Băng Hạ

Chương 36: Lều Bán Trà




Editor: Dế Mèn

♥♥♥

Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tổng giám đốc Mẫn.

Trái tim bị treo lên, phải biết rằng hôn lễ hai nhà Mục, Lăng, ngay cả phóng viên cũng ra quân. Tuy thân phận nhà họ Mục đặc biệt, nhưng Mục Thành Quân là thương nhân, đây lại là hôn lễ của anh ta. Anh ra đã đáp ứng nhà họ Lăng làm hôn lễ thật lớn, ông chủ nhà họ Mục cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

“Anh muốn làm gì cũng không liên quan tới tôi, anh đừng lôi tôi vào.”

“Sao không liên quan tới em?” Tưởng Viễn Chu không thèm để ý, nói: “Em là nhân vật chính.”

“Tưởng Viễn Chu!” Giọng cô hơi vang, vài người đứng gần đó ào ào quay đầu sang, vừa thấy Tưởng Viễn Chu, họ liền cầm ly rượu đi qua.

Lão Bạch tiến lên ngăn bọn họ trước: “Ngại quá, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân đang có lời cần nói, không muốn bị ai quấy rầy.”

“Bà Tưởng?” Hai người kia nhìn nhau.

Không đúng! Tưởng tiên sinh thành hôn khi nào chứ?

Lão Bạch mỉm cười gật đầu: “Phải.”

Hai người vội ngẩng mắt nhìn Hứa Tình Thâm an vị bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Bọn họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không biết đang nói gì.

Hứa Tình Thâm xanh mét sắc mặt: “Anh nói dối cũng không chuẩn bị giấy nháp sao?”

“À, giấy kết hôn cũng có rồi mà.” Tưởng Viễn Chu nghiêng người sang phía cô. “Em theo tổng giám đốc Mẫn tới hả? Với người ngoài em luôn tốt như vậy, chẳng cự tuyệt ai khác, chỉ cự tuyệt mình tôi.”

Hứa Tình Thâm nhìn về phía xa xa, mọi người dường như đều đang vây qua bên đó, hôn lễ bắt đầu rồi. Tuy đám đông vây quanh lễ đài cả ba tầng trong ba tầng ngoài không một kẽ hở, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn thấy được Lăng Thời Ngâm đang vịn tay ông Lăng.

Cô và Tưởng Viễn Chu ngồi tại chỗ, chẳng ai đứng dậy. Hứa Tình Thâm trong lòng vẫn bất an nên vẫn muốn nói rõ ràng với Tưởng Viễn Chu.

“Anh đã sửa ngày kết hôn thành hai năm trước.”

“Tôi không rớt lại phía sau người khác.”

“Dù sao cũng giả.”

Tưởng Viễn Chu ngả người ra sau.

“Hứa Tình Thâm, đừng để tôi nghe lại đó. Em không bằng không chứng, sao biết nó là giả?”

“Lúc anh bắt tôi lăn vân tay đã nói rồi, từ năm nay đăng ký kết hôn cần dấu vân tay.”

“Phải.”

“Nhưng mà ngày không khớp!”

Tưởng Viễn Chu nghe giọng cô nói chuyện rất kích động, như thể một thám tử khó khăn lắm phát hiện ra chân tướng vụ án. Tưởng Viễn Chu nhìn chăm chú bộ dáng cô, sau đó cong cong môi: “Đúng vậy, đăng ký giấy kết hôn cần có dấu vân tay, như vậy người ta mới có thể đưa giấy chứng nhận cho em. Nhưng mà tôi cho người sửa lại ngày.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi liên tục. Cánh tay Tưởng Viễn Chu đè mép bàn, sau đó bàn tay hơi nắm lại, ngón trỏ ấn ấn hai cái ở huyệt thái dương.

“Em tới dự hôn lễ, còn truy hỏi việc giấy chứng hôn là giả, như vậy có phải là muốn có một hôn lễ như người ta không?”

“Anh bệnh thần kinh!”

Tưởng Viễn Chu cười cười. Hôn lễ của Lăng Thời Ngâm hôn lễ mời hai người MC nổi tiếng ở Đông Thành chủ trì. Tưởng Viễn Chu đóng mi mắt, mơ hồ có thể nghe được lời tuyên thệ.

