Bang Chủ Giá Lâm

Chương 65




Liễu Triêu Hoa nhìn bạch hồ ly cả người đầy máu đen mà trong lòng cảm thấy chua xót, nàng đẩy xe lăn từ từ nhích tới gần nó, ngay lúc nàng giơ tay định chạm vào thì đám lông trắng trên mặt đất bỗng nhiên vùng lên, móng vuốt trắng bạc trong nháy mắt liền cào lên cánh tay non mềm của Liễu Triêu Hoa.

Tiếng vật nhọn xé rách da thịt và tiếng rên vì đau của Liễu Triêu Hoa cùng lúc vang lên, nếu không phải nàng kịp thời thi triển Kim Chung Tráo hộ thể thì sợ là sau này nàng phải làm đại hiệp một tay rồi. Bóng trắng kia liền dừng công kích, khí tức hung hãn trên người nó bình ổn rất nhiều, có lẽ là do nhận ra người trước mặt là người quen nên lập tức dừng lại.

Lúc này hồ yêu đã hóa thành hình người, do mấy ngày liên tiếp bị tra tấn nên sắc mặt hắn rất khó coi, thân thể khẽ run rẩy, có chút lảo đảo như sắp ngã xuống.

Bây giờ hắn mới nhận ra người đến là Liễu Triêu Hoa, nhìn bộ dạng Liễu Triêu Hoa cắn chặt môi dưới không để cho mình đau quá mà kêu ra tiếng, hắn tiến về phía trước nâng cánh tay nàng lên hơi ấp úng nói: “Ngươi không sao chứ, ta không nhận ra người đến là ngươi.”

Liễu Triêu Hoa đau đến mức nói không ra lời, khuôn mặt nàng bình thường đã tái nhợt giờ lại càng trắng bệch, trên vầng trán trơn mịn đọng lại từng giọt mồ hôi lạnh, máu đỏ tươi chảy dọc theo những ngón tay nàng rơi tí tách trên nền tuyết trắng giống như những đóa huyết mai đỏ thắm nở giữa trời tuyết.

Hồ yêu nhìn bộ dạng Liễu Triêu Hoa đau đến sắp ngất đi, hơn nữa thấy máu tươi trên tay nàng liên tục trào ra không ngừng, hắn liền lưu loát kéo vạt áo của mình, xé đi một góc rồi vội vàng buộc vào cánh tay của Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Hoa đang đau đớn vô cùng, người khác động vào một chút nàng đều cảm thấy đau muốn chết, làm sao có thể ngoan ngoãn chịu đựng động tác băng bó cầm máu một cách thô lỗ của hồ yêu kia. Thế là một người một yêu ở trong góc nhỏ giằng co kịch liệt, ngươi xô ta đẩy, lôi lôi kéo kéo khiến Liễu Triêu Hoa đau đến nổ đom đóm mắt. Nhưng đúng vào lúc này, từ hai chân nàng truyền đến cảm giác tê tê đau nhói, Liễu Triêu Hoa sửng sốt, nàng cũng không có nghĩ tới người không nên nghĩ mà.

Ngay khoảnh khắc nàng đang ngây người đó, cánh tay bị thương đã bị hồ yêu bắt được, hắn nắm chặt tay nàng, không nói gì bắt đầu băng bó. Hồ yêu căn bản không hiểu được thế nào là thương hương tích ngọc, lực đạo của hắn quả thật giống như làm Liễu Triêu Hoa bị thương nặng thêm lần nữa.

Liễu Triêu Hoa đau quá hít vào một hơi, đồng thời nàng cũng nhận thấy sự đau nhói tê dại ở hai chân dần dần lan ra toàn thân, nhất thời khiến cho cảm giác đau đớn trên cánh tay giảm đi rất nhiều, thậm chí nàng còn có ảo giác là vết thương trên tay đang khép lại.

Hồ yêu băng bó thật kỹ xong, thấy vết thương đã ngừng chảy máu mới thở phào một hơi, hắn liếc sắc mặt trắng bệch của Liễu Triêu Hoa một cái rồi nói: “Tiểu gia không nghĩ là ngươi sẽ đến.”

