Băng Phong Chích Dục

Chương 19




”Làm sao vậy?” Mọi người ngạc nhiên nhìn nàng.

Lâm Tiểu Trúc tuy vẫn luôn là tiêu điểm được mọi người chú ý, trên mặt lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười ngọt ngào nhưng nàng lúc nào cũng an tĩnh trầm ổn, nếu không có ai chủ động bắt chuyện, nàng chỉ đứng im lắng nghe hoặc là ngắm nhìn cây cỏ, đám chím trong suy nghĩ của mình, hiếm khi để lộ cảm xúc như bây giờ.

“Có phải ngươi đã nghĩ ra được vấn đề Mã giáo tập hỏi ngươi hay không?' vẫn là Tô Tiểu Thư hiểu nàng nhất, tuy Lâm Tiểu Trúc còn chưa nói cho nàng biết tình hình bữa cơm tối nay, nhưng nhìn biểu tình của Lâm Tiểu Trúc, nàng cũng đoán được.

“Là cái gì? Là cái gì? Nói nghe chút đi “ được Ngô Thái Vân loan tin nên mọi người đều biết chuyện Lâm Tiểu Trúc ở trù nghệ ban bị Mã giáo tập khó dễ, cho nên ai nấy đều rất tò mò.

Lâm Tiểu Trúc liền giả vờ đáng thương “ cũng có chút ý tưởng nhưng không biết có đúng hay không, nếu không đúng mà đã nói ra chẳng phải là mất mặt lắm hay sao ? mọi người đừng hỏi nữa có được không ? “

Mọi người thấy vẻ mặt đáng thương của nàng đều mỉm cười, có người còn nhịn không được mà nhéo má nàng 'không hỏi, không hỏi nữa nhưng ngươi nói đi, sao ngươi lại muốn vào trù nghệ ban “

Đây là điều mọi người tò mò nhất. Trong mắt các nàng, tam ban là phù hợp với nữ hài tử nhất, Chu giáo tập lại ưu ái Lâm Tiểu Trúc, chủ động thu nhận nàng nhưng Lâm Tiểu Trúc lại không chần chừ mà cự tuyệt. Mọi người thực nghĩ không ra là vì sao.

“Bởi vì ta thích ăn nha.” Lâm Tiểu Trúc cười hì hì, trả lời cho có lệ rồi lấy cớ phải tắm rửa mà tránh khỏi chất vấn của mọi người

Có một số việc, tự mình hiểu là được rồi, không cần nói với người khác. Chính nàng còn chưa biết lựa chọn của mình là đúng hay sai thì sao phải làm ảnh hưởng tới người khác ? hơn nữa, các nàng tuy có quan hệ tốt với nàng nhưng cũng không đến nổi nàng vì các nàng mà đối nghịch với Viên Thiên Dã.

Lâm Tiểu Trúc nàng còn chưa lo được cho bản thân sao có tâm tư để ý tới người khác. Năng lực tới đâu thì làm tới đó, đây là nguyên tắc trước giờ của nàng.

Đi tới phòng tắm, Lâm Tiểu Trúc bỗng nhớ ra tối nay Viên Thiên Dã không có bảo nàng múc nước. Chẳng lẽ vì nàng đã được vào trù nghệ ban nên không cần múc nước nữa ? Chuyện này làm Lâm Tiểu Trúc vừa vui vừa buồn. Cuộc thi vào tháng sau sẽ rất cam go. Trong thời gian mộ nén nhang phải xử lý hết cát trong nồi, điên chước phải cao bao nhiêu mới được hạ xuống, hạt cát được tung ra ngoài bao xa thì thu lại, tất cả đều có quy định rõ ràng, đạt được thì mới thông quan cuộc thi, mà nàng còn kém rất xa, muốn trong một tháng mà đạt được là gần như không có khả năng. Cho nên chuyện múc nước, dù Viên Thiên Dã không yêu cầu, nàng cũng không từ bỏ.

Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Trúc không vội tắm rửa mà đi đến bên giếng múc nước. Khi không có người, nàng liền đổ nước đi, khi có người, nàng lại cho nước vào bồn. Cho đến khi múc nhiều hơn trước mấy thùng thì mới dừng lại.

