Băng Lãnh Tiểu Thư

Chương 24: Đây tuyệt đối không phải tỏ tình




Tập đoàn Kiến Khoa đã từng là một vương quốc dược phẩm khét tiếng, gần như lũng đoạn thị trường dược trong khắp cả nước, cũng đồng thời có sự tiếp nối với việc sản xuất thuốc quốc tế, thu mua mấy xưởng thuốc cũ ở nước ngoài có thâm niên, có năng lực, khiến bản đồ phát triển không có biên giới. Kiến Khoa là một doanh nghiệp đóng góp một phần lớn vào ngân sách thuế, Cố Trạch Phong còn là đại diện doanh nghiệp từ thiện, thế nên lúc đó cứ nhắc tới tập đoàn Kiến Khoa là không ai không biết Cố Trạch Phong và nhà họ Cố vang bóng một thời.

Tập đoàn Kiến Khoa có đội ngũ y dược học của riêng mình, thiết lập nhiều trung tâm nghiên cứu điều chế thuốc, mang tới những cống hiến to lớn trong việc điều chế thuốc mới, đây là chuyện ai ai cũng biết. Một trung tâm nghiên cứu sinh vật trong số đó, hay nói một cách khác là phòng thực nghiệm sinh vật, đã tiến hành nghiên cứu trọng điểm về những chứng bệnh động kinh, tâm thần, tích cực điều tra một loại thuốc mới để phối kết hợp với việc chữa trị y học. Cố Trạch Phong rất coi trọng việc này, đổ vào đó một lượng nhân lực và tài lực to lớn. Số tiền đầu tư mỗi năm cho riêng lĩnh vực nghiên cứu này đã lên tới con số trăm triệu, mà các thành viên trong đội ngũ nghiên cứu được mời về ai nấy cũng đều là người đứng đầu, được sàng lọc lựa chọn trong số hai mươi mấy quốc gia trên thế giới, cuối cùng chọn ra bảy người để xây dựng một đội ngũ hạt nhân cực kỳ quan trọng. Bên ngoài lần lượt suy đoán giá trị của những thành viên này, ai cũng biết đã lọt được vào mắt xanh của Cố Trạch Phong thì cái giá anh đưa ra sẽ không hề thấp.

Trong số bảy người ấy có một người Trung Quốc, tên là Cố Giang Kỳ, một chuyên gia Thần kinh não bộ nổi tiếng, thường xuyên sống ở nước ngoài, theo đuổi công việc nghiên cứu điều chế, là một nhân tài rất có quyền thế. Ông ấy lại càng có duyên với Cố Trạch Phong. Bên ngoài không biết, nhắc tới Cố Giang Kỳ sẽ tưởng đó là người thân của Cố Trạch Phong, nhưng thực tế, hai người họ chỉ là những người bạn tốt lâu năm yêu mến lẫn nhau. Cố Trạch Phong ngưỡng mộ tài hoa của Cố Giang Kỳ, còn Cố Giang Kỳ lại khâm phục phong cách mạnh mẽ dứt khoát của Cố Trạch Phong trên thương trường.

Hạng mục nghiên cứu loại thuốc mới có tác dụng phục hồi những loại bệnh mà thần kinh bị tổn thương, kiểm soát thần kinh này có một cái tên rất thú vị gọi là “Ký ức não bộ”, kỳ thực nói theo cách thông thường là có thể hỗ trợ đại não phục hồi những chức năng bình thường. Đương nhiên, đây chỉ là một cái tên rất lạ, có người trong đội ngũ vô tình nói ra, còn tên loại thuốc mới thì tuyệt đối không thể mang một phong cách “thơ tình họa ý” như vậy được.

Hạng mục “Ký ức não bộ” đang được tiến hành thuận lợi trong điều kiện vừa rõ ràng lại vừa bảo mật. Rõ ràng vì người trong ngành hầu như đều biết tập đoàn Kiến Khoa đang tiến hành khai thác nghiên cứu một hạng mục rất khủng; Còn bảo mật là mặc dù mọi người đã biết nhưng lại không nắm được gì về nội dung của hạng mục này. Việc này là do Kiến Khoa sở hữu một đội ngũ ngoại giao rất vững mạnh, chặn hết tất cả những con đường có thể muốn thăm dò bí mật.