Liễu Triêu Hoa ngước mắt nhìn nam tử tuấn tú trước mặt đang cắn môi dưới, bộ dạng hắn vô cùng yếu ớt, đoán chừng là do đã phải chịu không ít khổ sở, cho nên chỉ cần có người tiến lại gần hắn liền theo bản năng mà tấn công.

Liễu Triêu Hoa nhìn nam tử nhoáng một cái liền biến lại thành hồ ly, trên bộ lông trắng vốn bóng mượt giờ đây máu khô bết lại từng đám trông vô cùng chật vật. Bạch hồ ly liếc nhìn Liễu Triêu Hoa một cái, sau đó vươn đầu lưỡi non mềm ra liếm liếm bộ lông của mình một chút rồi từ từ cất bước đi tới trong góc cuộn mình lại, đưa lưng về phía Liễu Triêu Hoa, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Liễu Triêu Hoa biết hắn ra vẻ cự tuyệt nói chuyện với nàng là do cảm thấy tự ái. Nàng làm như không hiểu điều đó, vẫn điều khiển xe lăn nhích lại gần, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy nó đặt lên đầu gối mình. Bạch hồ ly vừa bị chạm vào cả người liền cứng đờ như tượng điêu khắc, đôi tai lớn đang rũ xuống lập tức dựng thẳng lên, thân thể căng thẳng cứ như đang phòng bị động tác tiếp theo của Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Hoa đặt nó lên đầu gối mình sau đó lấy túi càn khôn từ trong tay áo ra, lại lấy từ trong túi ra rất nhiều loại thuốc trị thương tốt, thần sắc nàng giống như là cho người ta chọn mà không lấy tiền.

“Ta đã nói ngươi đừng chạy lung tung, ngươi lại không nghe.” Liễu Triêu Hoa ngừng một chút, nhìn thấy đôi tai của hồ yêu ngồi quay lưng về phía mình đang từ từ đỏ lên, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm giác được tai của nó lúc này nhất định rất nóng. Liễu Triêu Hoa thật sự đã làm nó xấu hổ, nàng không biết rằng hồ yêu này không có thói quen thân cận với phái nữ như vậy, hơn nữa càng không quen gần gũi với một nữ nhân, cho nên cả người nó căng lên như dây cung, chỉ cần Liễu Triêu Hoa có bất cứ động tác nào vượt quá giới hạn thừa nhận của nó, thì hồ yêu này có thể từ trên đầu gối nàng nhảy dựng lên.

Liễu Triêu Hoa dừng một chút lại nói: “Bây giờ ngươi dùng một chút mấy loại thuốc trị thương này đi. Những thứ còn lại cất vào chỗ nào đó để phòng ngừa bất cứ tình huống nào.”

Tiểu hồ yêu đang căng thẳng cũng không nói lời nào liền cầm lấy mấy cái lọ mở nắp ra, đổ hết thuốc trong từng lọ vào miệng, vì nuốt quá nhanh mà nó bị nghẹn, chật vật ho khan mấy tiếng rồi mới thả lỏng thân thể một chút.

Liễu Triêu Hoa vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ đến lão hồ yêu thỉnh thoảng cũng từ trong bụng nôn ra một vài thứ, nàng liền hiểu ra, vừa có thể mang theo bên mình lại vừa không để người khác phát hiện, đúng là không có biện pháp nào tốt hơn.

Liễu Triêu Hoa nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng của hồ yêu, nhận thấy thân thể nó đang thả lỏng vừa bị chạm vào lại cứng đờ, nàng liền lập tức rút tay về. Tiểu hồ yêu ở trên đầu gối nàng ngồi thẳng lên, đôi tai lông xù khẽ run lên, cũng không quay đầu lại nhìn Liễu Triêu Hoa liền mở miệng nói: “Được rồi, thuốc tiểu gia cũng uống rồi, ngươi nếu tới cứu ta ra ngoài, thì liền dẫn ta đi đi.”

Liễu Triêu Hoa yên lặng một chút, mới chậm rãi nói: “Bây giờ ta vẫn chưa thể cứu ngươi ra được.”

Hồ yêu từ trên đầu gối của Liễu Triêu Hoa nhảy xuống, cất bước đi về góc tường lúc nãy, cuộn tròn cả người lại, nhìn có vẻ đáng thương giống như cả thế giới đều quay lưng lại với nó: “Nếu không phải là tới cứu ta, vậy ngươi tới làm gì.”