Rèn luyện lâu ngày nên giờ nàng đã không còn cảm giác đau nhức như trước, quần áo cũng không cần nhờ Tô Tiểu Thư giặt giùm. Tắm rửa xong, giặt sạch quần áo rồi mới về phòng ngủ, đợi mọi người ngủ say, nàng mới bắt đầu luyện công pháp mà Tiết lão gia tử đã dạy. Cũng may công pháp này không cần ngồi, chỉ cần nằm cũng luyện được, nếu không trong phòng đông người như vậy, có ai không ngủ hoặc nửa đêm tỉnh giấc, thấy nàng ngồi một đống trong bóng tối, thế nào cũng giật mình la làng cho coi.

Ý niệm đặt ở đan điền, làm theo phương pháp hô hấp mà Tiết lão gia tử đã dặn, tuy thân thể chưa thích ứng được nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn không từ bỏ, kiên trì luyện thêm một canh giờ mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, mọi người lại luyện công sáng sớm như mọi khi, Lâm Tiểu Trúc cũng lo quét sân. Ăn sáng xong thì đến trù nghệ ban, bắt đầu tiết học phân biệt nguyên liệu.

Tiết học này đối với Lâm Tiểu Trúc rất dễ, có nhiều nguyên liệu nấu ăn nàng đã biết ở kiếp trước, có loại Tiết lão gia tử đã dạy nàng. Hơn nữa nàng có trí nhớ siêu phàm nên những gì Du giáo tập nói qua một lần đều nhớ kỹ, vì vậy học rất thoải mái

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi tính làm sao bây giờ?” kết thúc khóa học, nhìn theo bóng dáng Du giáo tập ngoài cửa viện, Hạ Sơn vẫn luôn kiệm lời lo lắng hỏi Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn hỏi lại “ ngươi nói ta nên làm thế nào bây giờ ? “ Nàng rất muốn biết thiếu niên luôn trầm mặc này sẽ khuyên nàng thế nào.

“ Mã giáo tập bảo ngươi cắt thịt, chắc không phải cố ý làm khó dễ ngươi mà có thâm ý gì đó không chừng. Ngươi cần phải hỏi cho rõ mới được “ Hạ Sơn nhíu mi nói.

“Di!” Lâm Tiểu Trúc thực kinh ngạc mở to hai mắt. Nàng không ngờ Hạ Sơn chỉ vài từ đã nói đúng trọng tâm như vậy, xem ra người này cũng rất thông minh nha

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút hổ thẹn. Nàng tính ra hơn Hạ Sơn hai mươi năm làm người, mấy ngàn mấy trăm năm kiến thức, còn làm ra vẻ thông minh tự cao, phải nhờ Viên Thiên Dã và Du giáo tập chỉ điểm mới nhìn ra bản chất sự việc. Xem ra thái độ kiêu ngạo tư mãn, tự cho là đúng quả thực không xong. Khó trách Mã giáo tập lại chỉnh nàng nặng nề như vậy.

“ Chuyện cắt thịt hôm qua ta cũng không hiểu lắm, hay là ngươi tạm thời bỏ qua một buổi, đợi khi nào hiểu được rồi lại học đao công “ Hạ Sơn nói

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười “ không cần, chút nữa ta sẽ xin lỗi Mã giáo tập, việc cắt thịt ta cũng đã nghĩ ra được một chút, không biết có đúng hay không nữa “

“ Nghĩ ra ? “ Hạ Sơn vừa nghe nói thì thôi nhíu mày, còn nở nụ cười làm lộ hàm trắng bóng, khiến cho Lâm Tiểu Trúc nhìn đến ngây người. Hạ Sơn vốn có ngũ quan trong sáng, cười như vậy giống như không khí được mưa mùa thu tẩy rửa trở nên sạch sẽ, trong sáng dị thường

“ A, Hạ Sơn ca, sau này ngươi phải thường xuyên cười nhiều như vậy mới được nha “ Lâm Tiểu Trúc rất nhanh hồi phục tinh thần, trêu chọc hắn. Hôm nay Hạ Sơn không chỉ phá lệ nói nhiều mà còn tươi cười dễ nhìn như vậy, tất cả cũng vì quan tâm nàng. Lâm Tiểu Trúc cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Hạ Sơn không được tự nhiên quay mặt đi, hai tai hồng hồng.

Dương Vũ lười biếng liếc nhìn Hạ Sơn một cái rồi quay sang Lâm Tiểu Trúc “ nếu ta cũng giống như ngươi, bị Mã giáo tập đuổi ra mà không bị phạt thì tốt biết bao “

Lâm Tiểu Trúc giật mình, tươi cười trên mặt cũng biến mất.