“Duệ Duệ đã tốt nhiều rồi, có thể ăn được rồi.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, vẻ mặt khẽ động: “Nếu tỉnh cũng nghĩa là không có đáng ngại chứ?”

“Phải.”

Hứa Tình Thâm thở nhẹ ra.

Mục Kính Sâm và quản gia Tào đứng giữa đám người. Quản gia Tào nhìn Mục Thành Quân đeo nhẫn cho cô dâu, khẩu khí ông ta không giấu được kích động, giọng nói cũng hơi run run: “Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này.”

Mục Kính Sâm liếc xéo ông ta một cái: “Ông vẫn nên biểu hiện bình thường một chút đi, đừng làm cho đám phóng viên lá cải có cơ hội thừa nước đục thả câu, lỡ nói ông với anh tôi quan hệ không bình thường thì lộn xộn lên được đó!”

Quản gia Tào đè thấp giọng nói: “Mục soái, cậu cứ vậy với tôi, hôm nay chính là ngày lành của cậu cả.”

“Tôi chẳng kích động tí nào, thật ra tôi rất lo.”

“Lo gì cơ ạ?”

Mục Kính Sâm ghé lại gần quản gia Tào: “Ông nói đêm nay làm sao bây giờ?”

Quản gia Tào vội nhìn quanh bốn phía. Nơi này đều có người, có ít lời nếu bị truyền ra thì không được à nha!

“Cưới cũng đã cưới, còn có thể làm gì?”

Mục Kính Sâm khoanh tay trước ngực: “Lực bất tòng tâm, kết hôn lâu phụ lòng người.”

Quản gia Tào hận không thể bịt miệng anh ta lại. Trên sân khấu, Mục Thành Quân cao lớn anh tuấn, bộ tây trang khéo léo sang quý bao bọc lấy thân mình có khiếm khuyết. Người ta sẽ không chú ý nhiều vào đùi anh ta, anh ta ôm cô dâu, nâng chiếc mạng che mặt cô dâu lên…

Quản gia Tào cười cười: “Cô chủ thật xinh đẹp, trai tài gái sắc!”

Mục Kính Sâm lười đáp lại với ông ta: “Phải, đẹp như tiên trên trời, đơn thuần thiện lương.”

Lăng Thời Ngâm nhìn khuôn mặt người đàn ông càng ngày càng tới gần. Cô ta cho rằng mình sẽ không có cảm giác, nhưng khi chóp mũi chạm vào, cô ta hồi hộp, tim như sắp nhảy ra ngoài.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt bao phủ lấy, Lăng Thời Ngâm run rẩy mở hàng lông mi ra. Hóa ra đây là hôn lễ cô ta đã đợi mấy năm, tuy chú rể đã thay đổi nhưng cô cũng đã có được hôn lễ này.

Chỉ là, đã không còn anh trai.

Nghe từng đợt vỗ tay truyền tới tai, Hứa Tình Thâm có chút hoảng hốt, lại có chút hoang đường, dù sao cũng là hôn lễ của Lăng Thời Ngâm.

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm về phía xa, anh thật sự không có tâm tư đặc biệt gì. Lão Bạch quay lại trước mặt hai người. Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, nhưng cũng không đứng dậy.

Giờ này, cô vẫn không thể một mình lang thang trong sân đâu.

Nhà họ Lăng và nhà họ Mục bắt đầu tiếp đón khách, Lăng Thời Ngâm theo Mục Thành Quân đi thay quần áo.

Khi quay lại trước mắt mọi người lần nữa, Lăng Thời Ngâm mặc bộ sườn xám đỏ rực thêu long phượng Trình Tường, cô ta vịn tay chồng, ý cười dịu dàng.

Cả đám phóng viên vây lấy, tất cả đều qua tuyển chọn mới chốt vào danh sách giới truyền thông, có người tiến lên bày tỏ chúc mừng. Xuyên qua đám người, Hứa Tình Thâm có thể nhìn thấy bóng dáng Lăng Thời Ngâm trong bộ sườn xám tươi sáng.

“Xin hỏi anh Mục, anh chị quen nhau thế nào ạ?”

“Đúng vậy, tin kết hôn của hai người có thể nói là đã làm cả thành phố bùng nổ, hai người bắt đầu từ khi nào ạ?”

