Bàng Hoàng Đích Dã Thú

Chương 83: Chẳng may lộ ra




Khi ngón tay lạnh lẽo của nam tử thay thế cho đầu lưỡi ấm áp tham nhập vào hạ thân, nếu không phải đã bị Trương Tứ Phong gắt gao chế trụ, nam nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Ư….” Thanh âm kháng nghị đã bị cắn nuốt trong khoang miệng của nam tử yêu dị, Trương Tứ Phong chà xát đôi môi nam nhân, xen lẫn với những cái gặm cắn, tình yêu nồng nhiệt không cắt đứt được, so với rượu lâu năm còn muốn say lòng người, cho đến khi người ta say mê trong đó, tình nguyện ngàn năm bất tỉnh.

“Ha a…” Bám chặt lấy sàng đan, bị *** cùng chất cồn đánh sâu vào, giờ phút này nam nhân căn bản mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý thân thể bị hai tên nam tử đùa giỡn, mà ghê tởm hơn chính là hai tên này đều biết rõ nơi nào là nơi mẫn cảm của nam nhân, lần lượt khiến nam nhân chìm sâu vào trong đó không thể kềm chế.

Hách Liên Bột vừa lấy ngón tay khai thác lãnh địa, vừa dúi đầu vào giữa bắp đùi nam nhân khẳng cắn làn da non mịn, lưu lại ấn ký màu hồng, Bạch Vô Thương đau đớn thập phần không thoải mái, không ngừng vặn vẹo thân hình, có lúc muốn đạp hai chân, nhưng dạng giãy dụa này chỉ có thể khiến Hách Liên Bột càng kéo vào trong vực sâu dục vọng.

Hắn, làm sao có thể chịu được chén rượu mê hoặc này ?

“Thực xin lỗi…” Cùng với thanh âm ôn nhu của Hách Liên Bột, là một loại thứ nhập không hề ôn nhu chút nào, Hách Liên Bột cùng Trương Tứ Phong có thể cảm giác được thân thể nam nhân trong nháy mắt cứng còng lại, cùng với âm rung không thể ức chế nơi hầu gian.

“Đáng chết ! Ngươi gấp như vậy làm gì !” Trương Tứ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Hách Liên Bột, đối phương lại làm như không thếy, ôm thắt lưng nam nhân bắt đầu trừu sáp, Bạch Vô Thương nhắm hai mắt lại, đầu đặt tại chân Trương Tứ Phong tùy thời mà nhấc lên, môi cắn chặt ẩn nhẫn, giống như đã thành thói quen.

Trương Tứ Phong nhìn thấy đau lòng, cúi đầu khai mở hàm răng của nam nhân khiến cho nam nhân không ngược đãi đôi môi của mình, nhưng theo sau đó, là tiếng rên rỉ vì dục vọng thoát ra, giống như tiếng thủy tinh va vào nhau chui thật sâu vào lòng người.

“Ha…a .a….” Trong thân thể tựa như có một thứ vũ khí không ngừng đỉnh đến đỉnh đi, mỗi một lần va chạm giống như phá nát thân thể hắn, nam nhân bắt đầu khóc nức nở, không phải bởi vì đau đớn, mà là dục vọng không thể biểu đạt giống như một cơn đại hồng thủy ập vào.

Mắt thấy Hách Liên Bột cùng Bạch Vô Thương vui vẻ hài hòa cùng nhau, Trương Tứ Phong sao lại không có bình dấm chua ? Trong lòng mắng to mười tám tổ tông nhà Hách Liên Bột, nam tử yêu dị bắt đầu chà đạp đột khởi trên ngực nam nhân, cho đến khi hai trái phấn hồng biến sắc thành một màu tiên diễm sưng mong.

Nói Bạch Vô Thương là một nam nhân vừa ba mươi bốn tuổi, nhưng trừ bỏ mấy năm gần đây bị những phần tử vô lương “khi dễ”, nhiều năm vẫn là ở trạng thái vô dục, mấy ngày nay thường xuyên bị sài lang hổ báo gây sức ép đến gây sức ép đi, quả thực là ái dục vài thập niên như ập trở về.

“Dừng tay… ha a…. dừng tay !” Nam nhân cảm thấy bản thân mau điên rồi, thân thể tựa hồ như mỗi một bộ phận mẫn cảm đều bị người nắm giữa, hậu diện bị người bá đạo chiếm đoạt, phía trước lại bị Trương Tứ Phong xoa nắn chòng ghẹo, cả người hoàn toàn bị chế trụ, chỉ có thể là kẻ bị động.

“Không phải nói cùng nhau ngủ sao ?” Sự hư hỏng của Trương Tứ Phong lúc này lại biểu hiện ra, cố ý xuyên tạc lời nói của nam nhân.

“Họ Hách kia, ngươi là heo sao ? Không thể ôn nhu một chút, có kỹ thuật một chút, chỉ biết đẩy rồi đẩy.” Trương Tứ Phong cười nhạo Hách Liên Bột, “Ngươi tốt nhất là nhanh lui ra ngoài đi.”

