Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 39: Nằm cũng trúng đạn




Chính cái gọi là trước lạ sau quen.

Bây giờ Tô Lạc cởi quần áo Nam Cung Lưu Vân giống như cưỡi xe nhẹ đi trên đường quen, nào có khẩn trương giống như lần đầu tiên tay chân đều run rẩy chứ?

Cho nên nói, thói quen là thứ đáng sợ nhất. 

Nam Cung Lưu Vân ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, tùy ý cho Tô Lạc tay chân nhanh nhẹn đem hắn lột sạch.

Thấy động tác Tô Lạc nhanh nhẹn như vậy, Nam Cung Lưu Vân phì cười, trêu ghẹo liếc nàng một cái: “Nha, lúc này sao không như trước, không đỏ mặt nữa rồi.”

Nhìn mặt hắn cười thiếu nghiêm túc như vậy, Tô Lạc nhớ lại ngày đó bị bắt vào phủ Tấn Vương, tiểu tử này cố ý bắt nàng làm tên đầy tớ hầu hạ, lúc đó còn ung dung nhàn nhã giả bộ không nhận ra nàng, thật là quá vô sỉ. 

Lúc đó bắt nàng làm tên đầy tớ, bây giờ lại làm nha hoàn, tại sao địa vị của nàng ờ trước mắt hắn lúc nào cũng thê thảm như vậy chứ?

“Tên xui xẻo nhà ngươi. Trên người ngươi có chỗ nào ta chưa thấy qua?” Tô Lạc đắc ý nhướng mày.

Nam Cung Lưu Vân lập tức dùng lời lẽ chính đáng nói tiếp: “Là chính miệng ngươi nói cả người bổn vương đã bị ngươi nhìn thấy hết, ngươi phải chịu trách nhiệm!” 

Mặt Tô Lạc đen lại, trừng mắt nhìn hắn: “Là do ngươi nhất định muốn tắm rửa.”

“Nhưng quần áo bổn vương là do ngươi lột sạch, ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm?” Mặt Nam Cung Lưu Vân nghiêm lại, từng chữ nói ra đều đầy áp bức.

Tô Lạc xoa trán. 

Đồng thời trong lòng nàng thầm nghĩ, tiểu tử này làm ầm lên muốn tắm, tự nhiên để cho nàng thấy hết, sau đó ép nàng chịu trách nhiệm sao?

Nếu là người khác Tô Lạc đương nhiên không tin, nhưng mà đây là Nam Cung Lưu Vân… Não tiểu tử này quái dị khác người thường, chỉ có việc hắn không muốn, chứ không có việc gì hắn không làm được.

Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc không nói, liền “hừ hừ” hai tiếng: “Bổn vương vì ngươi thủ thân như ngọc, bây giờ lại bị ngươi nhìn thấy hết, dù sao đời này không có ngươi cũng không được, ngươi xem làm sao thì làm đi.” 

Tên vô lại này lại thật sự ăn vạ nàng.

Tô Lạc trừng hắn một cái. Đường đường là Tấn Vương điện hạ, dưới một người trên vạn người, làm gì mà bắt nàng phải làm người chịu trách nhiệm? Lại không phải không có nữ nhân.

“Biết rồi, thử ở bên nhau ba tháng xem, nếu không hợp nhau thì chia tay.” Tô Lạc cười thở dài nói. 

Nam Cung Lưu Vân nghe đến nửa sau, sắc mặt đen lại, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, chậm rãi nhìn nàng, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt chứa đựng sự khiêu khích: “Ngươi dám.”

Tô Lạc lười cùng hắn so đo, lập tức chuyển đề tài khác: “Võ công ngươi thế nào? Khi nào sẽ hồi phục lại?”

“Ngươi là đang quan tâm bổn vương.” Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt ánh mắt xấu xa liếc nàng một cái. 

“Ta là quan tâm chính mình.” Tô Lạc không vui nói: “Bây giờ chúng ta ở trên hoang đảo này, cũng không biết lúc nào mới đi được, chỉ có thể chờ vết thương ngươi khỏi hẳn mới có thể nghĩ đến việc trở về.”

Thần sắc Nam Cung Lưu Vân tựa như có chút không vui: “Không nguyện ý cùng bổn vương ở trên hòn đảo này đến như vậy sao?”

Tô Lạc biết hắn hiểu lầm, liền cười giải thích với hắn: “Có ai nói ngươi là người lòng dạ hẹp hòi chưa?” 

“Ai dám?” Nam Cung Lưu Vân tràn đầy ngang ngược.

Quả là một vị bạo quân, theo hắn thì sống, nghịch hắn thì chết.

Tô Lạc đành lắc đầu, giải thích với hắn: “Ta không phải không nguyện ý ở đây, chỉ là lúc trước cùng Tô Thanh ước sinh tử chiến, chớp mắt còn chưa tới một tháng là đã đến hạn, ngươi nói nên làm thế nào?” 

Nếu như bị nhốt trên đảo này, đến lúc đó ngay cả cơ hội lên sân khấu nàng cũng không có, chẳng phải không đánh mà thua sao?

Đây không phải là phong cách hay thói quen của Tô Lạc.

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân có chút dịu lại, trầm ngâm nửa ngày mới cho Tô Lạc một thời gian: “Bảy ngày.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.