Giới truyền thông trước đó đã lên sẵn một loạt câu hỏi, không ngờ đáp lại, bị Lăng Thời Ngâm cắt bỏ hết. Danh sách các câu hỏi sẽ được trả lời đã được đưa lại cho giới truyền thông, cho nên các câu trả lời liên quan Lăng Thời Ngâm đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Cô ta khéo léo thành thạo, trả lời đâu vào đấy.

Mục Thành Quân rất ít nói chuyện, nhìn ra là một người quân tử khiêm tốn.

Hỏi xong hết câu hỏi, đột nhiên có một phóng viên tiến lên hỏi: “Chị Mục, quan hệ của chị với Tưởng Viễn Chu lúc trước gần như Đông Thành mọi người đều biết. Hơn nữa, chị và anh Tưởng có một đứa con trai, chuyện này cũng là thật chứ? Thật ra chúng ta quan tâm nhất chính là… rốt cuộc chị với anh Tưởng có kết hôn chưa?”

Sắc mặt Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm lập tức lạnh đi. Lúc xét duyệt danh sách truyền thông, yêu cầu đầu tiên chính là không được đề cập tới nhà họ Tưởng, Tưởng Viễn Chu và đứa trẻ này nọ cũng là những chữ bị cấm. Mục Thành Quân lập tức nắm chặt cô tay Lăng Thời Ngâm, quay sang tên phóng viên kia, nói: “Anh là phóng viên nhà nào?”

“Cái này không thể hỏi sao? Nhưng có một số việc vẫn phải rõ ràng mới tốt, trốn tránh không phải biện pháp.”

Mục Thành Quân gọi với qua phía cách đó không xa: “Lão Nhị!”

Bàn tay cầm ly rượu của Mục Kính Sâm nắm chặt, anh ấy không thể nghe lọt tai tiếng gọi “Lão Nhị”, anh ấy xanh mặt quay đầu lại.

“Nói người của cậu đuổi hắn đi!”

Nghe vậy, Mục Kính Sâm đi tới hai bước. Tên phóng viên kia vẫn không nghe, không chịu buông tha.

“Anh Mục, trả lời một chút đi! Anh trước đó nhất định cũng biết chuyện của chị Mục chứ ạ? Anh thật sự không ngại sao? Hay bởi vì liên hôn nên mới không so đo?”

Người nọ cầm microphone, tiếng nói chuyện rất vang. Hứa Tình Thâm bỏ đi xa như vậy vẫn nghe thấy được.

Càng ngày càng nhiều người tập trung lại đó. Lăng Thời Ngâm sắc mặt trắng bệch, cô ta không ngờ những việc mình đã tự tay sắp đặt tỉ mỉ bây giờ lại thành vết nhơ trên người không thể xóa sạch, thậm chí còn bị người ta nắm chặt không buông ngay trong hôn lễ của mình.

Mục Thành Quân đi tới trước mặt tên phóng viên kia: “Hoặc bây giờ anh đi ngay, hoặc… đợi tôi quăng anh ra ngoài!”

“Nếu chị Mục không chịu trả lời chuyện này thì tôi đây đổi đề tài vậy. Chị Mục, đã bao lâu rồi chị không đi gặp con?”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi liên tục. Khóe miệng Mục Kính Sâm tràn đầy ý cười lạnh. Cô tacuống quít lắc lắc đầu: “Đó không phải con tôi, thằng bé và tôi không có chút quan hệ gì.”

“Lúc trước tôi cũng đã phỏng vấn chị, khi đó chính miệng chị thừa nhận, nói là của chị với Tưởng Viễn Chu. Đoạn video đó tôi còn giữ…”

“Đem hắn đuổi ra ngoài!” Mục Thành Quân quát một tiếng chói tai.

Mục Kính Sâm giơ tay búng tay một cái, vệ sĩ mặc đồ đen liền nhanh chóng đi tới. Mục Kính Sâm chỉ vào tên phóng viên kia, sau đó dùng tay ra hiệu. Anh ấy đứng đó, một câu cũng chưa nói, dùng khẩu lệnh cho người giữ lấy bả vai tên phóng viên, chuẩn bị kéo hắn đi ngay.

“Anh Mục, có một số việc các anh vẫn phải trả lời. Hôn lễ được phát sóng trực tiếp, người cả thành phố đều đang xem thấy!”