“Hừ !” Hách Liên Bột hừ lạnh một tiếng, như khiêu khích trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, nâng lên thắt lưng nam nhân rồi lại đè ép thật mạnh xuống, nam nhân phải chịu trọng áp rốt cục nhịn không được lập tức há miệng kêu lên.

Từ hai tên nam tử không ai nhường ai cùng so kỹ thuật và lực lượng, Bạch Vô Thương dần dần bị hai tên khốn miệt mài vô độ làm cho thanh tỉnh, rượu đã theo mồ hôi mà bốc hơi đi, trong không khí tản ra mùi rượu cùng lãnh hương dày đặt, hơi thở *** mỹ trộn vào nhau.

Hai tên khốn kiếp !

Bạch Vô Thương giận mà phát không tiêu, nói cũng không nói nên lời, mỗi khi muốn mắng thì hai tên kia hoặc là ở phía sau chơi đùa hắn, hoặc là trực tiếp hôn môi.

Thật vất vả chờ Hách Liên Bột xong việc, thân hình mềm yếu còn chưa kịp nằm lại trên giường đã bị Trương Tứ Phong phía sau kéo đến, theo sự bôi trơn vừa rồi mà trực tiếp tiến vào, bắt đầu một vòng *** không dứt.

Hai tên khốn này muốn ta chết sao ?

Nam nhân nhắm mắt lại, bị buộc phải nhận lấy âu yếm của nam tử, dục vọng một khắc trước đã tắt đi dục hỏa, lúc này lại dấy lên trong tay Trương Tứ Phong, Bạch Vô Thương thậm chí không biết hắn cũng sẽ có loại tình huống này phát sinh.

“Ư….” Còn có cảm giác nào sung sướng hơn khi bộ vị mẫn cảm được người hàm trụ chứ ?

Khi Hách Liên Bột cúi người ngậm lấy hạ thân của hắn, Bạch Vô Thương đêm nay hoàn toàn biết được rồi… Ánh nến lập lờ, cho đến khi hết sáp thì lâm vào trong một mảnh tối đen, nhưng trong phòng vẫn truyền ra tiếng suyễn khí của nam tử, cùng với tiếng ẩn nhẫn khóc nức nở, lôi kéo con tim kẻ khác, muốn nhìn lấy một cái, chính là đêm đó rất tối, ánh trăng cũng quá mức ngượng ngùng mà né đi, khiến cho người ta không có cách nào nhìn đến một cảnh xuân.

Đây ra Hách Liên Bột đang ôm lấy thắt lưng mình, rồi lại một cước đá văng Trương Tứ Phong đang ôm đùi mình, chính là một cước kia kéo đến địa phương ẩn đau, thiếu chút nữa làm Bạch Vô Thương chảy nước mắt, vừa mắng hai đầu heo đang thỏa mãn ngủ sau, vừa chậm rãi đứng dậy.

Đi đến trước gương nhìn, Bạch Vô Thương hít một ngụm không khí, lại hung hăng trừng mắt nhìn hai tên ngã trái ngã phải đang ngủ : “Hai tên khốn các ngươi ! Ngày mai thảm….”

Vừa cẩn thận tiêu sái đến phủ thêm y phục, nam nhân vừa đỡ lấy thắt lưng đau nhức không thôi, cảm thấy có gì đó từ đùi chảy xuống mắt cá chân, Bạch Vô Thương cúi đầu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hai tên khốn kia cư nhiên bắn ở bên tong.

Cái dạng này nam nhân chịu không được, vô luật thế nào cũng phải tìm nước tẩy trừ, nhưng đã hơn nửa đêm, tuy rằng có thể gọi hạ nhân đến, nhưng nam nhân thế nào cũng không chịu nổi việc người khác nhìn thấy bộ dạng này.

Nhớ đến cách phòng không xa có một suối nước ngóng nhỏ, nam nhân khoác áo đơn hướng về phía kia mà dựa vào tường đi, vừa đi, tất nhiên cũng là vừa mắng.

Lúc này đã qua xuân lạnh, thời tiết lúc này cũng không lạnh lắm, cũng mang theo một chút mát rượi, giai đoạn này cũng không phải là dài, nhưng đối với nam nhân thì có vẻ có chút khó khăn.

Lôi kéo quần áo che đi những đợt gió nhẹ, nam nhân tiếp tục dựa vào tường đi đến phía trước, thân thể trì độn cũng khiến cảnh giác giảm xuống, chưa phát giác được phía sau một hắc ảnh theo sát.

Sau đó….

“Ư…” Gáy trở nên đau xót, nam nhân nhất thời trước mắt tối sầm, trong lòng âm thầm mắng họa vô đơn chí ! Gặp phải hai con sói biến thành heo còn chưa nói, cư nhiên còn hại bản thân bị người ám toán.

Thân hình mềm nhũng, bị hắc y nhân phía sau chặt chẽ ôm vào ***g ngực.

“Không được lưu lại dấu vết…”

Đêm đen, gió vẫn như cũ, chính là trong hành lang đã không còn bóng dáng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.