Băng Nữ Sủng Phu

Chương 10: Chuẩn bị (2)




Người tu hành tuy rằng không dám nói có thuật trú nhan, nhưng trì hoãn tuổi già vẫn không thành vấn đề.

Thấy Miêu Nghị dừng chân quan sát, lão bản tiệm mì lập tức đi ra cửa tiệm đưa tay vào trong điếm, nở một nụ cười tươi tắn mời mọc:

- Khách quan, mì của bản điếm hết sức thơm ngon, là số một trong Trường Phong thành, có muốn đi vào nếm thử một chút hay không?

Đứng ở đầu đường người đến người đi cũng không phải, cần làm rõ tình huống trước, Miêu Nghị gật đầu cười đi vào, lão bản nương lập tức cầm khăn lông trắng lau bàn ghế mời ngồi.

- Khách quan muốn ăn gì?

- Cho ta nếm thử món mì chiêu bài của quán các ngươi xem sao.

- Xin chờ một chút.

Vợ chồng liên thủ, chỉ chốc lát sau liền bưng lên một bát mì thịt nóng hổi thơm ngát mời Miêu Nghị dùng.

Miêu Nghị nếm vài miếng, phát hiện mùi vị tầm thường, làm như thuận miệng hỏi:

- Lão bản, năm xưa ta đã tới nơi này, còn nhớ nơi này đã từng là tiệm đậu hủ có phải không?

- Khách quan, ngài nói là tiệm đậu hủ lão Lý ư?

- Hình như vậy.

- À, đó là chuyện trước kia, bây giờ lão Lý không bán đậu hủ nữa, đã thành Bảo Trưởng một dãy này.

Miêu Nghị ngạc nhiên:

- Bán đậu hủ làm sao thành Bảo Trưởng?

Lão bản trẻ tuổi cười đáp:

- Lý Bảo Trưởng sinh ra một nữ nhi xinh đẹp, gả cho thành chủ làm vợ, dĩ nhiên là thành Bảo Trưởng.

Miêu Nghị có vẻ hơi giật mình, vị Lý cô nương mình đã từng muốn kết hôn đã lập gia đình rồi sao?

Nhớ lại chuyện cũ, hắn không nhịn được lắc đầu mỉm cười, lại hỏi:

- Ta nhớ trước đây Bảo Trưởng khu này là họ Hoàng kia mà…

Lão bản trẻ tuổi cười nói:

- Ngài nói Hoàng Bảo Trưởng ư, hôm nay người ta là thành chủ Trường

Phong thành, nữ nhi lão Lý chính là gả cho y, lão Lý cũng nước lên theo thuyền, mới làm Bảo Trưởng.

Ặc…

Suýt chút nữa Miêu Nghị sặc cọng mì, lão Hoàng này trâu già gặm cỏ non, kinh ngạc ngẩng đầu nói:

- Không phải là Hoàng Bảo Trưởng đã có lão bà sao?

Lão bản trẻ tuổi buồn bã nói:

- Khách quan có chỗ không biết, có thấy tiệm vải đối diện kia không?

- Có quan hệ gì với tiệm vải?

- Trước đây tiệm vải ấy là nhà của Trương đồ phu, lão Đại Trương gia giết con trai Hoàng Bảo Trưởng đi, lão bà Hoàng Bảo Trưởng bi thương quá độ sinh bệnh nặng, sau đó ra đi, nữ nhi lão Lý gả cho Hoàng Bảo Trưởng tục huyền. Bất quá ngài khoan hãy nói, lão Đại Trương gia kia cũng có bản lãnh, liều mạng chạy vào trong Vạn Trượng Hồng Trần hái được hai gốc tiên thảo cho đệ đệ muội muội đi làm tiên nhân. Còn hắn sau khi giết chết hai người cũng không nói hai lời dứt khoát chạy trốn, nghe nói đến bây giờ cũng chưa bắt được. Bất quá ngôi nhà kia cũng bị quan phủ tịch thu, trở thành tiệm vải bây giờ.

Miêu Nghị cau mày nói:

- Vậy đệ đệ muội muội lão Đại Trương gia đều trở thành tiên nhân, quan phủ còn dám động đến sản nghiệp bọn họ sao?

- Sau lưng thành chủ Đại nhân cũng có chỗ dựa là tiên nhân, cho nên không sợ.

Miêu Nghị ngẩn ra, rốt cục bừng tỉnh ngộ, vì sao mình lại quên bẵng chuyện này, chẳng lẽ nữ nhi Hoàng Bảo Trưởng dâng cho tiên nhân làm thị nữ có liên quan tới chuyện Hùng Khiếu đối phó với mình sao?! Chẳng lẽ

Hoàng Bảo Trưởng may mắn như vậy, đưa nữ nhi mình cho động chủ Trường

Phong động Hùng Khiếu làm thị nữ?

Tạm thời gác lại chuyện này không đề cập tới, Miêu Nghị lại hỏi vòng vo sang chuyện Triệu Hành Ngô.