Khuôn mặt Mục Thành Quân quả thực đã thâm sâu tới cực điểm.

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nắm cổ tay Hứa Tình Thâm.

“Đi, chúng ta qua đó!”

“Anh điên rồi!” Hứa Tình Thâm giãy tay anh ra. “Anh không sợ bây giờ qua đó sẽ bị người ta chém chết hả?”

“Ai dám chém tôi?”

Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu đứng dậy nhưng cô không muốn dính vào.

“Anh đừng kéo tôi!”

Tưởng Viễn Chu cười cười: “Vậy em ngồi yên ở đây không được đi lung tung. Nhà họ Lăng với nhà họ Mục bị mất mặt tới thế, nếu bị người ta thấy em ở đây, coi chừng bọn họ tìm em tính sổ.”

“Anh đừng làm tôi sợ!”

Ngay cả Lão Bạch cũng cười: “Tưởng phu nhân, Tưởng tiên sinh đúng thật là ở dọa ngài, ngài yên tâm, tôi sẽ bảo vệ ngài thật tốt ạ.”

Lão Bạch không ngừng thay đổi xưng hô với cô, cả lời nói cũng dùng chữ “ngài”, làm cô nổi hết cả da gà.

Tên phóng viên kia bị cưỡng chế ra khỏi đám đông, cong cả nửa người trên. Tưởng Viễn Chu đón đầu đi tới, mọi người tự khắc dồn hết ánh mắt vào người anh.

Lăng Thời Ngâm thấy anh đi tới thiếu chút nữa đứng không nổi, hai chân run rẩy, hai tay dùng sức mà ôm lấy cánh tay Mục Thành Quân.

“Là anh Tưởng!”

“Anh Tưởng tới!”

Tưởng Viễn Chu đi đến trước mặt họ, tầm mắt nhìn về phía Mục Thành Quân.

“Tôi tới làm sáng tỏ chút sự tình.”

Lăng Thời Ngâm không kìm chế được cơn hoảng loạn trong lòng. Sau khi biết chuyện của Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu hận không thể bóp chết cô ta. Anh bây giờ xuất hiện, nhất định là muốn khuấy rối hôn lễ cô ta một phát không thể cứu vãn.

Sắc mặt trắng như một tờ giấy trong suốt, cô ta xuống giọng nhận lỗi: “Viễn Chu, đừng như vậy được không? Hôm nay là ngày đại hỉ của em.”

Mục Thành Quân nghe thế, đưa tay ôm lấy eo cô ta.

Mấy tên phóng viên nhìn nhau, không biết có nên phỏng vấn tiếp không.

Lão Bạch ngồi xuống. Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu mau chóng bị người xúm lại, nét mặt trầm xuống.

“Anh ta muốn làm gì?”

“Ngài đợi lát nữa xem sẽ biết.”

“Tưởng Viễn Chu sẽ không làm Lăng Thời Ngâm xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy đấy chứ?”

Nói như vậy nhưng Hứa Tình Thâm cảm thấy rất có khả năng đó.

“Nhà họ Mục không phải rất có địa vị sao? Đây là nơi tập trung đông người, nếu Tưởng tiên sinh thật sự muốn cho Lăng Thời Ngâm không xuống đài được thì nhà họ Tưởng cũng đâu còn mặt mũi để ra ngoài.”

“Tưởng tiên sinh là người có chừng mực nhất đó ạ.”

“Nhưng tôi không cảm thấy vậy.”

Lão Bạch cười khẽ: “Ngài ấy nói, trước kia ngài ấy với ngài đã quá có chừng mực.”

Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh ấy, không nói nữa.

Tưởng Viễn Chu đứng giữa đám người. Đám phóng viên nhận lợi ích của hai nhà Mục, Lăng cho nên cũng không dám tùy tiện phỏng vấn. Tên phóng viên bị cưỡng chế kia thấy thế liền vùng vẫy mấy cái.

“Thả anh ta ra đi!” Tưởng Viễn Chu nói. “Nghề phóng viên có quyền được biết. Giấu diếm cũng không phải biện pháp, xong một lần không phải càng tốt sao?”

Mục Thành Quân không nói gì. Mục Kính Sâm lại ra hiệu cho vệ sĩ, bảo bọn họ buông tay.

“Đừng nghe anh ấy…” Lăng Thời Ngâm vội vàng ngăn cản.

