Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 30




“Đừng có cắm mặt mà đi như thế,” anh ta nói tiếp, đôi mắt đen nheo lại dưới bóng chiếc mũ rộng vành. “Và lúc nào cũng nên cầm sẵn chìa khoá trong tay trước khi ra khỏi một toà nhà.

Tạ ơn trời là cô đang đeo kính râm nên anh ta không thể thấy mắt cô đang lồi ra v sợ đến thế nào, Milla hoảng hồn nghĩ. Tim cô vẫn còn đập thình thịch và mồ hôi lạnh lấm tấm trên da. Cô phải ngừng phản ứng với anh ta như thế này, trước khi anh ta nhận ra cô thực sự sợ quắn cả mông mỗi lần anh ta chỉ hơi động đậy.

Nhưng như thế không có nghĩa là Diaz còn chưa nhận ra chuyện đó, bởi vì cô thấy khóe miệng anh ta nhếch lên một tí ti.

“Thường thường tôi cũng làm thế,” cô thấy chính mình đang giải thích trong lúc tra chìa khoá vào ổ. Tay cô run run và cô phải làm lần thứ hai mới được. Milla tự hứa với mình là chiếc xe tiếp theo cô mua chắc chắn sẽ có hệ thống khoá điều khiển từ xa. Vừa mở cửa xe, cô vừa nói: “Joann bảo là anh đã gọi.”

“Ừ.” Anh ta vươn người qua cô, ấn vào nút mở khoá để mở tất cả các cửa rồi trèo vào ghế hành khách.

Rõ ràng anh ta sẽ đi chung với cô. Hoặc là thế hoặc là anh ta không muốn nói chuyện trong lúc đứng ở lề đường. Hít một hơi dài, cô chui vào sau vô lăng, khởi động xe rồi bật điều hoà ở mức cao, hạ thấp các cửa kính để xả bớt hơi nóng đã tích tụ trong chiếc xe đóng kín.

Anh ta bỏ chiếc mũ Stetson tối màu lúc vào trong xe và xoay người để ném nó ra ghế sau. Rồi anh ta thắt đai an toàn.

Trong một giây Milla bị sốc trước hình ảnh một sát thủ cài dây an toàn. Cô chớp mắt khi chợt hiểu anh ta thắt đai an toàn vì muốn chiếc xe đi cho chóng.

Cô đặt túi lên sàn xe phía sau rồi thắt đai an toàn. “Đi đâu đây?” cô hỏi, phòng khi anh ta đã định sẽ đi đâu.

Anh ta nhún vai. “Cô lái mà.”

“Tôi đang quay về

“Tốt thôi.”

“Xe anh đâu?”

“Ở một nơi an toàn. Tôi sẽ nói cho cô biết khi nào nên thả tôi xuống.”

Milla nhún vai, kiểm tra gương và đánh xe ra khỏi bãi đỗ khi cô trông thấy một chỗ trống trong dòng xe cộ. Không khí phả ra đã bắt đầu mát lạnh, vì thế cô nâng kính cửa, ngăn cách hai người trong một không gian nhỏ riêng tư. Trước đây cô chưa từng nhận ra một chiếc xe lại nhỏ bé và riêng tư đến thế, nhưng kể cả khi Diaz là người bất động nhất mà cô từng biết, anh ta vẫn có một cách riêngđể chiếm lĩnh không gian và biến nó thành của mình. Cô cảm thấy vừa chật chội lại vừa ngột ngạt, mặc dù anh ta chẳng làm gì ngoài im lặng ngồi bên cạnh cô.

“Sao anh gọi tôi?” cuối cùng Milla hỏi.

“Hiện giờ Pavón không ở quanh đây. Hắn ta đang đi trốn ở đâu đó.”

Nỗi thất vọng thúc mạnh vào bụng Milla như búa tạ. Cô siết chặt tay trên vô lăng. “Anh đã biết rồi ư?”

“Phải. Nhưng đừng lo, rồi hắn sẽ xuất hiện. Cô có kể với ai về tôi không?” Cô nhận ra anh ta đang kiểm tra gương chiếu hậu, theo dõi những chiếc xe đi quanh họ. Diaz không nói thẳng ra, nhưng kể từ lúc bước vào chiếc SUV cùng cô, anh ta chẳng hề thư giãn.

