sao? Mẹ đã ước hôn cho bọn con.

- Con không chấp nhận, cô ấy là do mẹ sắp xếp bên cạnh con, con chỉ xem cô ấy như em gái, là con gái của mẹ._ Nam Cung Thần khẳng định

- Nhưng nó chỉ là do mẹ nhận nuôi, con bé không có dòng máu của nhà Long Điềm

- Nhưng cũng mang họ Long Điền..

- Thần..con bé đã theo con suốt hơn 5 năm, tình cảm con bé dành cho con con không biết…_ bà thấy thái độ lạnh lùng của Nam Cung Thần nên nhẹ giọng nói.

- Đó là cô ấy tự nguyện con không cần, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe._ Nam Cung Thần nói xong liền đưa Lăng Tâm phi lên phòng bỏ lại mình bà Long Điền Ngọc Hân tức giận, cho dù bà cố gắng hỏi quản gia nhưng ông là người kính miệng sẽ không hé nữa lời dù cho bà là chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.