Liễu Triêu Hoa rũ mi xuống, che đi vẻ áy náy trong đáy mắt: “Mục đích của ta là cứu hồ gia gia, người không chống đỡ được bao lâu nữa. Nhưng chỉ có thể chờ sau cuộc so tài tiên kiếm sắp tới ta mới có cơ hội, bây giờ mà thả ngươi ra thì chẳng khác gì đánh rắn động cỏ. Đợi cứu được hồ gia gia ra, ta lại nghĩ cách thả ngươi đi.”

Hồ yêu đang núp trong góc tường sửng sốt một chút rồi nói: “Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi nói ngươi là con gái của chưởng môn Thiên Nguyên tông phải không?”

Liễu Triêu Hoa gật đầu, thái độ lạnh nhạt của nàng khiến hồ yêu có chút khó tin. Nó xoay người đi đến, nhảy lên đầu gối của Liễu Triêu Hoa, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên, mở to đôi mắt hồ ly hẹp dài nói: “Vậy ngươi không sợ sau này bị cha ngươi trừng phạt sao, ta thường nghe nói Thiên Nguyên tông đối đãi với phản đồ rất tàn nhẫn!”

Khóe miệng Liễu Triêu Hoa hơi nhếch lên ý cười, nàng rũ mắt xuống không nhìn vào mắt của hồ yêu, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình. Hơn nữa từ cổ chí kim, làm gì có nơi nào đối xử khoan dung với phản đồ đâu? Hầu hết đều tàn nhẫn như thế, cho nên không cần để ý nhiều.”

Hồ yêu nằm trên đầu gối Liễu Triêu Hoa đổi một chân kê dưới đầu rồi hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Sẽ không hối hận chứ?”

Liễu Triêu Hoa nhìn nó, đôi mắt nàng trong suốt khiến cho người khác nhìn thấu đến đáy, trong đó còn mơ hồ hiện lên vẻ bình tĩnh ung dung, khiến cho hồ yêu thoáng chốc yên lặng.

Hắn nhảy xuống khỏi đầu gối của Liễu Triêu Hoa rồi nói: “Tiểu gia nợ ngươi một phần ân tình.”

Liễu Triêu Hoa nhàn nhạt cười nhưng ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh không có một tia vui mừng nào: “Hồ gia gia đối với ta rất tốt, nhiều năm qua đã dạy ta rất nhiều thứ cho nên ngươi không nợ ta cái gì.”

“Ngươi ở nơi này phải cẩn thận một chút, ta phải đi rồi.” Liễu Triêu Hoa điều khiển xe lăn quay ra.

Một hồi sau, phía sau nàng mới truyền đến một giọng nói: “Ta tên là Nguyệt Mãn(1), sau này ngươi có thể gọi tên của ta.”

(1) Nguyệt mãn: nghĩa là trăng tròn

Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, nụ cười nhợt nhạt cho dù ở trong không gian u tối vẫn lộ ra vẻ trong sáng động lòng người: “Nguyệt Mãn? Tên rất thi vị.”

Nguyệt Mãn ngồi ở nơi khuất bóng ngước nhìn nàng: “Ngươi đừng đánh giá quá cao trình độ đặt tên của lão đầu nhà ta, bởi vì ngày ta ra đời chính là ngày trăng tròn, cho nên lão liền gọi ta là Nguyệt Mãn.”

Liễu Triêu Hoa ồ một tiếng, không nghĩ tới một cái tên thi vị như vậy còn liên quan đến chuyện xưa của hắn.

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười trầm thấp của người nọ, Nguyệt Mãn thậm chí có thể tưởng tượng ra được nét cười nhàn nhạt trên khuôn mặt nàng.

Người này…đôi mắt Nguyệt Mãn trong bóng tối lóe sáng lấp lánh như hai vì sao.

“Ta biết rồi.” một tiếng nói nhỏ mang theo âm điệu thích thú vang lên, Nguyệt Mãn nhìn về hướng nàng một lần nữa rồi quay về chỗ pháp trận ban đầu nằm im không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.