“Không, và tôi cũng đã dặn Joann đừng nhắc đến anh.”

“Chị ta có đáng tin không?”

“Hơn hầu hết mọi người.” Đáng lẽ Milla đã nói cô tuyệt đối tin tưởng Joann, nhưng Diaz không tin vào những cái tuyệt đối; với anh ta chỉ có người đáng tin ít hay nhiều chứ không ai đáng tin hoàn toàn. Và anh ta đã đúng, cô nghĩ. Dù cô có tin tưởng Joann bao nhiêu, vẫn luôn có một khả năng là điều gì đó sẽ bị rò rỉ ra ngoài trong lúc chuyện trò.

Anh ta tiếp tục nhìn dòng xe cộ, cô cố gắng quan sát anh ta nhiều nhất có thể trong lúc lái xe. Diaz là người gọn gàng; quần áo không hề vấy bẩn, móng tay ngắn và sạch. Hôm nay anh ta mặc một chiếc quần bò màu nâu sẫm và chiếc áo sơ mi hình như từng có màu be, nhưng bị giặt nhiều lần quá nên biến thành màu kem nhạt. Anh ta đeo một chiếc đồng hồ trông hiện đại đến nỗi như thể nó tính được cả hành trình đến các vì sao vậy, nhưng ngoài ra không còn phụ kiện nào khác. Hai bàn tay đặt yên trên đùi trông mạnh mẽ và gân guốc, với những mạch máu chạy thẳng lên trên cẳng tay.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta cứng rắn, tự chủ và hơi dữ tợn. Cằm vẫn còn lởm chởm râu, đôi môi mím lại như thể anh ta chẳng thấy cuộc đời mình có gì đáng vui. Có lẽ là không có gì đáng vui thật, cô nghĩ. Niềm vui đến từ con người, từ những mối quan hệ gắn kết mọi người với nhau, còn Diaz thì hoàn toàn cô độc. Có thể anh ta đang ngồi ngay cạnh cô, nhưng một phần của anh ta dường như lại ở một nơi xa lắc.

“Anh đã tìm ra ai gọi điện cho tôi tối thứ Sáu chưa?” Milla cất tiếng hỏi khi sự im lặng đã trở nên không thoải mái.

“Chưa. Tôi gặp một ngõ cụt.”

Anh ta có nói theo nghĩa bóng không nhỉ? Có phải người liên lạc của anh ta giờ chết rồi không?

“Rồi tôi sẽ tìm được hắn,” anh ta nói tiếp, và cô thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Điện thoại của cô reo vang. Diaz nhìn quanh, lấy túi xách cho cô. “Cảm ơn,” Milla nói, lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi. Trên màn hình là số của văn phòng. “A lô?”

“Chúng ta có một cậu bé bốn tuổi bị lạc,” Debra Schmale nói mà không cần mào đầu. “Cậu bé sống gần công viên trung tâm. Nó đã bị lạc khỏi nhà ít nhất hai giờ rồi.” Cô cho địa chỉ. “Đồn cảnh sát là nơi đầu tiên nhận đươc tin. Gia đình và hàng xóm đã tìm kiếm cậu bé hàng giờ trước khi gọi cho họ. Cảnh sát gọi tới yêu cầu chúng ta trợ giúp. Chúng tôi đang tập hợp người trên phố đó nhanh nhất có thể. Gần như cả văn phòng đều đang trên đường tới đó.”

“Tôi sẽ gặp mọi người ở nhà cậu bé,” Milla nói và kết thúc cuộc gọi. Cô liếc sang bên và đổi làn, nhấn ga để bắt kịp đèn xanh trước mặt. Cô rẽ phải, rồi lại rẽ phải lần nữa để phóng theo hướng ngược lại lúc nãy. “Tôi nên thả anh ở đâu?” cô hỏi Diaz.

“Có chuyện gì vậy?”

“Một bé trai bốn tuổi bị mất tích gần núi Franklin.” Hôm nay trời vẫn nóng tới 38°C; nếu thằng bé không tìm được chỗ tránh nắng thì nó có thể chết vì trụy tim. Nhưng nếu nó tìm được chỗ trú thì việc tìm nó lại càng khó khăn hơn.

Diaz nhún vai. “Tôi sẽ đi với cô. Tôi biết khu vực đó.”