Một tay Mục Kính Sâm cắm trong túi, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm về phía Tưởng Viễn Chu, “Chị dâu, anh Tưởng cũng là một nhân vật lớn, nếu đã tới dự hôn lễ thì sẽ không bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Mục.”

Tên phóng viên kia được tự do liền nhanh chóng đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu. Tưởng Viễn Chu trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn về phía mọi người.

“Bên ngoài vẫn luôn đều nói tôi và chị Mục trước đây đã kết hôn, còn có đứa con trai, tất cả đều là giả, tôi nhất định phải làm sáng tỏ tại đây.”

Vài tên phóng viên nhìn nhau. Bàn tay Lăng Thời Ngâm đang nắm chặt lại càng siết lại. Một người trong số đó tiến lên phỏng vấn: “Nhưng trước kia chị Mục từng ở Cửu Long Thương mà? Còn dẫn theo đứa bé ấy ra ra vào vào, hơn nữa còn tự xưng là mẹ đứa bé, chuyện này giải thích thế nào đây ạ?”

Lăng Thời Ngâm thấy không ít khách khứa hay tin đang đi về phía bên này. Cô ta khi đó quả thật quá mức đường hoàng, bởi vì cô ta không hề chừa đường lùi cho mình.

Cô ta ra vào Cửu Long Thương, vì sao phải kiêng dè chứ? Khi đó toàn bộ Đông Thành đều thấy cô ta như vậy. Cô ta nói Duệ Duệ Nhi là con, vì sao phải kiêng dè chứ? Mà đám người toàn kẻ có mười lỗ tai, mười cái mồm, thay cô ta đem những gì nghe được thấy được mà truyền đi.

Hôm nay hôn lễ của mình nhưng cô ta lại gặp phải cảnh xấu hổ như vậy.

Tất cả mọi người đang đợi Tưởng Viễn Chu trả lời, đang tưởng tượng xem người đàn ông sẽ giải thích thế nào về quan hệ của anh với Lăng Thời Ngâm khi đó.

Trái tim Lăng Thời Ngâm đã muốn treo lên tới cổ họng. Tưởng Viễn Chu nghe người nọ hỏi chuyện lại chỉ cười cười: “Những chuyện anh nói đó, sao tôi không biết nhỉ?”

“Anh Tưởng, anh đừng nói đùa…”

“Ai đùa với anh? Tôi quả thật không biết, nhưng ít ra với bên ngoài tôi chưa từng nói câu nào tôi và Lăng Thời Ngâm là quan hệ vợ chồng, càng chưa từng nói cô ấy là mẹ của con tôi. Các anh tự phán đoán ra chuyện, rất khó cho tôi đáp lại những việc đó.”

“Anh Tưởng, đây cũng không phải phán đoán mà là chị Mục đã chính miệng thừa nhận.”

Tưởng Viễn Chu nhún vai: “Không phải tôi nói rồi? Các anh không nên hỏi tôi có thật hay không, bởi vì tôi không cam đoan được với các anh về tính chân thật của những lời đó.”

Mặt Lăng Thời Ngâm nóng lên, rất nhanh đã cảm thấy đau rát. Ý tứ của Tưởng Viễn Chu đã rõ, trước kia có một số việc là Lăng Thời Ngâm cô ta nói ra, nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận; nói cách khác, là ý của mình cô ta.

Tưởng Viễn Chu ngay sau đó lại tung ra một quả bom lớn.

“Tôi đã kết hôn, nhưng từ hai năm trước rồi. Quan trọng nhất chính là… vợ tôi không phải tên Lăng Thời Ngâm.”

Hứa Tình Thâm ngồi ở xa nghe vậy đột nhiên run hết cả, cuống quít đứng dậy muốn đi. Không ngờ Lão Bạch lại nhanh hơn cô một bước, anh ấy ấn cô ngồi lại chỗ cũ.

“Ngài đừng chạy lung tung, nơi này thật sự không an toàn.”

Lời Tưởng Viễn Chu vừa được thốt ra, không khác gì thu hút hết sự chú ý của mọi người.

“Anh Tưởng đã thành hôn lâu rồi?”

“Hai năm trước? Vậy vợ anh chính là mẹ đẻ đứa bé sao?”