Kết quả Triệu Hành Ngô này sống còn thảm hơn chết, Hoàng Bảo Trưởng vì sau khi con trai chết không bắt được Miêu Nghị trả thù, bèn dời một phần lửa giận sang Triệu Hành Ngô. Kết quả Triệu Hành Ngô bị đưa vào Thành

Nguyện phủ, bây giờ cũng không biết là chết hay sống.

Xem ra không cần phải để ý đến Triệu Hành Ngô này nữa, Miêu Nghị ăn xong ném xuống mấy đồng tiền, rời đi quán mì.

Phủ thành chủ không khó tìm, hắn chui vào hẻm nhỏ nép sát tường, thừa dịp không người nhanh chóng tiến vào, ẩn thân dưới một tàng cây bên trong hoa viên.

Bên trong vườn, một đứa trẻ cột tóc chĩa lên trời đang cười khanh khách chơi trò trốn tìm với nha hoàn trong bụi hoa. Một thiếu phụ thân hình đầy đặn châu quang bảo khí, cầm khăn tay đứng dưới đình tươi cười quan sát, bên cạnh có nha hoàn khoanh tay đứng phụng bồi.

Thấy thiếu phụ này, Miêu Nghị không khỏi có chút bùi ngùi cảm khái, bởi vì hắn đã nhận ra thiếu phụ chính là nữ nhi Lý gia đối diện nhà mình ngày trước.

Có lẽ là cuộc sống giàu có đã quen ăn sung mặc sướng, nệm ấm chăn êm, da thịt nàng trắng trẻo hơn, thân hình cũng nở nang đầy đặn.

Nữ nhi Lý gia gầy gò mặt vàng trong ấn tượng Miêu Nghị đã tròn trĩnh hơn, trên người đầy trang sức vàng bạc châu báu, trông dáng vẻ phúc hậu.

Rất hiển nhiên, nhìn tình hình trước mắt, người ta đã sinh con đẻ cái.

Miêu Nghị thật sự có hơi hâm mộ lão Hoàng, thừa sức làm cha người ta lại có thể lấy về làm lão bà sinh con cho mình, thật là lợi hại, điển hình trâu già gặm cỏ non.

Nghĩ đến chuyện năm đó tìm bà mai tới Lý gia cầu hôn bị đánh đuổi ra ngoài, Miêu Nghị cũng cảm thấy có chút buồn cười, suy nghĩ một chút còn cảm thấy thú vị.

Nếu hỏi bây giờ hắn còn có cảm giác với vị thiếu phụ này hay không, vậy thật lòng không có cảm giác, chỉ là mở rộng tầm mắt.

Nói thực tế một chút chính là, hắn đã nhìn không thuận mắt nữ nhi Lý gia, dù là dâng cho hắn miễn phí, hắn cũng sẽ chê bai không nhận.

Nếu như đổi lại là vị cô nương xinh đẹp năm xưa vẫn còn ở đầu đường bày sạp bán thịt heo, vang danh là mỹ nhân số một trong phố, chắc chắn hắn sẽ rất thích.

Nhưng nay đã khác xưa!

Đã ra biển rộng sông dài, ao ngòi nhỏ hẹp đoái hoài nữa chi?!

Lý do rất đơn giản, lúc nam nhân còn bần hàn, nữ nhân có quyền hiềm hắn nghèo, sau khi nam nhân phát đạt cũng có quyền chê nàng, đây mới gọi là nam nữ bình đẳng.

Nhìn chằm chằm nữ nhi Lý gia nhớ lại năm xưa, ngắm nhìn bốn phía phân biệt bố trí bên trong, Miêu Nghị thi pháp điều tra tình hình trong nhà, sau đó bay lướt qua không trung, cũng không sợ người phía dưới phát hiện, mắt thường phàm thai cũng không thể thấy hắn.

Hắn lén lút băng qua một cửa sổ, sau đó chui vào trong một gian phòng nhỏ.

Đường đường một tu sĩ đối phó một người phàm, có vẻ giống như đi ăn trộm.

Nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, đường đường một thành chủ cũng không phải ai muốn giết là có thể giết, đây là chuyện phạm pháp. Thành chủ là người quản lý tín đồ một phương giúp giới tu hành, há có thể mặc tình ai muốn giết cứ giết? Một khi phát hiện tất sẽ bị nghiêm trị!

Miêu Nghị cũng không muốn gánh lấy tội danh này, nếu không đến lúc đó chỉ sợ Dương Khánh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Thấp thoáng một cái hơn mười năm, Hoàng Bảo Trưởng hôm nay là thành chủ

Đại nhân cũng đã phát tướng, tuổi tác cao hơn, đã hơn năm mươi tuổi, thân mặc quan phục, bụng cũng to hơn trước.

Quản gia đang cầm trong tay một hộp nhỏ điêu khắc tinh xảo, một tên người hầu ôm một cái rương có vẻ nặng đặt lên khay trà.

Quản gia phất phất tay, cho người ở lui về phía sau, tiến tới bên người

Hoàng Bảo Trưởng đang bưng chén trà từ từ uống, mở cái hộp nhỏ trong tay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.