Milla không bao giờ nghĩ anh ta sẽ nói thế. Anh ta sẽ khiến mình lộ diện trước rất nhiều người. Cô đã nghĩ anh ta sẽ lẩn tránh đám đông.

“Tên anh là gì?” cô hỏi. “Nếu anh muốn giữ bí mật nhân thân của mình, tôi không nên gọi anh là Diaz.”

Người đàn ông này có một cách để không trả lời các câu hỏi ngay lập tức. Anh ta luôn luôn dừng một hoặc hai giây, như thể đang cân nhắc cả câu hỏi lẫn câu trả lời. Cái khoảng dừng nhỏ ấy thật khiến người khác nản lòng. 

“James,” cuối cùng anh ta nói.

Milla nhấn ga và vượt lên trước một chiếc xe thể thao.

“Đó có phải là tên thật của anh không?”

“Phải.”

Có lẽ đúng, có lẽ không. Nhưng chừng nào anh ta còn chấp nhận cái tên ấy thì việc nó có là tên thật của anh ta hay không c quan trọng.

Con phố nơi cậu bé mất tích sống chật ních ô tô, cả xe công lẫn xe riêng, và mọi người đang đi dọc hai bên phố gọi tên cậu. Một nhóm người đang đứng trước nhà cậu bé và Milla trông thấy một phụ nữ trẻ buồn bã đang khóc trên vai một người lớn tuổi hơn.

Lòng cô thắt lại. Cô đã từng là người phụ nữ trẻ ấy. Dù đã bao lần cô trông thấy một bà mẹ khóc vì lo âu, dù đã bao lần những đứa trẻ được tìm thấy an toàn và trở về nhà, trong một giây kinh khủng cô vẫn bị kéo ngược trở lại khu chợ nhỏ ngoài trời ấy, nơi mà lần cuối cùng cô nghe được tiếng khóc của con mình.

Tìm được một chỗ để đỗ xe, Milla nhảy ra và lấy túi khẩn cấp của mình trong cốp sau. Đội tìm kiếm luôn mang theo một bộ quần áo, bởi vì họ không bao giờ biết mình sẽ ở đâu và ăn mặc như thế nào lúc nhận được một cuộc gọi. Cô trèo vào ghế sau, vội vã lột váy rồi mặc chiếc quần túi hộp, đi tất và xỏ chân vào giày đế mềm. Trong lúc cô thay đồ, Diaz đứng ở cửa xe và quay lưng lại với cô, chắn tầm nhìn của mọi người. Milla thoáng ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh ta. Tiếp theo là mũ lưỡi trai và kính râm, rồi cô nhét vào túi quần vài thứ: một chiếc điện đàm, một cái còi, một bình nước, một cuộn băng gạc và một hộp kẹo cao su. Còi là để đánh động cho người ở gần đó trong trường hợp không dùng được điện đàm, còn những thứ kia là dành cho cậu bé.

Nhóm của cô đã nhận ra chiếc SUV và đang tiến lại gần. Brian dẫn đầu, và mặc dù cậu ta cũng đeo kính râm, Milla có thể thấy cậu ta đã chú ý ngay tới Diaz.

Cô trèo ra khỏi ghế sau, khoá cửa xe rồi nhét chùm chìa khoá vào trong túi quần trước. “Đây là James,” cô giới thiệu trước khi Brian kịp hỏi câu nào. “Anh ấy sẽ giúp chúng ta. Ai phụ trách đấy?”

“Baxter,” Brian nói.

“Tốt.” Trung úy Phillip Baxter là một người có kinh nghiệm trong các vụ tìm kiếm thế này, một người đàn ông vững vàng, hiểu biết và vô cùng cẩn thận.

“Tên cậu bé là

“Max. Thằng bé vẫn khoẻ mạnh, nhưng hôm nay nó bị nhiễm trùng tai và lên cơn sốt nên không đi nhà trẻ. Mẹ nó nghĩ là nó đang ngủ trưa trong lúc chị ta đi giặt quần áo, nhưng khi trở lại kiểm tra thì thằng bé không còn trên giường nữa.”

Việc Max bị ốm rất đáng lo ngại; cơn sốt sẽ càng làm nó dễ bị kiệt sức dưới cái nóng hơn. Họ cần phải tìm được nó thật nhanh. Cô mới ở ngoài trời được vài phút mà đã bắt đầu vã mồ hôi rồi.