Tuy nàng không thừa nhận, nhưng việc chống đối giáo tập vẫn tồn tại. Viên Thiên Dã luôn coi trọng quy củ, kiên trì nguyên tắc, thưởng phạt phân minh nhưng lần này không hề quở trách nàng câu nào, chuyện này quá mức khác thường. Hôm qua xảy ra nhiều chuyện, không có bị phạt làm nàng cảm thấy rất may mắn, tâm tư có chút thản lỏng nên không nghĩ tới vấn đề này. Nghe Dương Vũ nhắc tới, trong lòng nàng liền thấy bất an, cảm thấy Viên Thiên Dã xử lý chuyện này rất kỳ lạ.

Lúc này Chu Ngọc Xuân vội vàng chạy từ ngoài vào nói “ Lâm Tiểu Trúc, Mã giáo tập đến “

Thanh âm chưa dứt đã thấy Mã giáo tập xuất hiện, làm như không nhìn thấy đám người Lâm Tiểu Trúc mà đi thẳng vào phòng bếp

“Nhanh đi.” Tô Tiểu Thư vội đẩy Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc cũng không nghĩ nữa, vội bước đi, thừa dịp Mã giáo tập còn chưa tuyên bố bắt đầu buổi học đã quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, lớn tiếng nói “ Mã giáo tập, hôm qua Tiểu Trúc sai rồi, không nên hiểu lầm tấm lòng dạy học của Mã giáo tập, tự cho là đúng, nói năng vô lễ, xin Mã giáo tập tha thứ, sau này tuyệt không dám tái phạm nữa “

Không phải nàng nguyện ý dập đầu, cái dập đầu này cũng giống như cái bắt tay, chẳng qua là long trọng hơn một chút nhưng muốn biểu đạt sự tôn kính hay nhận lỗi thì không thể không làm. Nhập gia tùy tục thôi.

Mã giáo tập lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu Trúc quỳ trên đất, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Lúc này Lâm Tiểu Trúc đã biết dụng ý của hắn, cũng biết hôm qua mình chống đối hắn, làm ảnh hưởng tới uy tín của hắn. Nếu hắn không làm vậy thì không thể lấy lại uy tín. Cho nên nàng quỳ trên đất không nhúc nhích, trong lòng cũng không có bất mãn.

Không khí có chút ngột ngạt, phòng bếp yên lặng như tờ, một cây châm rớt xuống cũng có thể nghe được tiếng.

Hạ Sơn có chút khẩn trương, đang muốn quỳ xuống cầu tình thì Tô Tiểu Thư đã kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu. Lâm Tiểu Trúc đã dặn trước rồi, dù thế nào cũng không được cầu xin giúp nàng.

Hồi lâu Mã giáo tập mới mở miệng, thanh âm lạnh như băng “ ta là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, sao có thể nhận nổi lời xin lỗi của ngươi ? mau đứng lên, đi ra ngoài “ nói xong liền xoay người

“ Tiểu Trúc biết, Mã giáo tập đưa ra đề mục kiểm tra Tiểu Trúc cũng không phải muốn Tiểu Trúc khó xử mà chỉ để Tiểu Trúc biết không được tự cho là đúng, đừng nghĩ cái gì mình cũng biết “ Lâm Tiểu Trúc biết hắn muốn nàng nói những lời này trước mặt mọi người, nên thành khẩn nhận sai “ giáo tập có nói, suy nghĩ xem thịt kia cắt thế nào thì khi đó mới cho Tiểu Trúc học đao công. Tiểu Trúc đã nghĩ ra một chút, nhưng chưa biết đúng hay không, xin giáo tập chỉ điểm thêm “

Mã giáo tập tuy xoay lưng lại nhưng cũng không có đi ra ngoài hay lập tức giảng bài, nghe nàng nói vậy liền lấy từ cái giỏ trên tường ra một miếng thịt, ném lên thớt. Tuy không nói một câu nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, muốn nàng cắt thịt.

Lâm Tiểu Trúc lại dập đầu một cái, đứng lên, rửa tay rồi mới đi đến bên cái thớt, cầm đao lên nhưng không vội xuống tay mà quay đầu hỏi Mã giáo tập “ không biết giáo tập muốn cắt thịt để nấu món gì ? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.