Tất cả vốn nên thuận buồm xuôi gió. Sau nhiều năm nghiên cứu, loại thuốc thần kinh mới đã thành công bước vào giai đoạn lâm sàng. Nhưng lại xảy ra chuyện vào đúng thời điểm này, khiến tập đoàn Kiến Khoa hoàn toàn bị lật thuyền, những người trong đội ngũ bị liên lụy, thành quả nhiều năm bị số phận thảm thương hủy hoại.

Trong giai đoạn lâm sàng có người chết, thuốc mới bị phá bỏ, danh tiếng của Kiến Khoa bị tổn hại, chỉ trong một đêm ai ai cũng lên án, chuỗi sản nghiệp bị tổn hại nặng nề, các cơ quan có liên quan vào cuộc điều tra, đồng nghiệp giậu đổ bìm leo… Vô số. Cuối cùng, hai vợ chồng Cố Trạch Phong tử nạn trong một tai nạn giao thông.

Mà kẻ đầu têu của tất cả những việc này chính là tập đoàn Lục Môn, nhiều năm trước đã di cư qua nước ngoài hơn nữa còn phát triển rộng khắp và nhanh chóng tại thị trường nước ngoài, luôn mang trên mình một lớp mặt nạ thần bí. Nói cách khác, quỹ đạo cuộc đời Cố Trạch Phong đi từ huy hoàng rạng rỡ xuống hủy diệt đều nhờ Lục Chấn Dương.

Với tư cách là người chèo lái Lục Môn, sau khi được nhận lại gia tộc từ tay các trưởng bối, Lục Chấn Dương dĩ nhiên nghĩ xem làm sao để phát triển nó thật lớn mạnh, mà ngành sản xuất thuốc là một miếng bánh lợi nhuận khổng lồ, Lục Chấn Dương dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng muốn bước chân vào lĩnh vực này mà phải bắt đầu lại từ đầu thì đúng là một việc làm ngu ngốc, giẫm lên vai của những người khổng lồ mới là thượng sách. Xét theo quy mô tập đoàn, sức mạnh của Kiến Khoa không thể so sánh với Lục Môn, nhưng danh tiếng của Cố Trạch Phong là đại diện có tiếng tăm nhất trong giới y dược Trung Quốc. Lục Chấn Dương chú ý tới ông cũng là điều hết sức bình thường.

Ban đầu Lục Môn muốn mua đứt hạng mục nghiên cứu sản xuất thuốc mới nhưng bị Cố Trạch Phong từ chối. Sau nhiều lần thương lượng không có kết quả, Lục Chấn Dương quyết tâm đã không làm thì thôi, không mua được thì cướp. Dưới một số tiền lợi nhuận vĩ đại, sự dã man của nhân tính bộc lộ một cách trắng trợn. Chuyện có người chết trong thời kỳ lâm sàng là một kế hoạch có ý đồ của Lục Môn. Cái chết của người đó thật ra không liên quan tới thuốc mới, nhưng Lục Môn hành động không chút sơ hở, thế nên khi ấy hoàn toàn không điều tra ra, cộng thêm việc dư luận điều khiển, lời đồn đáng sợ, nhất thời, nhà họ Cố đã bị chụp cái mũ giết người.

Kiến Khoa vì chuyện thuốc mới mà bị dìm xuống bùn sâu, đón nhận đủ các loại rắc rối. Hạng mục “Ký ức não bộ” được đầu tư một số tiền quá lớn, sau khi xảy ra chuyện đã gần như lấy mạng Cố Trạch Phong, nguồn vốn bị đứt đoạn nghiêm trọng. Mà lúc đó, những doanh nghiệp có thể giúp ông vượt qua khó khăn đồng thời bị uy hiếp, phải giương mắt nhìn nhà họ Cố sụp đổ.

Sự uy hiếp này tới từ Lục Môn, kín đáo, chặt chẽ, thậm chí Lục Chấn Dương còn không đích thân ra mặt đã hoàn toàn chém đứt khả năng nhà họ Cố giành lại được hạng mục này. Mượn giao giết người, ném đá giấu tay, hai chiêu này đã trở thành hai lưỡi dao đung đưa trên đầu Cố Trạch Phong, giết chết vợ chồng họ.