Tưởng Viễn Chu từ trong túi móc ra một cuốn sổ chứng nhận kết hôn.

“Tôi biết hôm nay tôi đến đây sẽ không thể tránh né việc bị hỏi về quan hệ với chị Mục. Cho nên, tôi muốn làm sáng tỏ chuyện này, không muốn sau này lại có những đồn đại vớ vẩn truyền tới tai mình.”

Tưởng Viễn Chu mở sổ kết hôn ra, camera lia tới, quay hình chỗ ngày tháng kết hôn.

“Hứa Tình Thâm!”

Có phóng viên đọc to cái tên người vợ trên cột bên kia.

Tưởng Viễn Chu mỉm cười: “Phải, vợ của tôi, Hứa Tình Thâm.”

Những lời này tựa một cú đánh vào đáy lòng Hứa Tình Thâm. Cục diện này cô thế nào cũng chưa lường tới, cô không nghĩ Tưởng Viễn Chu có thể làm ra loại chuyện này. Đây không phải những lời xàm bậy, đây là bố cáo cho mọi người biết. Nhưng giữa cô và Tưởng Viễn Chu rõ ràng không có quan hệ vợ chồng mà!

“Anh Tưởng, hai năm trước, tin tức của anh và chị Tưởng tôi đã truy hết cả lên, không ngờ hai người thật sự ở bên nhau.”

Tưởng Đông Đình cũng tới dự lễ cưới cùng dăm ba người bạn, nhưng lại được thấy Tưởng Viễn Chu chính miệng thừa nhận.

“Phải, cho nên con tôi không phải con riêng, thằng bé được pháp luật bảo hộ. Tôi và chị Mục từ đầu đến cuối cũng chưa từng có quan hệ gì, tôi có gia đình của mình.”

Sắc mặt Tưởng Đông Đình thay đổi. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu xẹt qua ông ta, lại làm như không thấy mà nhìn về phía xa xa.

Có người phóng viên mắt tinh, phát hiện Hứa Tình Thâm đang ngồi ở kia. Giọng nói của Tưởng Viễn Chu mềm nhẹ không ít, như thể đang thông báo: “Trước kia lâu rồi, tôi không nghĩ mình sẽ lại kết hôn. Tôi nghĩ, tờ giấy đăng ký kết hôn chính là sự bày tỏ tốt nhất. Mấy năm nay để vợ con tôi chịu không ít thiệt thòi, nhưng bọn họ hiểu tôi nhất, biết tôi yêu họ.”

Hứa Tình Thâm nắm chặt thành ghế. Bị từng câu của Tưởng Viễn Chu đánh vào, cô giật mình nói không nên lời.

Mặt cô bắt đầu nóng lên, tốc độ tim đập cũng nhanh. Lời nói của Tưởng Viễn Chu không có ai là không nghe thấy. Tưởng Đông Đình cũng đảo mắt qua theo, sắc mặt ông ta càng ngày càng khó coi, nhưng ông ta không thể vạch trần Tưởng Viễn Chu tại đây, ông ta sẽ không ngẩng nổi cái mặt này lên.

Có phóng viên kịp phản ứng, đi nhanh qua định phỏng vấn Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm thấy tiếng ồn ào truyền tới, sợ tới mức vội vàng đứng dậy. Cô đi ngang qua Lão Bạch, nhanh chóng muốn đi khỏi đây, lần này Lão Bạch không cản cô lại. Hứa Tình Thâm chạy trốn khắp chỗ, nhưng có thể bỏ chạy được sao?

Cô nhanh chóng bị các phóng viên vây quanh ném qua từng loạt câu hỏi. Cô xụ mặt chống đỡ không nổi, chỉ có thể dùng đôi tay che phía trước mắt.

Tưởng Viễn Chu đứng yên tại chỗ. Mục Thành Quân ôm lấy người vợ bên cạnh, Lăng Thời Ngâm mất hồn nhìn chằm chằm vào một chỗ. Tưởng Viễn Chu quay lại tới gần Mục Thành Quân nói: “Chúc cậu cả nhà họ Mục đám cưới hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”

Nói xong câu này, anh liền đi nhanh về phía đám người.

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông.

“Anh, sau này anh có thể yên tâm đi, chị dâu và Tưởng Viễn Chu chẳng có việc gì, chỉ là scandal mà thôi.”

