Băng Hạ

Chương 21: Có Lên Hay Không!




- Lão trưởng thôn, tôi biết rõ trong lòng ngài đang lo lắn cái gì, ngài yên tâm là tôi sẽ không làm ngài thất vọng. Chuyện Địch Kiến Lôi tôi sẽ giải quyết, nhưng mà không chờ tôi nói cái gì, ngài có lẽ đã biết, việc này không phải đơn giản như vậy. Biết không? Hiện bên ngoài đang nói Địch Kiến Lôi chết là do bệnh đấy.

- Tôi không quản mọi người nghĩ cái gì, trong nội tâm tức giận bao nhiêu. Tôi chỉ muốn nói cho các vị biết, chính thức lấy lại công đạo cho Địch Kiến Lôi và tìm ra hung thủ giết người chân chính, nhất định phải có chứng cớ như sắt. Thi thể Địch Kiến Lôi ở bên cạnh, tôi hy vọng các vị đáp ứng cho pháp y xem xét Địch Kiến Lôi!

- Chỉ có thông qua pháp y xem xét, chúng ta mới có thể tìm được trong tư liệu vững chắc, chúng ta mới có thể biết rõ Địch Kiến Lôi vì sao mà chết. Đến lúc đó cho dù đối phương có hậu trường lớn hơn nữa, tôi sẽ phê bắt bọn chúng! Hiện tại Lâm Canh Lâm Tân và ba người có liên quan tới vụ án đã bị công an bắt rồi, các người không cần hoài nghi, đây là chỉ thị do tôi phê, Chương Duệ đã nghe theo.

- Tôi chỉ cần mọi người cho tôi chứng cớ, tôi hy vọng mọi người không làm tôi khó xử. Lão trưởng thôn, tôi nhìn ra được ngài là lão binh đúng không? Nếu là lão binh, nên có giác ngộ của lão binh. Ngài có lẽ cũng hiểu tôi đây không muốn hạm hại ai, tôi chỉ muốn lấy lại công đạo cho người đã chết mà thôi.

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Cái này...

Cho dù Địch Nhân Thành là lão binh không sai, nhưng liên quan tới chuyện này, hắn thực sự không phải là thân thuộc dòng chính của Địch Kiến Lôi, là thật không biết nên làm thế nào bây giờ. Thời điểm Địch Nhân Thành do dự, một giọng nói quyết đoán vang lên.

- Tô chủ tịch huyện, tôi tin tưởng ngài, ngài cứ bảo pháp y của công an huyện xem xét đi.

Là Lưu Hân Lệ!

Trên đầu Lưu Hân Lệ đội băng gạc che vết thương đẫm máu, rất rõ ràng là bị thương trong trận chiến đoạt thi thể lúc trước, nàng kiên trì xuất hiện ở nơi này. Cha mẹ Địch Kiến Lôi đều mất, cho nên lời của Lưu Hân Lệ là nặng ký nhất.

- Cô thật nguyện ý?

Tô Mộc hỏi.

- Vâng!

Lưu Hân Lệ gật gật đầu, nói:

- Tôi không hy vọng Kiến Lôi nhà tôi chết không minh bạch như thế, cho dù chết, tôi cũng muốn cho Kiên Lôi được thanh bạch. Tôi không muốn Kiến Lôi sau khi chết còn bị người ta vấy bẩn, Kiến Lôi trước khi chết, ba ngày trước đó còn kiểm tra sức khỏe, là không có bất kỳ bệnh án nào.

- Tôi đúng là muốn xem, là ai dám nhục nhã Kiến Lôi nhà tôi, là ai dám điên đảo trắng đen. Tô chủ tịch huyện, tôi muốn hỏi ngài một câu, ngài thật sự có thể giúp Kiến Lôi có được công đạo hay không?

Theo lời của Lưu Hân Lệ nói ra, tất cả ánh mắt người Địch gia lĩnh đều nhìn qua người Tô Mộc. Nhất là Địch Nhân Thành càng tập trung nhìn vào.

Hô!