Đương nhiên, sau này chuyện tai nạn đích thực là ngoài ý muốn. Nhưng khi đó họ cũng vì muốn gom góp tiền vốn chứ không phải là chạy trốn, nhưng sau này bị mọi người đồn thổi thành bỏ chạy. Con người luôn là vậy, muốn họ xúm lại xem trò thì dễ, muốn họ tha thứ cho ai thật khó khăn.

Tất cả đều là những lời Hà Nại tường thuật lại, khi đó nghe xong La Trì quả thật đã sửng sốt.

Nhưng làm sao Hà Nại biết được những chuyện xa xưa này?

Cố Sơ yên lặng dựa đầu vào giường, hốc mắt đỏ rực còn chưa dịu bớt. Cô cứ ngây người nhìn nhưng tư duy thì rõ ràng. Cô từ từ kể lại những chuyện này, giữa chừng có mấy lần nghẹn ngào. “Hà Nại chính là con trai chú Cố. Anh ta sống thường xuyên ở nước ngoài, cùng học một chuyên ngành với bác Cố. Đương nhiên, anh ta không phải tên là Hà Nại, tên thật của anh ta là Cố Tứ”.

Cô đã quên mất, hoặc có thể nói khi đó cô và gia đình chú Cố không tiếp xúc nhiều. Cô chỉ biết Cố Giang Kỳ là một nhân tài hiếm có, thi thoảng tới công ty bố sẽ gặp chú ấy. Cố Giang Kỳ có người con trai tên Cố Tứ, từ nhỏ đã ra nước ngoài học tập, sau khi tốt nghiệp đại học cũng bắt đầu theo ngành nghiên cứu sinh vật. Cô đã từng gặp Cố Tứ nhưng tiếp xúc không nhiều lần nên ấn tượng không sâu sắc, tới tận khi Hà Nại kể đoạn quá khứ này, cô mới chợt nhớ ra.

Chẳng trách lúc trước khi anh ta tự giới thiệu, cô luôn có một cảm giác không thể nói rõ. Cái tên Cố Tứ vừa xa lạ vừa quen thuộc. Bây giờ nghĩ lại chắc lúc đó anh ta có ý muốn xem cô có ấn tượng hay không.

Lục Bắc Thần ngồi ở đầu giường nghe cô kể những chuyện này, sóng lòng cuộn trào dữ dội nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh. Bao nhiêu sóng to gió lớn anh đều từng trải qua, kiểm soát cảm xúc đối với anh mà nói đã là chuyện dễ như trở bàn tay. Rất lâu sau, anh lên tiếng: “Thế nên Cố Tứ đã đổi tên thành Hà Nại để vào Lục Môn, hơn nữa còn nhận mọi bí mật của Lục Môn trong việc điều chế thuốc mới?”.

Cố Sơ gật đầu, hít sâu, cố gắng đè nén nỗi đau trong tim, “Phải, anh ta đã thừa nhận làm vậy chính vì muốn lấy lại danh tiếng cho cha”.

Thuốc mới của nhà họ Cố bị gắn mác thất bại, thậm chí dính líu tới mạng người, bỗng chốc danh tiếng của những người trong phòng thực nghiệm đều chịu sự tổn hại hoặc hủy hoại nghiêm trọng. Hạng mục “Ký ức não bộ” tan tành, thành quả bị hủy, đội ngũ cũng tan rã. Còn Cố Giang Kỳ, một người cả đời cao ngạo khi phải đối diện với áp lực và dư luận cũng không chịu đựng được, cuối cùng tìm đường tự sát.

Thế nên, kiếp nạn này đâu phải chỉ của Kiến Khoa? Gia đình vốn hạnh phúc của Cố Tứ cũng đã chia lìa ly tán, danh hiệu đức cao vọng trọng không còn tồn tại. Về sau, Cố Tứ bắt đầu từ thuốc mới, cuối cùng cũng lần ra biến động của Lục Môn. Anh ta làm trong ngành, sự tương thông qua lại. Anh ta biết Lục Môn đang âm thầm chiêu binh mãi mã để nghiên cứu thuốc mới, cảm thấy kỳ lạ, anh ta bèn đổi tên, trà trộn vào Lục Môn.