Tất cả bọn họ đều tập trung ở sân trước để báo cáo quân số với Baxter, ông này đang cầm một bìa kẹp hồ sơ và điều hành các nhóm tìm kiếm để không bỏ sót khu vực nào trong khi các khu khác lại bị chồng chéo. Lính của ông, những chuyên gia thành thạo, chỉ huy mỗi nhóm.

Baxter gật đầu với Milla khi nhóm của cô đi tới. “Milla,” ông nói thay lời chào. “Mừng là nhóm của cô đến được. Họ đã chờ rất lâu mới gọi 911 nên thằng bé có thời gian để đi lang thang xa hơn. Lúc trước nó đã muốn đến nhà bà ngoại, nhưng vì nó đang ốm nên mẹ nó không cho, và nó nổi cáu.”

“Bà thằng bé sống ở đâu?”

“Cách đây vài dặm. Mẹ nó nói rằng nó biết đường đến nhà bà, vì thế chúng tôi đang tập trung phần lớn sức lực tìm kiếm giữa hai địa điểm.”

Diaz, nãy giờ lấp ló phía sau cô nhưng vẫn luôn theo sát, hỏi, “Thằng bé dùng cửa nào?”

Milla thấy ngạc nhiên vì anh ta lên tiếng, nhưng rõ ràng anh ta không lo lắng việc cảnh sát El Paso có thể nhìn thấy mình. Điều đó khiến cô phần nào vững tâm; nhiều khả năng anh ta không bị truy nã ở phía bên này biên giới.

Baxter nhìn anh ta sắc sảo rồi chỉ tay. “Cửa sau. Tới xem đi.”

Sân sau gọn gàng và được rào quanh bằng hàng rào mắt cáo. Có một bộ ghế xích đu và cầu trượt, vài chiếc tải xúc đất đồ chơi mà thằng bé rõ ràng đã dành rất nhiều thời gian chuyển đất từ chỗ này sang chỗ khác, và một chiếc xe ba bánh dựa vào hàng rào. 

“Tôi cho là thằng bé đã trèo lên xe ba bánh, tìm được chỗ bám tay và cứ thế trèo qua hàng rào,” Baxter nói. “Tôi nghĩ chỉ có đường đó thôi.”

Diaz lơ đãng gật đầu, ánh mắt lạnh băng nghiên cứu khu vực quanh đó để tìm thứ có thể đã thu hút sự chú ý của thằng bé. “Có thể là một con chó,” anh ta nói gần như với chính mình. “Một chú cún con, hoặc mèo con. Hy vọng đó không phải là một con linh cẩu.”

Cổ họng Milla thắt lại. Cô cầu mong thứ đã lôi cuốn cậu bé ra khỏi sân nhà không phải là bất kỳ một loài độc ác nào, dù là động vật hay con người.

“Anh không nghĩ thằng bé sẽ tới nhà bà nó à?” Baxter hỏi.

“Có thể. Nhưng nếu một con chó hay mèo con đi qua thì thằng bé cũng có thể sẽ đi theo. Ông biết bọn trẻ thế nào rồi đấy.”

“E là thế.” Baxter thở dài, đôi mắt lo lắng.

Diaz đi tới chỗ hàng rào mà Max đã trèo qua và ngồi thụp xuống để quan sát mặt đất, rồi anh ta ngẩng đầu lên và từ từ nhìn xung quanh. Đó là việc mà Đội tìm kiếm hay làm, hạ mình xuống bằng tầm cao của đứa trẻ để nhìn mọi việc như chúng đã nhìn. Khi nhìn từ trên xuống, người lớn thường bỏ lỡ những nơi ẩn nấp hay những viên đá có hình thù thú vị.

“Rất nhiều người đã giẫm lên đất ở chỗ này,” Diaz nói, ý bảo họ đã xoá mất những dấu vết nhỏ mà đáng lẽ anh ta đã nhìn thấy. “Ông đã gọi chó nghiệp vụ chưa?” 

“Một giờ nữa sẽ đến.” Đúng với tính cách của mình, Baxter không phật lòng trước những câu hỏi của Diaz. Ông không cảm thấy phải chứng tỏ với ai điều gì; mục đích của ông là tìm được đứa trẻ bị mất tích, không còn gì khác nữa. Nếu Diaz có thể giúp được thì thật tốt.