Tô Mộc thở ra một hơi, sau đó đảo qua toàn trường, thần sắc nghiêm túc và trang trọng nói:

- Tô Mộc tôi ở nơi này hứa hẹn với các hương thân Địch gia lĩnh nơi đây, chỉ cần việc này điều tra ra nguyên nhân Địch Kiến Lôi chết là do bị đánh. Bất kể Lâm Canh Lâm Tân có hậu trường thế nào, tôi cũng sẽ mang họ ra công lý! Tô Mộc tôi nếu như làm không được chuyện này, cũng không cần làm quan chức nữa! Cho dù không là quan nữa cũng phải chủ trì công đạo.

Lời lẽ khí phách hùng hồn!

Chém đinh chặt sắt!

Địch Nhân Thành ở gần Tô Mộc, hắn có thể cảm giác được tâm tính chân thành của Tô Mộc khi nói như thế, tuyệt đối không phải đang nói nhảm. Hơn nữa chủ yếu là Địch Nhân Thành từ trên người Tô Mộc cảm nhận được khí chất đồng loại, giống như Tô Mộc không chỉ là chủ tịch huyện đơn giản như vậy, trên người hắn còn có khí chất của người tham gia quân ngũ.

- Tô chủ tịch huyện, chúng tôi tin tưởng ngài! Hữu Chí, đến, dập đầu với Tô chủ tịch huyện!

Lưu Hân Lệ gọi Địch Hữu Chí tới.

- Đại tẩu...

- Tô chủ tịch huyện, ngài không cần từ chối, ngài phải nhận dập đầu này! Chỉ cần ngài có thể chủ trì công đạo cho Kiến lôi, đợi đến lúc Kiến Lôi hạ táng, tôi cũng dập dầu cảm tạ ngài!

Trên mặt Lưu Hân Lệ mang theo thần sắc kiên định.

Bang bang!

Địch Hữu Chí nghe lời Lưu Hân Lệ nói, nhìn qua phía Tô Mộc dập đầu ba cái. Ba dập đầu này không có làm dối, đợi đến lúc Địch Hữu Chí đứng lên, cái trán đã biến sắc. Bởi vì Địch Hữu Chí dập đầu nhanh chóng, thế cho nên Tô Mộc cũng không có thời gian ngăn cản.

Đây là tâm tính chất phác của nông dân, trong nội tâm của bọn họ có thanh thiên đại lão gia làm chủ, nhưng thanh thiên đại lão gia này khắp nơi đều có sao? Lâm Canh Lâm Tân, hai tên các ngươi lăn lộn quá ác rồi, nếu như nói điều tra ra cái chết của Địch Kiến Lôi có quan hệ tới các ngươi, vậy các ngươi chờ ta xử lý thế nào.

Ta chắc chắn không bỏ qua cho các ngươi!

- Trưởng thôn, bên ngoài thôn có rất nhiều cảnh sát!

Đúng lúc này một giọng nói vang lên, trong giọng nói mang theo cảm giác khẩn trương. Nhiều cảnh sát như vậy vây quanh thôn, súng vác vai, đạn lên nòng, bọn họ sao không khẩn trương cho được.

Sắc mặt Địch Nhân Thành trầm xuống.

- Lão trưởng thôn, không cần khẩn trương, là các đồng chí cục công an huyện tới, bọn họ muốn mang đám người đoạt thi thể mang về, sau đó mới động thủ với đám đoạt thi chạy trốn, mọi người chờ đi, chỉ cần kiểm tra thi thể có kết quả thì tôi tuyệt đối cho mọi người câu trả lời!

Tô Mộc nói ra.

Nghe được Tô Mộc giải thích, mọi người cảm xúc mới hòa hoãn xuống, thì ra cảnh sát không nhắm vào bọn họ, là dựa theo phân phó của Tô Mộc tới đây.

Quả nhiên Chương Duệ nhanh chóng đi tới, nói:

- Chủ tịch huyện, những tên đoạt thi thể đã bắt được, cầm đầu là Lâm Tam Sơn, đang tiến hành thẩm vấn.

- Rất tốt! Chương cục trưởng, bây giờ lập tức an bài pháp y, tiến hành khám nghiệm thi thể, tôi muốn biết nguyên nhân tử vong thật sự của Địch Kiến Lôi!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Vâng!