Lục Môn có bốn trợ lý lớn, mỗi một người đưa vào một công ty khác đều có thể đứng độc lập một mặt. Đây là lời đồn bên ngoài, mà sự thực cũng đúng như vậy. Nhưng người bên ngoài không biết rằng trong bốn trợ lý của Lục Môn, ba người là anh tài thương trường, người còn lại chỉ phụ trách việc nghiên cứu điều chế thuốc. Anh ta rất ít khi tham gia vào những chuyện làm ăn của Lục Môn. Mà người này cũng được Lục Chấn Dương hoàn toàn tin tưởng và khen ngợi, nên được liệt vào một trong bốn trợ lý. Người này chính là Hà Nại của hiện tại và cũng là Cố Tứ của quá khứ.

Anh ta lợi dụng kiến thức của mình nhanh chóng gia nhập đội ngũ nghiên cứu của Lục Môn. Đó là một đội ngũ nhỏ, cộng cả Hà Nại chỉ có bốn người, nghĩ cũng đủ biết Lục Chấn Dương thận trọng thế nào. Cố Tứ là nhân tài chuyên ngành, vừa tiếp xúc đã hiểu ngay vấn đề. Anh ta căm hận, hạng mục của Lục Môn chính là “Ký ức não bộ” khi xưa.

“Cố Tứ dồn hết tâm sức vào Lục Môn, thực chất là đang điều tra loại thuốc mới đó rốt cuộc có thể hại chết người hay không, mức độ nguy hiểm là bao nhiêu.” Cố Sơ mệt mỏi dựa vào đó, giọng rất khẽ, “ Về sau anh ta phát hiện ra thuốc mới chỉ có một chút ảnh hưởng đối với tim của bệnh nhân lâm sàng, cần kết hợp với thuốc trợ tim mới có thể tránh được ảnh hưởng, nhưng không đủ hại chết người, nên anh ta đích thực tin rằng chuyện năm xưa là một âm mưu”.

So với đội ngũ của nhà họ Cố, đội ngũ của Lục Môn kín đáo hơn, nhiều quy tắc hơn. Mặc dù có được sự tin tưởng của Lục Chấn Dương nhưng Cố Tứ cũng không thể nắm quyền hành lớn trong chuyện này. Anh ta bắt đầu vắt óc nghĩ kế độc lập thực hiện hạng mục này. Nhưng sao Lục Chấn Dương dễ dàng từ bỏ? Thế nên Cố Tứ thay đổi nguyên tắc bảo mật của phòng thực nghiệm, chủ động báo cho Lục Chấn Dương những tệ hại của thuốc, hơn nữa còn cố tình phóng đại mức độ nguy hiểm lên cao. Mục đích của anh ta rất đơn giản, chính là muốn ép Lục Chấn Dương từ bỏ, anh ta có thể lấy lại thành quả của bố mình”.

Nhưng anh ta quên rằng Lục Chấn Dương là thương nhân, một kẻ làm ăn ranh ma. Nhiệm vụ hàng đầu của người thương nhân là lợi dụng những thứ vô dụng một cách hợp lý, dù giá trị đã trở thành rác, cũng phải làm đẹp lên để bán lấy tiền. Lục Chấn Dương ra lệnh muốn đội ngũ phân chia lại tỷ lệ thuốc mới, tăng cường thành phần thuốc trợ tim. Những thành viên khác không có ý kiến gì nhưng Cố Tứ thì phản đối gay gắt. Thứ nhất, đây là thành quả của bố, không dễ thay đổi. Thứ hai, nếu tăng thành phần thuốc trợ tim có thể sẽ tạo ra những ảnh hưởng không thể dự đoán trước.

Dĩ nhiên Lục Chấn Dương không nghe, trong cơn tức giận đã chủ động trao quyền cho một người khác trong đội ngũ, Cố Tứ chỉ là thành viên phối hợp. Nhưng cảnh đẹp không kéo dài lâu, nỗi lo của Cố Tứ đã thật sự xảy ra, người đầu tiên tự nguyện lâm sàng đã xuất hiện sự cố dẫn tới tử vong. Người này… chính là Tiền Hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.