Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 37: Không vui




Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng bằng ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói: “Còn nói là có thành ý, trước khi cho ta ăn còn không thử xem cá có còn nóng không, có làm bỏng bổn vương không.”

Tô Lạc thầm phục người đàn ông thích bắt bẻ này rồi.

Đã lưu lạc tới nơi này rồi, vẫn còn giữ cái thói quý tộc làm sang của hắn. 

Nhìn ánh mắt vô tội hắn đang hướng về phía mình, Tô Lạc chỉ muốn khóc. Vừa rồi rõ ràng nàng đã ăn một con cá rồi, nóng hay không lẽ nào nào không biết.

Chỉ vì hắn luôn tìm cách bắt bẻ.

Để làm yên lòng đứa trẻ to xác này, Tô Lạc chỉ có thể cắn ra một miếng, sau đó nói với Nam Cung Lưu Vân: “Được rồi, độ ấm vừa đủ không nóng cũng không lạnh, mau ăn đi.” 

Nam Cung Lưu Vân thỏa mái dựa vào chiếc nệm mềm mại, ánh mắt bắt bẻ, ngón tay chỉ vào chỗ Tô Lạc vừa ăn, nói bằng giọng nghiêm túc: “Bổn vương muốn ăn chỗ đó.”

Dáng vẻ nghiêm túc đó, đã lập tức khiến Tô Lạc ngơ ngác.

Lẽ nào thịt trên lưng cá đặc biệt ngon sao? Bản thân cũng không xem xét gì mà chỉ tùy tiện cắn một miếng thôi. 

Hướng ánh mắt lên liền gặp ngay mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân, đuôi mắt hơi cong lên, Tô Lạc đột hiểu ra.

“Nhà ngươi...” nàng không còn lời nào, huyền diệu lại là ở đây.

Nam Cung Lưu Vân từ tốn nói: “Không phải nói là áy này sao? Sao không thấy sự áy náy đấy ở chỗ nào vậy? Đến cá cũng không bón cho ăn.” 

Được rồi, xem như Tô Lạc đã thua.

Tối qua quả thật Tô Lạc không nên làm như vậy.

Tô Lạc thở dài một tiếng, lấy lại bình tĩnh, cầm chiếc đũa gắp từng miếng thịt cho hắn ăn. 

Lúc này nhìn hắn rất ngoan ngoãn, có chút ngây ngốc, làm gì còn dáng vẻ tàn bạo khát máu nữa? Lúc này trông hắn như những bạn nhỏ ở nhà trẻ được cô giáo bón cho ăn vậy.

Khó khăn lắm mới xong chỗ cá này, Tô Lạc cảm thấy còn khó hơn cả việc chạy mấy trăm ki lô mét.

Ai ngờ đứa trẻ to xác Nam Cung Lưu Vân này vẫn chưa dừng lại. 

Hắn vênh mặt hất hàm sai Tô Lạc: “Bổn vương muốn tắm.”

Tô Lạc đột nhiên kích động chỉ muốn đập chết hắn.

“Ngươi bây giờ ở trong hoàn cảnh nào rồi? Còn muốn tắm nữa sao?” Vừa mới làm xong phẫu thuật cho hắn, còn chưa đóng vẩy, lại còn đòi tắm. 

Thật chẳng khác nào đứa trẻ cố tình gây sự.

Nhưng Nam Cung Lưu Vân lại tỏ ra cố chấp, lắc đầu, kiên quyết đòi bằng được: “Người bổn vương hôi chết đi được, cần phải được tắm rửa.”

“Đợi sau sau khi vết thương lành lại một chút rồi tắm cũng được.” Tô Lạc lúc này giống như đang dỗ một đứa trẻ đang cáu kỉnh, vừa nhẹ nhàng lại vừa phải nhẫn nại. 

“Không được, phải tắm ngay bây giờ.” Tên cứng đầu không nghe lời này vẫn tiếp tục không thôi.

Tô Lạc dường như cắn răng, hai tay chống nạnh: “Nam Cung Lưu Vân, đừng có trẻ con như vậy có được không! Ngươi không phải là trẻ lên ba nữa đâu! Phải biết làm thế nào là tốt cho bản thân nhất chứ.”

Nam Cung Lưu Vân ấm ức quay mặt đi, không để ý tới Tô Lạc nữa. 

Nhìn nét mặt đang sưng lên của hắn biết rõ rằng hắn đang giận rồi.

Tô Lạc đập tay lên trán.

Trời đất quỷ thần ơi, ai nói với nàng, Tấn Vương Điện hạ ngông cuồng tự cao tự đại tôn quý cường thế tại sao lại trở nên ấu trĩ ngang ngạnh như vậy? 

Nam Cung Lưu Vân quay lưng lại về phía nàng, ánh mắt chỉ nhìn về đám thực vật ở góc tường, không nói lời nào.

Tô Lạc cũng im lặng đứng phía sau hắn, nhẫn nại nhìn hắn.

Bốn bề thật tĩnh lặng, tĩnh lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng lá rơi trong gió. 

Đột nhiên, Nam Cung Lưu Vân hất tung chiếc chăn bông lên, đứng dậy, bước xuống giường đi ra ngoài.

Tô Lạc đột nhiên lo lắng, nắm lấy tay của hắn lướt qua vai, giận dữ nói: “Vết thương của ngươi vẫn còn chưa lành lại, làm sao có thể xuống giường được, muốn đi đâu?”

Nam Cung Lưu Vân quay lại nhìn nàng, ánh mắt rũ xuống, chậm rãi nói: “Đi tắm.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.