Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 11: Rời đi




Vân Thiên Tuyết vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một nam nhân mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt nam nhân này hơi gầy nhưng rất rõ nét, có điều sắc mặt không được tốt cho lắm, trên người còn có mùi thuốc, vừa nhìn đã biết là người ốm yếu thường xuyên phải dùng thuốc.

Vân Thiên Tuyết cũng nhận ra người này, y là Tần Mộ Thương, con trai Tần thị ở Lạc Châu, là hữu tướng trẻ nhất trong lịch sử Đông Ly quốc.

Tân Mộ Thương là hữu tướng của Đông Ly quốc, không những tuổi còn trẻ mà còn vô cùng thông minh, chỉ có điều người này trời sinh yếu ớt, quanh năm suốt tháng phải dùng thuốc, cho nên dáng người vô cùng gầy yếu. 

Nhưng người này là cánh tay phải của hoàng thượng, được hoàng thượng cực kỳ tín nhiệm.

Y không nghiêng về phe nào mà chỉ trung thành với hoàng thượng, chỉ nghe hoàng thượng, không nghe bất cứ ai khác.

Sau lưng hắn là Tần thị ở Lạc Châu, từ trước đến nay không can dự chuyện triều chính, là dòng họ thuộc phái Thanh Lưu. 

Vốn dĩ Tần Mộ Thương cũng không muốn tham gia chuyện triều chính vì từ bé sức khỏe của y đã yếu ớt nên không thể lao tâm khổ tứ, nhưng hoàng thượng ba lần đến Lạc Châu mời y làm hữu tướng.

Cuối cùng y cũng bị hoàng thượng thuyết phục, vào triều giúp việc cho hoàng thượng.

Nói thật vị hữu tướng đại nhân này mặc dù không phải là hoàng tử nhưng còn được đối xử hơn cả hoàng tử. 

Hoàng Thượng hết sức tín nhiệm y.

Vân Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn hữu tướng Tần Mộ Thương, nhất thời quên trả lời.

Vị hữu tướng đại nhân này tuy nhìn qua rất dễ nói chuyện nhưng thật ra từ trước đến giờ luôn hết sức lãnh đạm, không hay để ý đến chuyện của người khác, rất ít khi nói chuyện cùng mọi người. 

Bây giờ y đột nhiên nói chuyện với Vân Thiên Tuyết khiến Vân Thiên Tuyết thấy vừa vui mừng vừa lo sợ.

Thậm chí còn quên trả lời.

Hữu tướng Tần Mộ thương không để ý, xoay người cẩn thận nhặt mảnh ngọc ở dưới đất lên, đặt vào trong tay Vân Thiên Tuyết: “Vân tiểu thư, ngọc bội đã vỡ rồi, đây là ngọc bội của ngươi à?” 

Vân Thiên Tuyết gật đầu nhìn mảnh ngọc trong tay, vốn dĩ định  nói không phải là của mình, sau lại thấy nếu nói không phải của mình thì chẳng phải là đã tự vả vào mặt mình sao, cho nên nàng ta gật đầu, khóc lóc nói: “Đây là ngọc bội của ta, là đồ mẫu thân để lại cho ta nhưng lại bị Linh Nghi quận chúa dẫm nát.”

Sau khi Vân Thiên Tuyết nói xong, Tần Mộ Thương đưa tay ra: “Nào, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ xấu xí, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được.”

Vân Thiên Tuyết lại ngẩn người, đây là hữu tướng đại nhân ư? Sao không giống như trong lời đồn đại. 

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Vân Thiên Tuyết ngơ ngác đưa tay nắm lấy tay của hữu tướng Tần Mộ Thương.

Tần Mộ Thương kéo Vân Thiên Tuyết đứng lên, y không những kéo nàng đứng dậy mà còn lấy khăn lau nước mắt cho nàng.

Vân Thiên Tuyết kinh ngạc nên quên cả nói chuyện. 

Cô thật sự sợ đến ngây người.

Trái lại Tần Mộ Thương lại rất thản nhiên, sau khi lau nước mắt cho Vân Thiên Tuyết xong lại đưa tay kéo nàng ta về phía Ngọc Phượng đài: “Đi thôi, cung yến sắp bắt đầu rồi.”

Ở đây hữu tướng đại nhân đã dỗ dành được Vân Thiên Tuyết. 

Ở một nơi khác, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch khó khăn lắm mới đuổi kịp Vân Thiên Vũ, y cản đường Vân Thiên Vũ, mặt đau khổ nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vũ nhi, hóa ra là ta đã sai bao nhiêu năm nay, nếu ta sớm biết người đó là nàng...”

Tiêu Thiên Dịch tự trách mình, đáng tiếc y chưa kịp nói hết thì Vân Thiên Vũ liền mở miệng, không hề nể mặt Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch: “Tuyên vương, quan hệ giữa ta và ngươi tốt như vậy sao? Hãy gọi ta là Linh Nghi quận chúa hoặc gọi là cô cô cũng được?”

Vân Thiên Vũ nửa cười nửa như không cười nhìn Tiêu Thiên Dịch, khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo. 

Nàng như vậy khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết là nàng không hề có chút cảm tình nào với Tiêu Thiên Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.