Mục Thành Quân cười lạnh, bộ dáng âm u. Anh ta kéo tay Lăng Thời Ngâm đi chào các quan khách khác.

Tưởng Đông Đình tức đến nỗi miệng run run. Nhóm bạn già bên cạnh không rõ nguyên do, trong miệng vẫn còn chúc mừng: “Lão Tưởng, ông giấu cũng giỏi thật, đã không mời bọn tôi uống rượu mừng thì không tính đi, ông lại còn nói Viễn Chu chưa lập gia đình.”

Hai tay Hứa Tình Thâm chắn mặt, người khác hỏi gì cô cũng một mực không trả lời. Tưởng Viễn Chu đẩy đám người ra, đi vào, che chở trước người Hứa Tình Thâm.

“Những gì mọi người nên biết cũng được biết rồi, vợ tôi không phải người tiếng tăm, không nhận bất cứ phỏng vấn nào.”

Hứa Tình Thâm không muốn mình bị chụp hình.

“Tôi với Tưởng Viễn Chu không hề kết hôn, tờ giấy đăng ký kết hôn kia là giả!”

“Cái gì? Chị Tưởng, chị lặp lại lần nữa!”

“Tôi nói giấy đăng ký kết hôn là giả!” Hứa Tình Thâm chỉ có thể kháng nghị bằng cách đó.

“Là anh ta làm giả.”

Tưởng Viễn Chu ôm lấy Hứa Tình Thâm, ấn đầu cô vào ngực mình.

“Tôi nói muốn công khai quan hệ, cô ấy lại không chịu, không phải… đang cãi nhau với tôi. Mọi người vui lòng cho qua!”

Lão Bạch cũng đã vào được, che cho Tưởng Viễn Chu rời khỏi đó. Hứa Tình Thâm vẫn khăng khăng: “Mọi người đừng tin, tôi với Tưởng Viễn Chu đã không còn quan hệ.”

Đám phóng viên lập tức khoái nghe những thứ như vậy. Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền dừng chân, bàn tay ôm lấy mặt Hứa Tình Thâm.

“Cáu giận cũng không sao, nhưng một số chuyện không thể nói bậy!”

Màn hình cứ hướng vào Hứa Tình Thâm chụp loạn xạ, hai bên thái dương cô chảy cả mồ hôi. Tưởng Viễn Chu buông lỏng bàn tay, sau đó ôm chặt bả vai cô, đưa cô ra ngoài.

Lão Bạch đã bố trí tài xế chờ ở cổng. Tưởng Viễn Chu nhét Hứa Tình Thâm nhét vào, Lão Bạch ngồi vào ghế lái phụ xong ra hiệu cho tài xế lái xe.

Tài xế nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Tiệc cưới xong rồi?”

“Nào có, đồ cũng chưa ăn một miếng.”

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, gác đầu qua, nói: “Tôi vẫn chưa nói tiếng nào với tổng giám đốc Mẫn.”

“Không sao, đợi lát nữa cho Lão Bạch gọi điện thoại.”

Hứa Tình Thâm quay đầu qua, hai mắt trừng vào anh: “Những lời anh nói là có ý gì?”

“Em thông minh như vậy chẳng lẽ còn muốn tôi giải thích cho nghe?”

Tầm mắt cô lướt trên mặt anh quét một vòng, sau đó nhìn xuống cổ Tưởng Viễn Chu. Bỗng nhiên cô thò người tới gần, Tưởng Viễn Chu không phản ứng kịp, cổ đã bị cắn. Chỗ đó da thịt vừa mềm vừa mẫn cảm, anh kêu “á” một tiếng, sợ tới mức Lão Bạch vội quay đầu lại xem.

Hai tay Tưởng Viễn Chu giữ eo Hứa Tình Thâm, cô cắn xong liền lùi người lại. Bàn tay Tưởng Viễn Chu dán sát vào cổ, Hứa Tình Thâm lau lau miệng.

“Còn có tâm tư cắn tôi, không tồi!” Tưởng Viễn Chu cười khẽ, lúc lắc cổ.

Hứa Tình Thâm tức đến nghiến răng: “Anh bảo tôi từ ngày mai đi làm thế nào đây?”

“Nếu em cảm thấy không ra cửa được vậy thì đừng đi.” Tưởng Viễn Chu cảm giác trong cổ nóng rát.

