Băng Hạ

Chương 33: Hoài Nghi




Can Hữu Long cùng Diệp Linh cấp tốc trở lại bên cạnh đồng đội của mình. Cả hai bên đều không vội vàng phát động thế công nữa. Bởi vì sau một hồi so đấu đa phần đều tiêu hao khá nhiều hồn lực, cho nên có thể nói thắng bại sẽ nhanh chóng phân ra chỉ sau lần cường công tiếp theo mà thôi.

Vân Chính Thiên nhìn sang Thế Nhân, rồi nhìn sang A Long, chỉ thấy hai người cũng đồng dạng gật đầu. Ngay khi đệ nhị hồn hoàn của Vân Chính Thiên sáng lên, nhiệt độ giá lạnh nhanh chóng biến mất thay vào đó là hừng hực hỏa diễm cuồng bạo mà ra.

Băng Đế Kiếm thu liễm lại hóa thành Hỏa Phượng Kiếm. Trong bốn hình thái Vân Chính Thiên đang sở hữu thì Hắc Kiếm vốn rất linh hoạt, lại có năng lục nát tan rất thích hợp đấu cứng. Băng Đế Kiếm mang đến hiệu quả khắc chế đa phần đối thủ nhờ sự khắc nghiệt của băng nguyên tố, Quang Minh Thánh Kiếm hiện tại chỉ thích hợp nếu đối thủ là hắc ám hệ hoặc khi đối đầu với Tà hồn lực.

Còn Hỏa Phượng Kiếm mới là chân chính lực sát thương mạnh nhất của Vân Chính Thiên hiện tại. Hỏa nguyên tố trong nháy mắt ngập trời, đem toàn bộ phạm vi võ đài như muốn nấu lên.

Bất quá từ khi Vân Chính Thiên thu hồi Băng Đế Kiếm, tốc độ xâm thực của độc tố trong cơ thể Lương Thế Nhân trở lại như cũ, mà dưới uy áp mà Hỏa Phượng Kiếm mang đến, đau đớn trong người Lương Thế Nhân còn gia tăng gấp bội.

Lương Thế Nhân khốn khổ là thế nhưng Can Hữu Long tình huống trái ngược, hắn đối với Hỏa nguyên tố cực kỳ ưa thích, Thiên Nguyên Long võ hồn trong nháy mắt lấy lại đỉnh phong, một tiếng long ngâm rõ to lần nữa vang lên. Phàm là nhân loại đối mặt với long tộc chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.

Uy áp từ tiếng long ngâm này khiến Liễu Đao bên kia cũng khẽ biến sắc, cả ba người bọn hắn lập tức thúc dục hồn lực chống lại uy áp này. Ngay khi bọn hắn còn đang vật vã thì một màn kinh diễm xảy ra.

Vân Chính Thiên đã phóng người lên cao, Hỏa Phượng Kiếm hung hăng bổ xuống đem toàn bộ hỏa diễm phủ xuống ba người Liễu Đao.

“Tất cả tránh ra để ta đỡ”

Liễu Đao nét mặt ngưng trọng hét lên. Một kiếm này của Vân Chính Thiên đã chân chính uy hiếp đến tính mạng của hắn. Bây giờ không thể không toàn lực ứng phó. Diệp Phong cùng Diệp Linh nghe vậy lập tức lui người tránh đi.

Mà ngay khi đó Lương Thế Nhân cũng động. Hắn sắc mặt thập phần thống khổ nhưng hai mắt vẫn kiên định không thay đổi. Lôi Ảnh Quang Minh Kích đại triển lôi quang một lần nữa đem Diệp Linh toàn thân bao phủ.

Tốc độ nhanh như thế này, cho dù Diệp Phong đứng gần đó cũng không thể nào kịp thời ứng cứu. Lúc này Lôi Kích hình ảnh trong đồng tử Diệp Linh từ từ phóng to ra, hắn cắn răn một cái cuối cùng không nhịn được mà la lên

“Ta chịu thua”

Diệp Linh vừa hô to ba chữ lập tức có một tầng nhu hòa vòng bảo hộ xuất hiện đem Diệp Linh cùng một kích kia phân ra, trọng tài cũng lập tức tiến lên sàn đấu đem Diệp Linh bảo hộ đưa ra bên ngoài.

Giương mắt nhìn đệ đệ bị đưa ra, Diệp Phong đáy mắt lộ một vệt hung bạo, tên tiểu tử cầm kích này ba lần bốn lượt làm cho anh em hắn chật vật, lần này không làm hắn trọng thương Diệp Phong tuyệt không bỏ qua.