Diaz gầm gừ. Thằng bé đã mất tích hơn hai tiếng. Một giờ nữa mới mang được chó đến đây, định hướng cho nó, cho nó ngửi mùi - thế tức là thằng nhỏ đã phải ở ngoài trời bốn tiếng đồng hồ trong cái nắng này, bị ốm và không có chút nước nào.

Baxter nhìn vào bìa kẹp hồ sơ của mình. “Được rồi, Milla, hãy tập hợp người của cô nào.” Joann cho ông danh sách tên họ, ông điền nó vào bảng thông tin rồi bắt đầu gọi hai người một, vừa đánh dấu trên danh sách vừa đưa ra các chỉ dẫn. Ông chỉ vào Diaz và Milla. “Tôi muốn hai người hướng thẳng tới ngọn núi.” Ông nhìn Diaz. “Tôi thấy anh có vẻ giống người biết đọc dấu vết, còn Milla thì có giác quan thứ sáu trong chuyện suy đoán bọn trẻ con sẽ đi đâu. Có khi đúng là thằng bé đã đi theo một con chó hay cái gì đó.”

Ông mô tả nhân dạng của Max cho mọi người - tóc đen, mắt nâu, mặc chiếc áo sơ mi Blues Clues màu trắng, quần ka ki và đi xăng-đan - rồi cho họ lên đường.

Cô và Diaz người trước kẻ sau len lỏi qua những bãi cỏ trơ trụi và những con ngõ nhỏ. Họ thường phải quỳ xuống bò bằng đầu gối và hai tay hay ngồi xổm để tìm bên dưới gầm xe, trong bụi rậm, hầm nhà hay bất cứ chỗ nào mà một cậu bé có thể chui lọt. Cứ vài mét Milla lại gọi tên Max, rồi dừng lại lắng nghe. Một hòn đá nhọn chọc vàođầu gối cô; một mảnh kính cắt vào tay cô. Cô lờ đi mọi sự khó chịu đó, lờ đi cái nóng, tập trung vào việc tìm kiếm, gọi tên cậu bé và lắng nghe. Milla đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, vậy mà lần nào cảm giác cấp bách trong cô cũng y hệt như nhau.

Họ đi được khoảng tám trăm mét thì Diaz tìm thấy dấu chân trẻ con trên mặt đất. Milla bò xuống bên cạnh anh ta và săm soi vết chân. Trông nó có vẻ nhỏ bằng chân một đứa trẻ bốn tuổi, và thuộc về một chiếc giày hay dép đế trơn chứ không phải đế mềm.

“Cô đang chảy máu kìa,” đột nhiên Diaz nói.

Milla liếc nhìn bàn tay mình. “Chỉ là một vết cắt nông thôi. Tôi sẽ chăm sóc nó khi nào chúng ta trở về.”

“Băng nó lại luôn bây giờ đi. Đừng để mùi máu của cô làm hỏng dấu vết.”

Cô đã không nghĩ về chuyện đó. Cô dừng lại, lôi cuộn băng gạc ra và bắt đầu quấn xung quanh bàn tay. Cô băng kín được vết thương, nhưng với một tay cô không buộc chặt được. Diaz lôi một con dao kỳ quái ra khỏi ủng, cắt cuộn băng rồi xẻ phần đầu thành hai mảnh để buộc thành một nút thắt thật chặt.

“Cảm ơn anh,” Milla nói. Cô nhìn quanh. “Anh có thấy dấu chân linh cẩu nào không?”

“Không.”

Thật tốt. Bọn linh cẩu ăn mọi sinh vật bé nhỏ, bất kể cái gì từ một con chuột, một con thú nuôi trong nhà cho đến môt đứa bé.

Họ lại quỳ xuống, kiểm tra kỹ càng mọi thứ. “Max!” Milla gọi. “Max ơi!" Cô lắng nghe, vẫn không có tiếng trả lời.

Cô nóng đến nỗi bắt đầu thấy bụng nhộn nhạo, vì thế cô uống một ngụm nước và đưa cái chai cho Diaz, anh ta cũng uống. Nếu chỉ sau nửa giờ cô đã cảm thấy thế này thì Max còn cảm thấy thế nào sau những ba giờ đồng hồ? Nếu thằng bé có ở đâu đó gần đây thì nó phải nghe tiếng họ gọi rồi chứ?