“Hẳn em lo lắng không chỉ có chuyện này. Quan hệ hôn nhân của tôi với em đã được đưa ra ánh sáng, em nói nếu em cứ dây dưa không dứt với Phó Kinh Sênh, em không sợ người khác chỉ chỉ trỏ trỏ vào em sao?”

Hứa Tình Thâm đạp cửa xe.

“Tôi muốn xuống xe!”

“Được thôi! Đám phóng viên đó có lẽ đang theo ở phía sau, em xác định bây giờ muốn xuống?”

Hứa Tình Thâm im lặng. Xe phi nhanh về phía trước, được nửa đường, Hứa Tình Thâm lần thứ hai mở miệng: “Thả tôi xuống.”

“Dừng xe!”

Tài xế nghe tiếng của Tưởng Viễn Chu liền đem xe dừng lại ở bên đường.

Hứa Tình Thâm tay định đẩy cửa xe ra: “Dù có bị phóng viên vây té tôi cũng chịu. Tôi còn nói cho bọn họ biết tôi với anh không quan hệ.”

“Tùy em.” Tưởng Viễn Chu cười lạnh.

Cửa xe bị khóa. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cho cô ấy xuống.”

Tài xế nhanh chóng mở chốt xe.

Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe xuống. Cửa xe mới vừa đóng sầm, xe đã băng qua cạnh cô chạy về phía trước.

Lão Bạch nhìn vào kính chiếu hậu.

“Tưởng tiên sinh, ngài dồn ép cô Hứa như vậy có khi nào quá tàn nhẫn không?”

“Vậy cô ấy thì sao, cô ấy không ép tôi?”

Lão Bạch im tiếng.

Ngay sau đó Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Từ thái độ của cô ấy với Duệ Duệ là đã thấy được. Nếu hôm đó tôi không tới Thụy Tân, cô ấy cũng sẽ không tới bệnh viện một chuyến. Sau khi Duệ Duệ tỉnh lại, đừng nói là thăm, ngay cả cái điện thoại Hứa Tình Thâm cũng chưa từng gọi. Nếu tôi không ép cô ấy, cô ấy mãi mãi làm bộ dạng đó. Cô ấy đã có thể nhẫn tâm với con ruột mình như vậy, tôi đây vì cái gì không thể nhẫn tâm với cô ấy?”

“Nhưng những chuyện này đã bị truyền thông biết, cô Hứa cũng bị lôi ra rồi, đến lúc đó nếu cô ấy vẫn không chịu rời Phó Kinh Sênh…”

“Vậy cô ấy sẽ rất bị động.”

Lão Bạch hơi lo lắng: “Tưởng tiên sinh, tôi sợ ngài cũng sẽ bị động.”

“Tôi không sợ. Cục diện như bây giờ vẫn phải động rồi, động mới được. Nói cách khác là cục diện đáng buồn, ai cũng sẽ không dễ chịu.”

Hứa Tình Thâm đón xe dọc đường, sau đó trở về Bảo Lệ Cư Thượng.

Vừa vào sân, cô liền thấy Phó Lưu Âm bước nhanh tới phía cô.

“Chị dâu!”

“Lâm Lâm có nhà không?”

“Trong đó.”

Hứa Tình Thâm nhấc chân đi vào trong. Thần sắc Phó Lưu Âm phức tạp đi theo cạnh cô.

“Vừa rồi em thấy anh em coi TV, bọn em thấy chị trong TV…”

Hứa Tình Thâm đi vào cửa, thay giày xong đi vào.

Cô thấy Phó Kinh Sênh ngồi ở sô pha, hai tay đan vào nhau, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm về trước, trong TV từng đợt âm thanh truyền tới tai Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm quá rõ ràng nội dung những lời nói đó, cô đi tới hai bước.

Phó Kinh Sênh hoàn hồn, khóe miệng cong lên: “Về rồi!”

“Ừm.” Hứa Tình Thâm đi đến trước mặt anh ta.

“Em theo tổng giám đốc Mẫn tới đó, nhưng không ngờ sau đó sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy…”

“Không sao.” Phó Kinh Sênh miệng nói nhưng trong mắt rõ ràng những tia hung dữ đang tụ lại. Hứa Tình Thâm nhìn không rõ lắm, nhưng đó thật sự là một loại sát khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.