Lần đầu tiên từ khi trận đấu bắt đầu, đệ tứ hồn hoàn của Diệp Phong sáng lên. Theo đó quả bom số bốn được hắn lấy ra, không do dự quăng tới Lương Thế Nhân vị trí. Hồn kỹ này của hắn đặc tính bá đạo vô cùng, nếu như bị bom nổ trúng, toàn thân sẽ chịu vô số đau đớn về mặt tinh thần. Nói cách khác năng lực của quả bom số bốn là tinh thần chấn động.

Đối với tình trạng thân thể Lương Thế Nhân bây giờ mà nói, đây tuyệt đối là sát chiêu. Bất quá ngay khi quả bom số bốn được Diệp Phong phóng tới, trên mặt Thế Nhân xuất hiện một nét cười nhàn nhạt, hắn chậm rãi ngẩng lên nói to

“Ta chịu thua”

Tiếp diễn giống như trường hợp của Diệp Linh, Lương Thế Nhân được trọng tài đưa ra nguyên vẹn sau đó lập tức tiến hành chữa trị. Lương Thế Nhân tiếp xúc với Vân Chính Thiên đã lâu, cũng bị nhiễm một chút mặt dầy thủ đoạn của hắn.

Vân Chính Thiên ở trên không xem thấy một màn này cũng vô cùng mãn nguyện, ngay sau đó hắn lấy lại tập trung, hỏa nguyên tố ngưng tụ đã lâu cuối cùng muốn phóng ra.

Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.

Một kiếm này chém xuống làm trên bầu trời xuất hiện một vệt huyết sắc quét ngang, Liễu Đạo hàn quang ngưng tụ ở hai mắt, ba vòng hồn hoàn đồng thời sáng lên, thời khắc này hắn không muốn bảo lưu lực lượng nữa.

Đao Ảnh khủng bố lăng lệ xuất hiện ở trên tay, Liễu Đao lật tay từ phía dưới chém lên trên, đem Đao Ảnh ngang nhiện nghênh đón Thiên Hỏa ở trên trời đánh xuống.

Bất quá ngay lúc này, Can Hữu Long động. Thiên Long Hộ Thể cùng Thiên Long Hống hai hồn kỹ lần nữa triển khai, mục tiêu lần này chính là Liễu Đao đang tập trung tinh thần đón lấy Vân Chính Thiên một kiếm.

Cực hạn long ngâm vang lên, một quầng sáng ngưng tụ ngay sau đó bắn thẳng vào Liễu Đao vị trí. Liễu Đao trúng đòn khẽ rên lên một tiếng đau đớn, may mắn hắn cường độ thân thể không kém, sức chịu đựng vẫn tương đương mạnh mẽ, trúng Thiên Long Hống chỉ làm Đao Ảnh ở trên không kích thước giảm đi một chút.

Nhưng giảm đi một chút này, đồng nghĩa hắn đã trăm phần trăm thua trận rồi. Cho dù là ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không chắc có thể đem một kiếm này đón lấy hay không, chứ đừng nói bản thân hiện tại đang kịch liệt đau đớn.

“ẦM”

Thiên Hỏa đánh xuống phá tan Đao Ảnh thành vô số mảnh vụn nhỏ hoàn tan trong không khí, mà thân thể Liễu Đao cũng bị một chiêu này chấn văng ra khỏi võ đài, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Liễu Đao bại? Diệp Phong trong lòng khiếp sợ, ngay cả Liễu Đao cũng không thể đem Vân Chính Thiên đánh bại, Diệp Phong hắn có thể làm được sao?

Diệp Phong hai mắt hoang mang tột độ, đừng nói trước mắt vẫn còn Vân Chính Thiên trạng thái vẫn tương đối tràn đầy, mà Can Hữu Long bên kia cũng vô cùng khó đối phó. Hai tên chiến hồn sư vây một mình Diệp Phong hắn. Cho dù có liều mạng cũng không có xác suất chuyển bại thành thắng được.

“Còn đánh nữa hay là không?”

Vân Chính Thiên đột nhiên lên tiếng, hai mắt hắn ảm đạm vô quang nhưng chính điều này làm Diệp Phong hơi giật mình. Đây giống như đôi mắt của kẻ bề trên đang nhìn đám kiến hôi dưới đất, tùy ý liền có thể giẫm nát.

Diệp Phong trong quá khứ đã một lần bị Lam Tiêu đánh bại, tâm lý bị ảnh hưởng nặng nề. Lần này nếu như chấp nhận buông xuôi sợ rằng sau này sẽ khó lòng tiếp tục tiến bộ. Bất quá Diệp Phong không có tinh thần kiên định như Vân Chính Thiên, nói cách khác hắn không có tư chất trở thành cường giả. Vì vậy lần này hắn lại tiếp tục lựa chọn bỏ cuộc.

Diệp Phong chịu thua. Tam Đấu trận này Vân Chính Thiên tiểu tổ chiến thắng.

