Băng Lãnh Vương Phi

Chương 52: Đau Không




Cao Dật lấy chìa khóa xe của mình ra, mở cửa xe, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh phải nhanh nhanh một chút, bằng không không biết tiểu gia hỏa kia có khóc hay không. Dạo này đều là anh đón Tiểu Vũ Điểm, nếu anh có bận việc gì, thì sẽ là Hạ Nhược Tâm đi đón, anh không muốn cô quá mức mệt, cho nên, cho tới bây giờ, nếu là việc anh có thể giúp cô làm, anh đều sẽ làm hết.

Xe dừng lại, lúc này, đúng là lúc tan học, các bạn học nhỏ đều sẽ được các cô giáo tự mình giao tận tay phụ huynh, có trách nhiệm như vậy, mới có thể khiến mọi người yên tâm.

Tiểu Vũ Điểm đeo cặp sách nhỏ trên lưng, an tĩnh đứng ở một bên, thỉnh thoảng mở to hai mắt nhìn khắp nơi.

Cao Dật đến gần, Tiểu Vũ Điểm trông thấy anh, kiền lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Cha......"

Cô duỗi đôi tay ngắn ngủn của mình, đôi mắt cười cong cong lên.

Cô giáo bế Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó giao cho Cao Dật.

"Hôm nay con bé có ngoan không?" Cao Dật dùng một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, quả nhiên là cao lên rất nhiều, lại nặng nữa. Anh hỏi cô giáo, mà vừa bị anh nhìn như vậy, mặt cô giáo lập tức đỏ lên.

Thật là một người đàn ông rất có mị lực, cho dù là hiện tại anh đã kết hôn, lại còn có cả con rồi, nhưng vẫn cứ là người vô cùng hấp dẫn, mỗi ngày đều len lén đớp thính của anh, chịu không nổi a.

Cao Dật nhíu mày một chút, thật sự là không muốn hỏi lại lần thứ hai.

"A, ngoan, cô bé rất ngoan, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan nhất lớp của chúng tôi." mất nửa ngày cô giáo mới phản ứng lại, vội vàng nói, mà lúc này cô thật sự có cảm giác xấu hổ cực kỳ.

Aizz, làm sao bây giờ, khiến cho nam thần chán ghét rồi.

"Ừ, vậy là tốt rồi, cảm ơn cô." Cao Dật ôm cô bé xoay người, tay vẫn luôn che chở trên đầu cô bé. Mãi sau đó đôi mắt của cô giáo vẫn luôn dõi theo bọn họ, dường như đang hận không thể biến thành con chó nhỏ chạy lên quẫy đuôi.

"Cô không cần si tâm vọng tưởng nữa, con gái xinh đẹp như vậy, vợ của người đàn ông kia cũng sẽ rất xinh đẹp, làm sao cô có thể so sánh được?" Có người chụp vỗ bả vai cô giáo kia một cái, "Thế giới này, cơm có thể ăn nhiều thêm, nhưng mộng này, vẫn là nên ít mơ đi thì tốt hơn."

"Đúng vậy, tôi cũng đã thấy rồi." có người mở miệng, "Mẹ của cô bé kia lớn lên thật xinh đẹp đấy, hơn nữa trong lúc thi đấu trong trò chơi của phụ huynh, bọn họ còn đạt giải nhất đấy."

Càng nói, đầu cô giáo kia càng cúi thấp hơn.

Cô cũng không nghĩ gì nhiều, toàn bộ mộng đẹp cứ như vậy tan vỡ hết.

Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm vào trong xe, đôi mắt Tiểu Vũ Điểm không hề rời khỏi anh.

"Làm sao vậy, có phải đã đói bụng hay không?" Cao Dật thả tay xuống, ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi vào lòng mình.

"Chú, cô giáo của con thực thích chú nha." giọng nói non nớt phá lệ dễ nghe, mà tay Cao Dật lại tiếp tục xoa mái tóc mới mọc ra của Tiểu Vũ Điểm, dường như dài thêm rất nhiều, rất nhanh là có thể thắt thành bím tóc được rồi.

Đứa nhỏ này, thật sự không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ của cô bé nghĩ ngợi cái gì?

"Kia... chú thích cô giáo không ạ?" Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt to đáng yêu hỏi anh, chỉ những khi trước mặt nhiều người ở bên ngoài, cô bé mới có thể gọi anh là cha, mà khi chỉ có hai người bọn họ, cô vẫn gọi anh là chú như cũ, bởi vì, anh vốn dĩ không phải cha của cô bé, mà chỉ là chú thôi.

"Con nói xem?" Cao Dật hỏi lại tiểu gia hỏa, đôi tay đặt lên tay lái.

Thân thể nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm rúc vào bên người Cao Dật, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Vũ Điểm biết, chú nhất định sẽ không thích cô, bởi vì, chú thích mẹ rồi."

"A, thật là một đứa trẻ thông minh." Cao Dật không khỏi cười một tiếng, một bàn tay lại xoa tóc cô bé, có chút yêu thích không muốn buông tay, ngay cả một đứa bé như vậy cũng có thể nhận ra, tại sao lâu như vậy rồi mà người phụ nữ kia vẫn cứ ngây ngốc, cũng không hiểu rõ tấm lòng của anh, anh đều đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi, hoặc có lẽ là anh không đủ nỗ lực, mà người phụ nữ này lại có chút ngốc nghếch bẩm sinh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.