Một ý tưởng chợt lóe lên, cô lôi chiếc điện đàm ra và bấm nút. “Milla đây. Tên đầy đủ của Max là gì?”

Ít phút sau có tiếng trả lời lạo xạo trên sóng điện đàm. “Max Rodriguez Galarza.” Milla bèn thả chiếc điện đàm trở lại túi quần, chống hai tay lên hông, hít một hơi thật sâu và bắt chước giọng mẹ mình. “Max Rodriguez Galarza, con ra đây ngay!” Cô gọi bằng giọng nghiêm khắc nhất của mình.

Diaz bắn cho cô cái nhìn ngạc nhiên, và khoé miệng anh ta choáng cong lên vẻ thích thú.

“M-mẹ? Mẹ ơi!”

Giọng nói nhỏ rơ hồ, nhưng rõ ràng nó vừa vang lên ở đâu đó. Milla giật mình kinh ngạc vì chút mẹo nhỏ đã thực sự thành công; rồi cảm giác đắc thắng ngọt ngào khiến cô quay sang Diaz cười toe toét. “Tìm được thằng bé rồi!” cô reo mừng, rồi lại hét lên lần nữa. “Max! Con ở đâu, chàng trai?”

“Ở đây ạ,” giọng nói nhỏ lại vang lên.

Diaz bèn lao qua khoảng sân sau ở bên tay phải của họ.

“Ra đây ngay lập tức!” cô gọi để thằng bé nói thêm gì đó. Có vẻ như nó sợ giọng nói uy quyền.

“Không được ạ! Con bị kẹt rồi.”

Một chiếc xe bán tải đậu trong sân sau cách đó hai ngôi nhà, và Diaz quỳ xuống bên cạnh nó, ngó vào trong. “Thằng bé đây rồi,” anh ta nói. “Mông quần của nó bị mắc vào gầm xe.”

Milla tóm lấy điện đàm thông báo tin tốt lành trong khi Diaz nằm ép bụng trườn xuống dưới gầm xe tải. Cô cũng quỳ xuống, bỏ kính và nhìn anh ta dùng con dao cắt sợi thắt lưng trên chiếc quần soóc nhỏ đang móc Max vào dưới gầm xe. Cô nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra nếu ai đó vào trong xe và lái đi mà rùng mình. Max sẽ bị quăng quật đến chết, và nếu radio trên xe bật to thì thậm chí người lái xe sẽ không nghe được tiếng thét của nó.

“Bắt được rồi,” Diaz nói, nắm chắc lấy thằng bé bằng một tay trong lúc nhét con dao trở lại ủng; sau đó anh ta lôi Max trườn ra khỏi gầm xe.

Max ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt nhỏ xanh rớt và có những quầng thâm quanh mắt, nhưng cậu bé vẫn nhìn chằm chằm họ và thông báo: “Cháu không được nói chuyện với cô chú. Cô chú là người lạ.”

“Hoàn toàn đúng,” Milla nói, quỳ xuống bên cạnh cậu bé và lấy chai nước ra khỏi túi. “Cháu khát không? Cháu không phải nói gì cả, chỉ cần gật đầu nếu có khát.”

Cậu bé gật đầu, đôi mắt sẫm màu troe sợ sệt nhìn vào cô. Cô vặn mở nắp chai nước và đưa cho nó. “Của cháu đây.”

Max dùng cả hai tay tóm lấy cái chai, đôi tay mũm mĩm bé nhỏ nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu của một bàn tay to lớn. Cậu bé tu nước ừng ực, dốc cái chai lên cao đến nỗi một ít nước bị trào cả ra áo sơ mi. Lúc nó uống được nửa chai, Diaz vươn tay ra để ngăn lại. “Chậm thôi nào, chiquis. Cháu sẽ bị sặc nếu uống quá nhanh hoặc quá nhiều đấy.”

Max lại nhìn chằm chằm vào anh ta. “Từ đó nghĩa là gì ạ?”

“Chiquis á?”

Max gật đầu và Diaz nói: “Ống phun nước.”

Max cười khúc khích rồi lấy tay che miệng. “Cháu lỡ nói chuyện mất rồi,” cậu bé nói.