Chương Duệ nói xong đi ra ngoài phát lệnh, trước đó có Lưu Hân Lệ nói chuyện, cho nên lần này pháp y làm việc không bị cản trở. Bởi vì kiểm tra thi thể không thể có kết quả trong thời gian ngắn, hơn nữa nơi này thiết bị không đủ, cho nên nói pháp y kiểm tra thi thể ban đầu cũng khó khăn.

Đinh linh linh!

Đúng lúc này điện thoại Sở Tranh vang lên, sau khi ấn nghe, nhìn qua Tô Mộc nói:

- Là chủ nhiệm huyện ủy Lâm Nghi Đạc!

Tô Mộc bình tĩnh nhận lấy, xảy ra chuyện lớn như thế, cũng không tin Lý Tuyển không thu được nửa điểm phong thanh, sau đó cho tới bây giờ vẫn không có động tác, đó mới thật là quái sự! Nhưng mà Lâm Nghi Đạc gọi tới làm gì?

- Tôi là Tô Mộc!

- Tô chủ tịch huyện, Lý bí thư nửa giờ sau tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp, hy vọng anh tới tham gia đúng giờ.

Lâm Nghi Đạc nói.

Nửa giờ sau?

Nửa giờ sau mình có thể chạy trở về sao? Quả thực chính là chê cười! Thời điểm này chuyện chưa được xác minh, ngươi triệu tập hội nghị thường ủy. Mặc dù nói ngươi là bí thư huyện ủy, có được quyền lực tổ chức hội nghị, nhưng mà không thể tùy ý làm bậy như vậy được.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc thần sắc tỉnh táo, nói:

- Chuyển cáo Lý bí thư, tôi hiện tại đang ở Địch gia lĩnh xử lý chuyện án sự, nửa giờ không thể quay về. Nếu như nói không phải chuyện gì khẩn cấp, cứ áp lại để sau đi.

Uy vũ!

Cường thế!

Lời này làm cho Chương Duệ và những người chung quanh tâm thần chấn động, nhìn thấy không? Đây là Tô Mộc, Lý Tuyển ngươi muốn mở hội nghị thường ủy lúc nào cũng có thể mở hay sao? Đột nhiên triệu tập như thế, ngươi cho rằng người khác đều không có chuyện gì để làm sao? Lại bảo hôm nay là cuối tuần, ở đây lại xảy ra chuyện lớn như thế, Lý Tuyển ngươi chẳng lẽ không muốn giải quyết mà chỉ tiến hành hợp thảo luận suông hay sao?

Nhất là thời điểm Tô Mộc nói ra lời này, bí thư đảng ủy trấn trấn Lâm Gia Bạch Lãng vừa mới xuất hiện ở cửa ra vào, nghe nói như thế, khiếp sợ nhưng đồng thời nội tâm mang theo cảm xúc kích động. Chính mình theo sau Ôn Lê, lúc nào đã nghe qua lời nói khí phách thế này, còn theo chân Tô Mộc thoải mái! Cái gì Tô Mộc chỉ bị người ta khi dễ mới phản kháng, đây là như vậy sao? Đây rõ ràng là chủ động tuyên chiến.

Đương nhiên chuyện này lại liên quan tới quy tắc ngầm của quan trường, dù sao việc này là ngươi Lý Tuyển xử lý không được trước, sớm không chào hỏi, nửa giờ bảo người ta trở về tham gia hội nghị thường ủy, ngươi xem mọi người là siêu nhân hay sao?

Địch Nhân Thành lúc này có cảm giác xúc động muốn cười to, chủ tịch huyện trước mặt thật sự có tính tình như hắn. Tính cách này có thể liều mạng với sư trưởng năm xưa, ha ha, còn không có sợ cường quyền. Có can đảm công kích bí thư huyện ủy, Tô Mộc tuyệt đối là số một!

Bên kia Lâm Nghi Đạc càng bị nghẹn lại, sắc mặt của hắn đỏ lên như gan heo, chuyện này quá khi dễ người mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.