Rời xuống võ đài, Vân Chính Thiên bắt gặp ánh mắt của Liễu Đao. Đối với người này cũng không có ác cảm gì, Vân Chính Thiên mỉm cười gật đầu, tức thì Liễu Đao đột nhiên lên tiếng.

“Hy vọng có thể gặp lại ngươi trên võ đài Đơn đấu, lúc đó sẽ không bị người khác phá đám nữa, chân chính đánh với nhau một trận”

Vừa nói Liễu Đao vừa liếc nhìn Can Hữu Long bên cạnh. Mặc dù phút cuối bị Can Hữu Long quấy phá, không phát huy được uy lực thực sự của bản thân nhưng dù sao đây cũng là chiến thuật, hắn không có gì không phục nhưng vẫn muốn được cùng Vân Chính Thiên đối mặt một lần nữa.

Vân Chính Thiên không do dự nói

“Liễu huynh, ta rất hân hạnh a”

Liễu Đao nghe xong cũng quay lưng rời đi, lúc này Vân Chính Thiên mới quay sang nhìn Can Hữu Long nói

“Nếu ngươi xui xẻo đụng hắn trước ta, e rằng bị đánh cho răng rơi đầy đất a”

Can Hữu Long nghe vậy gương mặt nhăn nhó, lúc nãy Liễu Đao lườm một cái khiến hắn hơi rùng mình a

“Ta chắc không có xui xẻo như vậy chứ”

Ngày thứ hai diễn ra đại hội xem như thành côn tốt đẹp, cả hai hạng mục Hoàng Thập Nhất đội ngũ đều thành công vượt qua tiến vào vòng hai. Ngày hôm sau lại tiến hành Đơn đấu hạng mục.

Tối hôm đó Vân Chính Thiên ngồi chờ thông báo từ bên Vệ Binh, nhưng vẫn không có ai tới tìm hắn, nhất thời gương mặt có chút buồn bã. Cha mẹ đã bị bắt đi được một thời gian dài rồi, nếu như không nhanh chóng cứu về, e rằng bọn họ phải chịu chấn thương tâm lý nặng nề nhất.

Chủ mưu là Tà hồn sư, tuyệt đối không thể khinh thường. Nếu không phải Tà hồn sư, mà chỉ đơn thuần là Liên Minh thảo khấu, e rằng với thực lực của Hoàng Thập Nhất hiện tại, quậy banh cái Liên Minh này cũng không có khó khăn.

“Chính Thiên, ngươi ngủ chưa”

Đột nhiên ở bên ngoài lều có một thanh êm dịu vang lên. Vân Chính Thiên đi tới vén màn lên thì phát hiện đó là Mã Thiên Hoa đang ở bên ngoài. Buổi tối nàng mặt một bộ đầm trắng dài qua gối, để lộ đôi vai gầy, dưới ánh trăng sáng càng tăng thêm vẻ mờ ảo. Vân Chính Thiên hơi bị ngây ngốc trong một khắc rồi thanh tỉnh lại.

“Thiên Hoa, ngươi vào đi, có chuyện gì không?”

Mã Thiên Hoa tiến vào trong phòng, ngồi lên trên giường sau đó nói

“Sư phụ ta điều tra được tung tính tên tà hồn sư hôm trước rồi”

Vân Chính Thiên hơi sửng sốt hỏi tiếp

“Như thế nào? Có phát hiện ra bọn chúng đang giam giữ cha mẹ ta hay không?”

Mã Thiên Hoa lắc đầu đáp

“Chỉ tìm được nơi bọn hắn dừng chân mà thôi, lúc sư phụ ta tới thì bọn chúng đã biến mất rồi, nhung mà vị trí đó nằm không xa Long Thần thành này, sư phụ ta nói có thể bọn chúng muốn nhân đại hội thi đấu lần này mà tiến hành một tràng phá hoại”

Vân Chính Thiên nghe xong cả người như bị điện giật. Nếu quả thực ý đồ của bọn tà hồn sư này là như vậy, thì thật sự nguy to rồi. Đại hội thi đấu diễn ra bên trong thành qui tụ rất đông người dân tứ xứ đổ về theo dõi, đa phần bọn họ đều là người bình thường, nếu như tà hồn sư thừa cơ lẻn vào rồi tiến hành chém giết, dù là Thành Chủ cũng trở tay không kịp.

Phải biết rằng mỗi một sinh mệnh trôi qua đều làm năng lực tà hồn sư có bước tiến dài. Điều này không thể để xảy ra trong Long Thần thành được.

“Cám ơn ngươi Thiên Hoa, xem ra ta phải đi báo cáo Thành Chủ một chút”

Vân Chính Thiên vội vàng quay lưng bỏ đi thì Mã Thiên Hoa cũng chạy tới khoác tay hắn nói

“Ta cùng đi với ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.