“Cứ thú thực với mẹ là được.” Diaz cúi xuống và bế thằng bé lên. “Nào, đi gặp bà ấy thôi. Mẹ đang tìm cháu đấy.”

“Cháu đã cố đuổi theo con mèo,” Max nói, vòng một cánh tay quanh cổ Diaz. “Nó chui xuống dưới gầm xe nên cháu cũng chui vào, nhưng sau đó cháu bị kẹt.”

“Chuyện đó hầu như ai cũng gặp mà.”

“Chú có bị kẹt đâu.”

“Suýt thì bị đấy.”

Milla lắng nghe những câu huyên thuyên của Max và những câu trả lời thoải mái của Diaz. Anh ta rất dễ chịuvới cậu bé và cô nhận ra người đàn ông này không hẳn là người thích cô độc như cô nghĩ. Một lúc nào đó anh ta đã từng tiếp xúc với trẻ con, biết cách nói chuyện với chúng, và anh ta đang bế Max như thể đã làm việc đó hàng trăm lần. Chắc chắn Max không sợ anh ta. Đó là góc khuất mà cô chưa từng nghĩ tới ở Diaz, và nó làm cô thấy tò mò.

Baxter và vài người của ông cùng với hai nhân viên y tế gặp họ ở giữa đường, cả mẹ của Max cũng chạy theo. Chị ta hét lên lên khi trông thấy con mình và cậu bé kêu to, “Mẹ ơi! Con đã bị kẹt!”

Người phụ nữ giật Max ra khỏi cánh tay Diaz, ôm ghì lấy nó, hôn hít khắp mặt nó, đầu nó, và mọi chỗ chị ta với tới. Chị ta vừa cười vừa khóc vừa trách mắng nó, còn Max thì đang cố kể với chị về chú mèo con, về con dao to tướng mà người đàn ông này đã dùng để cắt cái quần của nó, và chuyện nó biết đáng lẽ nó không được nói chuyện với những người lạ.

Họ mang Max đi kiểm tra, nhưng vì cậu bé núp bóng chiếc xe tải nên tránh được cháy nắng và cái nóng đỉnh điểm. Milla cùng những người khác trong Đội tìm kiếm từ từ quay lại khu vực trung tâm. Người của cô đều tới báo cáo và tản mát đi trong những chiếc xe con và xe tải. Cô đang chuẩn bị chui vào trong chiếc SUV của mình thì một phóng viên truyền hình địa phương chặn cô lại để xin lời bình luận. Milla gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tới gia đình đứa bé, khen ngợi cảnh sát El Paso, quảng cáo một chút cho Đội tìm kiếm và giải thích ngắn gọn làm thế nào mà Max đã chui vào gầm xe tải rồi quần áo bị giắt vào đấy. Cô để ý thấy Diaz đã biến mất khỏi tầm nhìn và không nhắc tới anh ta. Hẳn anh ta không bao giờ muốn để lộ mặt và tên trên sóng truyền hình.

Tay phóng viên đi khỏi, Milla chui vào xe và khởi động, chờ xem Diaz có tái xuất hiện không. Quả nhiên, anh ta mở cửa và trượt vào trong ghế hành khách. Họ thắt đai an toàn và cô đánh xe một vòng chữ U.

Phải vài phút sau anh ta mới nói: “Cô đã không có được giây phút ấy.”

Milla biết cái giây phút mà anh ta đang nói, khi mẹ của Max trông thấy con mình còn sống và khoẻ mạnh, niềm vui sáng ngời toả rạng trên gương mặt chị. “Vâng,” cô nói, cổ họng đột nhiên nghẹn lại. “Lần cuối tôi trông thấy con mình, nó đang khóc. Nó đang ngủ say trên ngực tôi, vậy mà đột nhiên bị giật khỏi tay tôi. Nó đã gào khóc thảm thiết.” Lúc này đây, cô lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang gào thét rõ ràng y hệt như ngày đó. Cô nghiến chặt hàm, ngăn lại dòng nước mắt nhức nhối.

“Tôi đã tại sao cô làm việc này,” Diaz nói sau một khoảng im lặng rất lâu. “Cảm giác thật tuyệt.”

Cô hắng giọng. “Không có gì tuyệt vời hơn.”

Anh ta nói bằng giọng bình thản: “Tôi không biết liệu cô có tìm được con trai mình hay không, nhưng tôi sẽ giết Pavón cho cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.